Muốn quên mối tình đồng giới để về với cuộc sống bình thường
Tôi không biết làm sao để có thể quên em – một mối tình đồng giới, để tin vào hôn nhân và lập gia đình.
Ảnh minh họa
Tôi là một cô gái 25 t.uổi, là con gái, năm học cấp 3 tôi yêu anh, tình yêu đơn phương dành cho một người đã có gia đình. Cũng vào những năm học đó ba mẹ tôi chia tay vì ba có người đàn bà khác. Tôi đọc được nỗi buồn và đau khổ trong mắt mẹ, nhận ra tình cảm của mình dành cho anh là sai trái, tôi quyết định thi vào một trường đại học xa nhà để quên anh. Sau 4 năm đại học tôi ra trường và xin vào một công ty gần nhà. Tình cảm dành cho anh vẫn chôn chặt trong tim, anh không hề hay biết và vẫn thương tôi như một người em gái. Tôi quyết định giữ bí mật này cho riêng mình.
Không biết tình cảm đơn phương này sẽ kéo dài đến đâu nếu tôi không gặp em, người con gái kém 6 t.uổi. Tôi và em làm chung công ty, chưa bao gờ trong suy nghĩ của tôi sẽ yêu một người con gái, điều đó thật kỳ cục. Ngày trước khi đi học, tôi cũng nghe nói đến việc hai người con gái yêu nhau nhưng lúc đó chỉ nghe qua loa vì nghĩ mình không bao giờ là người như thế. Em dễ thương và vui tính, có chút ga lăng của con trai và rất thương tôi. Lúc đầu tình cảm đó thân thiết giống như chị em bình thường, vì em và tôi ở cùng phòng trọ nên rất thân.
Tôi không nhớ cái ôm và hôn đầu tiên đến từ lúc nào, chỉ biết chúng tôi đều yêu nhau. Hai đứa gắn bó với nhau hai năm với những vui buồn, giận hờn, thương nhớ của một đôi yêu nhau thật sự. Em luôn là người nhường tôi mọi thứ, chăm lo cho tôi, luôn lo lắng mỗi khi tôi bệnh. Tôi nghĩ sẽ đi cùng em đến hết cuộc đời này, từ khi ba mẹ chia tay tự dưng tôi thấy không còn niềm tin vào hôn nhân gia đình, cứ chìm trong suy nghĩ sẽ không kết hôn và chỉ cần sống hạnh phúc cùng em.
Hạnh phúc này kéo dài được hơn 2 năm, hình như em đã mệt mỏi và tình cảm dành cho tôi không còn như lúc đầu. Tôi suy nghĩ và lo lắng nếu như một người nào đó biết mối quan hệ này của hai đứa thì tôi sẽ sống như thế nào. Tôi khóc rất nhiều khi tưởng tượng ra cảnh mẹ biết chuyện và sẽ đau khổ vì tôi. Tất cả những nỗi buồn đó cứ đi theo vào giấc ngủ và tôi quyết định rời xa em.
Video đang HOT
Tôi xin nghỉ việc ở công ty, đi làm ở một nơi cách em 500km, chỉ có như thế em sẽ không tìm tôi nữa và tôi sẽ quên em. Tôi xóa nick em trên Facebook, thay đổi số điện thoại, tập sống một mình, mạnh mẽ khi không còn em bên cạnh. Những ngày đầu xa em, tôi đã khóc và nhớ rất nhiều, muốn quay về với cuộc sống yên bình bên em. Rồi những suy nghĩ về xã hội, về mẹ, về tương lai của em làm tim tôi đau nhói, lại tiếp tục mạnh mẽ một mình bước đi.
Tôi phải như thế nào đây, chuyện gì đang xảy ra trong cuộc sống này? Tôi là con gái, tại sao lại yêu và thương em? Những lúc nghĩ đến cảnh em sẽ hạnh phúc cùng một người con trai nào đó tim tôi lại nhói đau nhưng lý trí nhắc nhở điều đó là tốt mà. Tôi không biết làm sao để có thể quên em, để tin vào hôn nhân và lập gia đình. Liệu có ai yêu và muốn cưới một người như tôi không? Hiện giờ tâm trạng tôi đang rối bời, mong mọi người cho tôi lời khuyên để có thể mạnh mẽ bước tiếp.
