Mong một ngày bình yên về lại bên em!
Em và anh yêu nhau đã hơn 3 năm rồi nhưng anh chẳng bao giờ nghĩ cho em, anh chỉ nghĩ cho bản thân mình. Còn em lúc nào cũng nghỉ cho anh dù chuyện lớn hay nhỏ em điều nghĩ mình lại vậy an có buồn, có giận em không, có khi em còn hỏi anh trước khi quyết định bất cứ điều gì. Ấy thế mà em bây giờ không cần phải hỏi, cũng không cần phải biết tâm trạng anh thế nào.
Em chỉ biết làm vậy là tốt cho em và cụng tốt cho cả anh nữa. Chúng ta yêu nhau hơn 3 năm thì sao vì đến giờ em cũng không thể xác định được là anh yêu em nhiều hay là ngược lại nữa, thật sự em rất hoang mang anh à! 3 năm cũng là để cho em hiểu hơn một con người ( người đó chính là anh) nên bây giờ em không dám đặt tình cảm của mình vào bất cứ người nào, em chỉ biết cảm giác của mình là chủ yếu, nếu vui vẻ thì đi chơi, nói chuyện còn khi em buồn rồi thì những điều đó kh6ng quan trọng nữa đến lúc đó em bỏ tất cả và ở nhà chỉ biết ngủ và xem tivi hoặc dọn dẹp để quên đi nỗi buồn thôi.
Hằng ngày, trước khi đi ngủ và sau khi ngủ dậy em vẫn nghĩ tới anh mặc dù em biết chắc rằng an sẽ chẳng bao giờ nghĩ tới em dù chỉ một chút đâu. Anh là một con người vô tâm đến kinh khủng, lúc nào anh cũng có những lý do mà em không bao giờ nói lại được và chính lúc đó em cũng kh muốn nói gì thêm chỉ biết gặm nhấm nỗi buồn một mình thôi. Vì bên anh không chỉ có mỗi mình em mà còn có biết bao nhiêu bóng dáng người con gái khác, em biết điều đó nhưng không quan tâm. Nhưng cũng đến một ngày em cũng mệt mỏi và quyết định ra đi để anh lại với những suy nghĩ của chính mình dù em biết em sẽ không thể nào quên được anh.
Dù không quên được nhưng em cũng phải đi thôi em phải đi tìm một nơi không có hình bóng anh ở đó để em bình yên với cuộc sống thường ngày, để em quên đi những hạnh phúc và nỗi đau mình đã từng có với nhau. Em phải xa anh để tìm những bến bờ hạnh phúc khác, để em tìm một bờ vai vững chắc cho em tựa vào, cùng em vượt qua bao thử thách sóng gió của cuộc đời. Nhưng đó là chuyện của tương lai còn chuyện bây gờ là em mong mội ngày thức dậy không còn nhớ đến anh, đến những điều anh đã làm ho em trong quá khứ. Em bây giờ chỉ thích bình yên sống qua ngày, không đua chen với cuộc sống tất bật, hối hả thường ngày, em chỉ mong có một góc nhỏ bình yên để em về ở đó – nơi không có hình bóng của anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Biển, nỗi nhớ và anh
Gửi đến anh, thay cho lời xin lỗi vì những điều em đã làm. Trong em, lúc nào anh cũng chiếm một vị trí quan trọng. Dù ở bất cứ nơi đâu, bất cứ khi nào và bên ai, em cũng mong anh hạnh phúc.
Hôm nay, sau lần gặp cuối cách đây gần một năm, em được gặp lại anh, trên đất Sài Gòn này. Lâu rồi, mình không gặp nhau, em thấy anh có vẻ gầy hơn ngày xưa...nhưng vẫn là anh mà, vẫn khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy, đôi môi ấy, dáng người ấy, sao mà khác đi được..... Chắc anh phải suy nghĩ nhiều lắm đúng không? Anh biết không, khi em yêu anh cũng là lúc em biết yêu biển. Em nhớ những đêm em và anh ngồi ngắm biển, anh nói anh yêu biển như tình yêu anh dành cho em vậy, nó bao la, có lúc dữ dội, có lúc êm đềm. Em hạnh phúc biết mấy, cũng từ đó em biết thế nào là tình yêu với Biển, vì Biển có anh mà. Rồi một ngày anh rời xa em để về nơi có biển nhưng không có em, chỉ vì những dại khờ của em mà anh đã ra đi. Tại sao ngày ấy em không giữ anh lại?
