Mỗi lần chủ động “gần gũi” với chồng tôi lại bị anh mắng là “đồ đàn bà hư hỏng”
“Cô thèm thuồng chuyện đó đến thế sao. Đúng là đồ đàn bà hư hỏng”. Hương vô cùng hụt hẫng và sốc vì câu nói đó của chồng, nước mắt cứ thế lăn dài.
Hương mới kết hôn được 4 năm và có cậu con trai 3 t.uổi. Cô thì muốn sinh thêm đứa nữa cho có anh có em nhưng xem ra chồng Hương lại không muốn, anh nói một đứa con là đủ rồi và không có ý định sinh tiếp. Ngày trước, hai vợ chồng Hương khá hòa hợp về mọi chuyện. Nhưng một năm trở lại đây, cô cảm thấy cuộc sống không được viên mãn cho lắm nhất là chuyện chăn gối. Bằng giác quan của mình, Hương cũng nhận thấy sự thờ ơ, lảng tránh của chồng.
Hương mới 27 và chồng thì 30 đâu phải là đã đến cái độ t.uổi ngại chuyện vợ chồng. Thế nhưng chồng Hương lại luôn tìm cách lảng tránh vợ. Kinh tế gia đình thoải mái dư giả, chồng lại đã có chỗ đứng vững chắc trong công ty rồi nên không có gì ảnh hưởng đến anh, khiến anh phải suy nghĩ nhiều cả. Mà nhu cầu chuyện ấy của Hương lại tăng cao sau khi sinh con nên nhiều lúc cô cảm thấy mình thiếu thốn, đã chủ động gợi ý với chồng, đó là chuyện mà trước đây cô chưa hề làm.
Thế nhưng chồng Hương lại luôn tìm cách lảng tránh vợ. (Ảnh minh họa)
Lúc đầu chồng Hương cũng hiểu nỗi khổ của vợ, anh cố gắng bù đắp cho cô vì vốn dĩ anh là người đàn ông tâm lý nhưng về sau thì anh từ chối thẳng thừng, mặc vợ nằm đó còn mình thì quay mặt vào tường ngủ. Bị từ chối nhiều Hương đ.âm ra cáu gắt, còn chồng thì vẫn chẳng có chút gì thay đổi.
Mày mò lên mạng tìm hiểu về sự thay đổi sinh lý của chồng, cô cố gắng nói chuyện với anh để anh chia sẻ những chuyện khó nói với vợ nhưng cái Hương nhận được chỉ là sự khó chịu của chồng. Thậm chí anh còn dùng những từ ngữ nặng nề, thô tục để mạt sát khiến Hương chán nản, từ bỏ.
Hương sợ mình có vấn đề không ổn về sinh lý, đã kiểm tra, gặp bác sĩ tư vấn và mọi kết quả nói cô đều bình thường. Nói chồng đi khám thì cô không dám vì cô biết không bao giờ anh đi, mà chắc chắn anh sẽ còn nói những lời khó nghe nữa. Ngày ngày trôi qua nhìn sự ủ rũ, hờ hững, lạnh nhạt của chồng Hương thấy hoang mang vô cùng.
Video đang HOT
Gần 1 năm nay số lần vợ chồng Hương gần gũi chỉ đếm hết 10 đầu ngón tay. Song mỗi lần chồng cũng chỉ qua loa, đại khái như một nghĩa vụ cho xong chuyện chứ anh không hề tỏ ra hào hứng chút nào cả. Bạn bè nói thử tìm hiểm xem có phải anh bồ bịch bên ngoài mà chán vợ hay không nhưng anh hoàn toàn không có.
Một tháng trước, Hương cố gắng tạo không khí riêng tư để nói chuyện với chồng. Sau khi cho con đi học cô xin nghỉ làm (bình thường Hương làm thứ 7 còn chồng cô thì nghỉ). Cô thủ thỉ rủ chồng ra nhà nghỉ để hâm nóng chuyện vợ chồng thì ngay lập tức mặt anh biến sắc, giọng cũng đanh lại và cáu gắt.
“Cô thèm thuồng chuyện đó đến thế sao . Đúng là đồ đàn bà hư hỏng”. (Ảnh minh họa)
“Cô thèm thuồng chuyện đó đến thế sao. Đúng là đồ đàn bà hư hỏng”. Hương vô cùng hụt hẫng và sốc vì câu nói đó của chồng, nước mắt cứ thế lăn dài. “Anh nhìn lại mình đi, vợ chồng mà cứ như thế này thì sống hạnh phúc sao nổi”. Ngay lập tức chồng Hương nổi trận lôi đình, đ.ập tan cái cốc uống nước đang cầm trên tay. Anh chỉ thẳng vào mặt vợ nói: “Cô không hạnh phúc thì có thể viết đơn ly hôn. Tôi chỉ có thể chiều cô 1 lần/ tháng nếu cô thấy không đáp ứng nổi nhu cầu của cô thì tự đi tìm thằng khác. Đồ đàn bà đa dâm”. Rồi vùng vằng bỏ ra khỏi nhà.