Theo VNE
Lá thư cuối em viết cho những ngày tháng ấy
Có lẽ với anh giờ em đã là người cũ, cũng có lẽ anh đổi tên em trong danh bạ thành tên bình thường rồi. Khung hình em làm anh còn treo không, còn em thì mọi thứ đến giây phút này em vẫn để y nguyên như vậy. Để nhắc em cũng đã từng có một tình yêu.
Cũng đã khá lâu rồi, cũng đã một năm rưỡi từ ngày đó. Tất cả mọi thứ, từng kỉ niệm với em vẫn như chỉ mới đó, em nhớ rất rõ từng chút một. Ngày đầu mình hẹn nhau nhưng anh cũng không phải người tới đón em, cũng đi nhờ em em qua chỗ anh làm. Cũng không hiểu sao lúc đó nhìn thấy mà lại dám gọi anh, tại anh bảo đã biết ai đâu sao lại gọi thế.
Thật ra là biết chứ cũng kết bạn từ tháng 11/2013 gì đó thì phải, cũng nhìn ảnh đại diện và thấy đẹp trai rồi mà. Xui khiến thế nào mà lại quen nhau nhỉ. Hà nội đúng là bé mà.
Em nhớ ngày hôm đó em thật không tự tin lắm vì mặt nhiều trứng cá với lại cũng chả phải xinh xắn lắm. Rồi đến lúc nắm tay trong quán cà phê gì đó em chẳng nhớ được tên. Cứ thế em tưởng anh thích em rồi cơ. Thời gian mới bắt đầu đó, em nhớ nhất khi anh nhắn tin bảo em là anh rất xúc động khi thấy những hành động nhỏ của em làm cho anh. Em vốn ân cần như vậy nên khi anh nói ra em thật sự là ngạc nhiên lắm.
Quay đi quay lại em tưởng vì em sắp đi học xa tận 4 năm nên anh đã đổi ý và không liên lạc với em nữa, em cũng đã hụt hẫng không hiểu tại sao lại thay đổi nhanh như vậy. Rồi bất ngờ anh lại bảo làm bạn gái anh... Em vẫn không quên cảm giác lúc đó vừa thích vừa lo và cũng bối rối. Vì sao em lại hoàn toàn tin một người em chưa biết rõ. Chính anh cũng bảo em sao em lại tin người thế nhỡ bị lừa thì sao. Ừ thì e là vậy mà. Băn khoăn liệu có nên thử yêu ai đó mặc kệ không gian khoảng cách và thời gian không? Còn nhiều câu hỏi nữa. Nhưng cuối cùng em đã nghĩ trong cuộc đời mỗi người có thể gặp rất nhiều người nhưng không phải lúc nào cũng đúng người. Nếu anh là một nửa thực sự của em mà em bỏ qua thì sao? Và rồi em là người yêu của anh từ đó. Thời gian đó đúng là em dại trai.
Em lên thành phố ở khổ sở để đi học, một cái cớ để em được gần anh để có được nhiều thời gian cho nhau hơn để trong vòng bốn tháng ngắn ngủi mình có thật nhiều kỉ niệm với nhau. Em đã rất vui vì lâu lắm rồi mới có cảm giác biết là có người đang đợi mình tan lớp mặc dù anh cũng chỉ đón em được vài lần. Còn nhớ lúc mới hẹn hò mà kiểu chưa quen gặp nhau ở ngoài nhiều vì trước là quen nhau qua facebook mà, nên ở cạnh anh em cũng thấy xấu hổ lắm.
Sinh nhật đầu tiên của em cạnh anh trời lại mưa như đúng ngày mình gặp. Anh dẫn em đi ngồi cùng bạn anh nghe người ta nói chuyện em chả hiểu vì toàn chuyện về quá khứ của anh, em chẳng hề biết tẹo nào. Cũng hơi chán vì không được lãng mạn cho lắm. Nhưng rồi khi chở em về trời mưa rất to, em chui rúc trong cùng một áo mưa với anh, anh nắm tay em bảo em là anh chở đi vòng quanh hà nội nhé. Thật sự lúc đó em thấy hạnh phúc. Kể từ đó, em cũng để ý rằng chả mấy khi đi cùng nhau anh nắm tay em như những gì người khác từng làm. Không giải thích được.