Trong biển người mênh mông kia, rồi anh sẽ tìm được hạnh phúc trọn vẹn cho riêng anh. Sẽ nhanh thôi anh nhỉ? Em nhớ cách đây hơn một năm. Một buổi tối em và anh đang nhắn tin cho nhau thì em nhận được một tin nhắn của anh. Anh nhắn tin cho một cô gái khác nhưng nhầm qua em. Chỉ là một tin nhắn hỏi thăm rất bình thường nhưng em buồn lắm, muốn giận anh, trách anh nhưng không thể. Vì em hiện giờ chỉ là em gái anh thôi. Em không còn cái quyền ghen anh nữa. Em đã khóc lúc đó, vì em nghĩ em đã mất anh thật rồi. Thời gian qua, em vẫn nhớ anh rất nhiều. Nhớ gương mặt, ánh mắt, nụ cười của anh. Nhớ cả mùi mồ hôi trên áo anh những lần anh vội đi đón em vào buổi trưa nắng gắt.
Ba năm qua, không biết đã bao nhiêu người đi qua cuộc đời em và có bao nhiêu người đang đợi em ở phía trước. Có thể chỉ là một một nỗi nhớ không đầu không cuối, nhưng em vẫn muốn gửi đến với anh, mối tình đầu của em, người mà cho đến lúc này em vẫn nhớ, người em đã từng yêu, một chút tôn trọng và những nuối tiếc vì những điều đáng nhẽ ra không nên xảy ra Khi đi bên một ai đó, em sẽ không nghĩ về điều cũ. Nhưng khi chia tay một ai đó, em tự hỏi, sao mình lại vẫn giẫm vào vết xe đổ mà mình đã từng tạo nên từ trước. Và khi còn lại một mình, nghĩ lại những gì đã mất, thấy mình có lỗi cũng thật nhiều Vào một ngày thứ 7 mà người ta vẫn dành cho những đôi yêu nhau, em không muốn khơi gợi lại trong mình những kí ức không vui. Và điều không nên cũng đã xảy ra, cái gì đến cũng vẫn đến. Không biết từ khi nào, mỗi khi gặp anh, em đều cảm giác đó sẽ là lần cuối cùng em được gặp anh. Cảm giác đó làm em sợ, rất sợ, rất sợ. Nhưng, dù thế nào, dù không có anh ở bên, em cũng sẽ vẫn bước tiếp, bước tiếp không ngừng Và.... Một ngày nào đó, em sẽ lại gặp được người nào đó trên quãng đường dài Anh cũng sẽ như thế! Hạnh phúc và gặp nhiều may mắn, anh nhé! Em cũng sẽ hạnh phúc và may mắn! Nếu mình gặp lại nhau Xin người hãy yêu em lần nữa Đống tro tàn của một thời quá khứ Vẫn đợi người về thắp lại lửa xưa T.uổi đôi mươi em qua với dại khờ Chưa thấu hiểu thế nào là hạnh phúc Nên một ngày vô tình em tuột mất Niềm vui thành bọt nước xoà qua tay Ngạo nghễ em trôi trên những vồng mây Bỏ lại sau lưng bông hồng vàng côi cút Cái ngày mà em không hiểu được Đã đi qua không trở lại bao giờ
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hãy quay về bên em Anh ơi, chúng mình xa nhau đã được sáu tháng chưa nhỉ? Chỉ sáu tháng thôi mà em thấy nó như dài vô tận đấy anh à. Đã nhiều lần em cầm điện thoại lên và muốn gọi cho anh nhưng không hiểu sao tay em run run không làm được. Anh giờ thế nào, sống có tốt không? Còn em, nỗi nhớ...