Muốn anh hiểu những gì em nghĩ, hãy nói ra!
Anh không vô tâm, chỉ là anh thật sự chưa đạt được đến mức có thể hiểu những suy nghĩ trong lòng em.
Em có biết rằng, trong tình yêu đôi khi anh giấu những điều mà em không hề biết. Hoặc có thể những điều anh nói ra nhưng em chưa cố hiểu thật sâu… Nhưng vì anh muốn mọi thứ tốt hơn nên anh vẫn sẽ nói.
“Em bảo anh đi đi
Sao anh không đứng lại
Em bảo anh đừng đợi
Sao anh vội về ngay”
Nếu một ngày nào đó, khi anh và em giận nhau thì anh mong rằng em sẽ thứ lỗi cho sự vô tâm đó. Em nói “Anh hãy đi đi” thì lúc đó anh sẽ đi, dường như lúc đó anh đang tôn trọng những gì mà em nói. Em đừng nghĩ rằng việc đó là anh không yêu em hay là anh ghét em, chỉ là đơn giản anh đã quá yêu em. Yêu em nên anh mới cho em được một khoảng không gian yên tĩnh, để em nghĩ về chuyện của chúng ta. Anh không hiểu theo nghĩa bóng đâu em à! Anh chỉ nghĩ đến những điều mà từ miệng em thốt ra chứ không phải những suy nghĩ hay những gì ở trong tim em. Đó là điều thứ nhất anh muốn nói…
Video đang HOT
Điều thứ hai, anh sẽ không thích nghe hay phải nghe về một người đàn ông nào đó trong quá khứ hay cả những người mà em đang mến mộ ở hiện tại. Đừng bao giờ so sánh anh với một người đàn ông nào khác. Bởi vì, khi yêu anh nghĩ rằng anh là duy nhất của em.
Có vẻ là hơi ích kỷ hay sở hữu em, nhưng em nghĩ xem, nếu một ngày nào đó anh lỡ miệng khen một cô gái nào đó thì em sẽ như thế nào? Vậy nên, điều anh muốn nói rằng “Khi yêu, em có thể tám với bạn thân của em về một chàng trai nào đó, nhưng trước mặt anh thì điều đó là không nên”.
Hay em đừng buột miệng mà nói rằng “Đàn ông các anh, ai cũng như nhau”. Vâng! Về bản chất thì đa số đàn ông đều có gì đó như nhau nhưng em nên biết rằng mỗi người đàn ông sẽ có cho mình một bản chất riêng vốn có. Không phải đàn ông nào cũng đểu, Sở Khanh… như em và bạn em nghĩ.
Điều thứ ba anh muốn nói rằng “Em có thể thỏa thích làm những điều em muốn như shopping, tán gẫu hay trang điểm…” Nhưng em nên tập làm quen với việc đúng giờ. Sẽ rất khó chịu khi phải đợi một người con gái làm những việc đó thật lâu. Hãy làm những việc đó trước lúc anh tới vì anh không phải là kẻ kiên nhẫn. Thật sự đã là đàn ông thì ai cũng sẽ không thích việc phải chờ đợi hay chậm trễ.
Đừng bao giờ nói với anh rằng “Anh không đợi em được vài phút thì làm sao đợi em được cả đời?”. Anh nghĩ rằng đó không phải là lý do, vì hai việc đó hoàn toàn khác nhau. Anh sẵn sàng đợi em cả một đời nhưng anh thật sự không vui vì có những việc cực kỳ đơn giản mà em cố làm cho nó thật lâu.
Thứ tư, nếu một ngày nào đó anh lỡ nghiệ.n một thú vui nào đó như bóng đá, chơi game… thì mong em đừng nghĩ rằng anh thích những điều đó hơn em. Hay là anh mãi chơi mà quên mất đi những việc em nói hay em dặn dò thì cũng đừng quá giận. Mỗi người đều có một thú vui nào đó để làm giảm đi một phần nào đó những mệt mỏi, suy nghĩ trong cuộc sống. Những lúc như vậy, nếu em cùng động viên thì thật là tốt. Thay vì trách mắng thì em hãy coi như đó là khoảng thời gian để anh được làm những điều anh thích.
Trong tình yêu, dù có yêu nhau đến đâu thì cũng hãy giữ cho nhau những khoảng không dù là nhỏ bé, để cho người mình yêu được tự do làm những gì họ muốn. Nếu mà anh lỡ nghiệ.n quá mà quên đi em thì em hãy nhẹ nhàng và nói rằng “Anh à! Hôm nay anh chơi game nhiều quá! Em rất lo cho sức khỏe của anh. Mình đi ra ngoài chơi nhé!”
Và điều thứ năm anh muốn nhắn gửi là “Hãy nói lên những suy nghĩ của em”.
Em hãy nói những điều mà em nghĩ cho anh nghe, vì anh không thể nào đoán được những gì mà em đang nghĩ. Anh không vô tâm, chỉ là anh thật sự chưa đạt được đến mức có thể hiểu những suy nghĩ trong lòng em. Nếu có một điều gì đó em không thích, em thắc mắc thì xin em cứ nói ra. Từ đó, anh sẽ biết, sẽ hiểu điều em muốn nhắc tới.