Rồi sau thế nào nhỉ là đủ các kiểu hẹn hò như mọi người: đi ăn, đi uống nước hay xem phim các thứ. Đặc biệt là những ngày anh đi làm tan lúc 10 giờ thì hôm nào cũng 10 giờ 21 phút anh có mặt trước cổng và gọi em xuống ngồi yên xe nói chuyện làm mồi cho muỗi ăn. Cứ thế mấy tháng trời.
Người ta bảo tình đẹp nhất là thời gian đầu cái gì cũng màu hồng hết. Nhưng cũng có cãi nhau. Và lần đầu cãi nhau anh gửi cho em một bài rap đến giờ em vẫn nhớ nội dung. Em không biết anh gửi nó cho bao nhiêu cô rồi nhưng khi đó em chỉ biết vui và nhìn vào gương thôi. Anh là một thằng con trai ngại đi lại nhất mà cũng chịu chở em về Bắc Giang để ăn món kem xôi - món mà anh khen hết lời với mì màu cái món mà em không biết là gì lúc đó. Trời mưa không thể to hơn, dù có áo mưa mà người vẫn ướt nhẹp cả lúc đi lẫn lúc về. Nhưng mà vui lắm kỉ niệm đầu tiên đi về quê bạn trai chỉ để l.àm c.huyện đ.ó: ăn thử mì. Anh cũng đã từng chiều em thật. Rồi còn đi công tác mấy hôm mà cảm giác nhớ nhau gần c.hết, kiểu không thể chịu được. Trước khi đi em dặn đủ các kiểu. Nghĩ lại vẫn vui, vẫn thật sự cảm nhận được cảm giác ấy.
Nhưng rồi ngày ấy cũng gần tới, em rục rịch chuẩn bị đồ về nhà vì em sắp bay. Trước đó một tuần, mình đi cùng nhau mà chả nói gì. Chưa bao giờ em thấy anh như vậy trong suốt hơn bốn tháng quen nhau. Anh luôn vui. Hỏi ra thì vì anh buồn chuyện em sắp đi. Mắt còn đỏ hoe vì khóc nữa. Anh đưa đi hết ăn cái này cái kia vì em cố tình trêu em về rồi đi luôn không lên nữa đâu. Em xin lỗi nhé vì đã lừa anh lần đó. Ngồi xe cùng nhau mà anh chỉ bảo ở trong túi quần có đồng hồ anh mua bằng t.iền lương đầu tiên kiếm được. Anh định sẽ tặng cho vợ anh. Tặng em coi như quà trước khi em đi học. Em chỉ muốn khóc khi nghe đến đấy. Và em cũng sao quên được hôm cuối ở nhà anh trước khi em về em ôm anh và hai đứa khóc. Lúc đó, em chỉ muốn anh không đi làm cứ đứng đó với em, cứ như vậy thôi. Anh khóc em khóc nhưng lòng vui lắm lắm vì em biết anh của lúc đó với em là thật lòng.
Thật sự anh là người đầu tiên em chính thức giới thiệu với cả nhà là bạn trai, em cũng rất vui vì anh về nhà em, ra mắt mẹ mặc dù em thì ở bên này. Nghĩ lại thì mấy người sẽ l.àm c.huyện đ.ó chứ. Anh là số 1, số 2 chưa có đâu. Em cũng vui vì mẹ anh quý em, em cứ sợ lần đầu gặp em làm gì sai nhưng ai ngờ mẹ quý anh nên quý cả em. Còn hỏi em thích ăn gì để bác nấu cho nữa. Cho đến khi em đi học thi thoảng facetime với nhau có mẹ anh ở đấy, bác cũng quan tâm động viên như con. Em thật sự quý mẹ anh. Mình còn cùng nhau ở viện trông bà anh nữa. Nếu kể ra chỉ vài tháng ngắn ngủi ở Việt Nam mà em với anh làm được nhiều chuyện với nhau thật đấy. Cảm giác gì đó rất thân quen như biết nhau lâu rồi nhỉ.