Đàn ông có những việc họ thật sự nhạy cảm, tinh tế nhưng không phải điều gì họ cũng biết, cũng hiểu. Vậy nên, muốn anh hiểu những gì em nghĩ thì điều đầu tiên là em hãy nói ra. Chúng ta sẽ cùng nhau tìm cách giải quyết, giải tỏa những khúc mắc thay vì cữ giữ mãi ở trong lòng em. Hay nói em nhé!
Em à! Điều cuối cùng anh muốn nói là….. Anh rất yêu em!
Theo VNE
Cái Thùy
Có lẽ, trong suốt cuộc đời này tôi không thể nào quên được cái Thùy - cô bạn cùng khóa, với kỷ niệm buồn, khiến tôi còn ân hận, day dứt đến tận bây giờ.
Năm ấy, tôi học lớp 8B Trường PTCS Rạng Đông, Nghĩa Hưng, Nam Định. Mặc dù đã mười bốn, mười lăm tuổ.i nhưng đứa nào cũng vẫn còn nghịch ngợm như quỷ. Nhà trường vừa mới xây được hai phòng học mái bằng và ưu ái cho hai lớp 8 chúng tôi vào học. Mặc dù đã được thầy hiệu trưởng nhắc nhở là phải giữ gìn lớp học sạch đẹp nhưng các hình vẽ và những dòng chữ vẫn được chúng tôi vẽ lén lút lên bức tường vôi trắng toát ấy. Nhiều nhất là các hình vẽ về xe tăng, máy bay, tàu chiến, sún.g ống... với đủ màu sắc.
Rồi cũng đến lúc Thùy khó chịu với trò đùa dai như đỉa của tôi nên đã ngồi dịch ra một chút khiến tôi không còn được nhìn thấy mái tóc dài ấy nữa. Tôi chuyển sang viết thư. Tôi xé những mảnh giấy nhỏ bằng bàn tay, viết vào đó một hai dòng rồi vo viên lại, dùng que đẩy sang phía bên kia. Hình như cái Thùy thích thú bởi vì nhiều lần tôi thấy nó đưa tay ra đón viên giấy mà tôi đẩy sang...
Thế rồi tôi bị cảm, phải nghỉ học gần một tuần. Hôm khỏi ốm, tôi đến lớp và được thằng Tùng - ngồi cạnh tôi ghé tai kể rằng trong những ngày tôi nghỉ học, thỉnh thoảng cái Thùy đi ngang qua lớp tôi và nhìn vào cái lỗ thủng như muốn tìm cái gì đó. Tôi vội vàng xé giấy viết thư cho Thùy. Vì muốn viết nhiều nên thành ra mảnh thư ấy to quá. Tôi vo mãi mà viên giấy cũng chỉ nhét vừa miệng lỗ. Tôi phải chọc thật mạnh để đẩy viên giấy ấy sang. Bỗng nghe tiếng kêu thất thanh ở lớp bên kia.
Ôi thôi, cái Thùy đang ôm mặt khóc. Má.u và nước mắt từ mắt phải chảy ra đầm đìa khuôn mặt. Thì ra khi tôi chọc mạnh cái que sang cũng là lúc cái Thùy đang ghé mắt dòm vào cái lỗ thủng. Cái que ấy đã làm rách mi mắt trên rồi chọc vào con ngươi khiến nó rất đa.u đớ.n.
Sau một thời gian được điều trị trên Hà Nội, cái Thùy trở lại với chỗ ngồi quen thuộc ở trong lớp học. Cũng may là Thùy vốn học giỏi nên cũng không mấy khó khăn trong việc theo đuổi chương trình. Ai hỏi về vụ ta.i nạ.n đó, Thùy đều nói là khi cúi xuống gầm bàn, do sơ ý mà bị chiếc bút máy chọc vào.
Lên cấp 3, Thùy được chọn vào lớp Toán của trường chuyên trên tỉnh. Rồi đường đời muôn ngả và cuộc sống bộn bề khiến chúng tôi không có dịp gặp lại nhau. Thùy bây giờ đã là thạc sĩ, giảng dạy ở trường ĐHSP Hà Nội I.
Còn tôi, run rủi thế nào mà sau khi tốt nghiệp cao đẳng sư phạm lại được về dạy ở ngay ngôi trường làng mình đã học ngày xưa. Mặc dù hai phòng học mái bằng ngày ấy không còn nữa bởi đã được thay bằng dãy nhà ba tầng khang trang, nhưng nhiều khi đứng trên bục giảng nhìn xuống cuối lớp, tôi vẫn hình dung thấy cái lỗ thủng ấy. Phía bên kia lỗ thủng là ánh mắt của Thùy ngày ngày cứ nhìn xoáy sâu vào miền tâm tưởng của tôi...
Theo Lao động
Bí quyết làm con dâu ngoan Nhiều chị em than rằng, không hiểu mình đã làm gì sai, mà mẹ suốt ngày "bới lá tìm sâu" để ch.ê ba.i, dạy dỗ, nhất là khi có mặt chồng. Xét về góc độ quan hệ xã hội, người lớn luôn cho mình cái quyền được phê phán nếu bất kì ai không làm đúng như mong muốn của họ. Mẹ chồng...