Nhưng kể từ khi bắt đầu cái gọi là yêu xa, hay nói toẹt ra là yêu qua điện thoại thì mọi chuyện hình như đã bị ảnh hưởng rất nhiều nhỉ. Mới đầu là lệch giờ, tiếp đó là tính tình thay đổi, là cảm giác chán nản, hụt hẫng, nhớ nhung. Đi được có tháng mà đã viết thư đòi bỏ nhau rồi cơ mà. Dĩ nhiên đứa đó là em vì em trẻ con còn đang phát triển mà. Rồi sau đó cũng đủ các kiểu nghi ngờ, bực bội, áp lực,... Mình vẫn bước qua hết để đi cùng nhau tới tận mấy hôm trước. Vì anh đã chả viết là: anh không muốn mình chỉ là người đi ngang qua đời nhau còn gì. Em sẽ không kể về những gì em làm để giữ tình yêu này vì anh là người hiểu hết. Chỉ là nếu bình yên thì tình cảm sẽ nhạt nhoà và không thể sâu sắc hay hiểu nhau được. Nên cho dù anh có nói lí do để dừng lại là do cách cư xử của em đi chăng nữa thì có quay lại em cũng sẽ vẫn như vậy. Vẫn ghen, nghĩ lung tung, lo lắng, nhớ nhung, ích kỉ, nóng nảy. Vẫn là em, con người mà anh đã từng bảo anh sẽ chấp nhận yêu dù em có xấu như thế nào đi nữa. Người mà anh hứa chỉ cần em yêu anh và không nói chia tay anh thì anh không bao giờ là người nói trước.
Nơi đâu bán bình yên? Cần một khoảng lặng giữa những bộn bề cuộc sống
Anh biết và hiểu em khá nhiều ngay từ đầu anh biết em có điểm xấu và có điểm tốt. Anh nhìn nhận cái tốt mà đã yêu em. Em cũng vậy. Dù em có so sánh hay cằn nhằn thì trong đầu em luôn nghĩ chỉ cần ở cạnh anh, em sẽ vui và không bao giờ bị lừa dối, cái làm em hạnh phúc. Người mà nói anh phải nói thật mấy ngày qua, anh bận nhiều cái cũng không nhớ em giờ ít lắm. Em yêu anh trước là bằng mắt vì nụ cười vì khuôn mặt ấy, rồi lâu dần vì anh tình cảm biết trước sau, biết cư xử, quan tâm mọi người xung quanh.Anh gần chuẩn đấy.
Ngày hôm qua từ lúc đọc tin nhắn của anh xong em đã khóc đến tận sáng mới thiếp đi. Kể anh biết để anh biết em đã yêu anh nhiều như nào và em đã buồn như nào. Ai bảo em đen, chứ đỏ thì mình đã được hạnh phúc rồi. Chỉ trách đúng người mà không đúng thời điểm anh nhỉ. Cũng chỉ trách khoảng cách xa quá em không thể chạy đến tìm anh để nói cho rõ ràng điều em nghĩ được. Viết ra nhiều khi ý diễn đạt bị sai gây hiểu lầm nhiều chứ. Em đã cố chứng tỏ yêu thì xa cũng gần, chỉ cần lí trí gần nhau như anh nói mà sao không được nhỉ. Liệu rằng có tồn tại thứ tình cảm ấy. Cái mà để có được kết quả con người ta buộc phải đ.ánh đổi bằng sự gò bó bản thân, co hẹp các mối quan hệ để hướng về một nơi mà ai đó cũng đang hi sinh cơ hội của họ để chờ mình. Yêu để vui mà yêu xa lại là sự hi sinh vậy anh nhỉ. Có lẽ với anh giờ em đã là người cũ, cũng có lẽ anh đổi tên em trong danh bạ thành tên bình thường rồi. Khung hình em làm anh còn treo không, còn em thì mọi thứ đến giây phút này em vẫn để y nguyên như vậy. Đây sẽ là lần cuối cùng em viết nên những dòng này để gửi tới anh, coi như là lá thư cuối để nhắc em cũng đã từng có một tình yêu.
Theo Blogtamsu
Chồng à, với vợ thế này là đủ rồi Hôm trước vợ chỉ cho chồng thấy cái nút ở đầu tay lái xe máy bị rớt mất do sự bất cẩn của vợ. Ngay tức thì chồng mua về thay, thấy vậy vợ bảo: "Chồng thay làm gì, không có cái đó thì có sao đâu, xe vẫn chạy được mà?". Chồng đáp: "Để vậy với vợ thì không sao nhưng người...