Chồng đi rồi, Hương khóc rất nhiều, đã nghĩ đến viêc ly hôn khi lòng tự trọng bị anh xúc phạm ghê gớm. Nhưng khi tĩnh tâm lại, cô hiểu rằng, đây mới là lúc chồng cần cô nhất. Dù là lý do gì, cô cũng cần bên anh để chia sẻ để động viên giúp anh vượt qua khủng hoảng này. Nhưng giờ cô phải làm cách nào để khiến chồng tôi hợp tác và bình tĩnh tháo gỡ vấn đề này được. Cô hoang mang vô cùng.
Theo Một Thế Giới
Cưới 2 năm vẫn chưa thể 'gần gũi' chồng
Anh nói không muốn phản bội tôi nên không bao giờ ngoại tình, cũng chẳng thể kiềm chế được nữa, anh muốn đi 'bóc bánh trả t.iền' mỗi tháng 1 lần.
Khi tôi chưa tròn 1 t.uổi thì bố mất do tai nạn giao thông, mẹ phải vừa làm thuê vừa nuôi tôi vì ông bà hai bên đều đã già. Để đảm bảo cho tôi có điều kiện đi học, mẹ chấp nhận đi thêm bước nữa lúc tôi vừa bước vào cấp hai. Bố dượng tôi là thương lái nên cũng khá giả, đủ chu cấp cho mẹ con tôi cuộc sống đầy đủ.
Nhờ vậy tôi có thể tập trung vào việc học mà không cần phải phụ mẹ bán rau ngoài chợ. Những tưởng chúng tôi sẽ có cuộc sống êm ấm tốt đẹp hơn khi dọn về ở với bố dượng nhưng đó chỉ mở ra một chuỗi những ngày kinh sợ và tủi nhục mà đến giờ tôi vẫn còn ám ảnh.
Một thời gian sau, bố dượng thường lấy cớ phải gặp đối tác trong thành phố nên nhờ mẹ đi lấy hàng ở các tỉnh xa về. Lợi dụng những thời gian ấy ông thường xuyên xâm hại tôi. Vì quá sợ hãi nên một thời gian dài sau đó tôi mới dám kể cho mẹ nghe.
Mẹ tôi đau khổ và ngất đi ngay lập tức nhưng vì sợ bố dượng (ông là dân có m.áu mặt) nên mẹ không dám báo công an. Bà chỉ có thể cố gắng gửi tôi vào một trường cấp ba nội trú ở Hà Nội để tránh xa bố dượng, để quên đi quá khứ ghê sợ tôi đã lao vào học miệt mài.
Ảnh minh họa
Sau nhiều năm học tập tôi cũng có được tấm bằng của một trường đại học lớn với công việc ổn định. Tôi không quan tâm nhiều đến tình cảm nam nữ mặc dù có không ít người đã tỏ tình, có lẽ do mặc cảm với quá khứ của mình. Những người quen biết nhận xét tôi giống như một bông hoa bằng lăng đẹp thuần khiết nhưng nếu đến gần thì lại lạnh buốt.
Thế nhưng luôn có một người lúc nào cũng ở bên lắng nghe tâm sự của tôi, anh là chồng tôi bây giờ. Chúng tôi học cùng lớp từ cấp ba đến đại học, anh là một người hoàn hảo và tuyệt vời, lúc nào cũng chu đáo, chăm sóc và lo lắng cho tôi.
Khi anh tỏ tình, tôi đã kể hết cho anh nghe về quá khứ, anh vẫn chấp nhận. Lúc chúng tôi mâu thuẫn hoặc cãi nhau, anh không bao giờ đem chuyện quá khứ của tôi ra mà luôn chủ động tìm cách giải hòa. Anh là một người chồng tốt nhưng tôi lại chưa bao giờ làm tròn bổn phận của một người vợ.
Cứ mỗi lần chúng tôi gần gũi, nỗi ám ảnh của tôi khi bị cha dượng lạm dụng lại tràn về, tôi chỉ biết gồng mình mà nước mắt tuôn trào. Những người trong nhà nghe tiếng tôi khóc còn tưởng anh đ.ánh tôi.
Chúng tôi đi bác sĩ tư vấn thì được biết tôi bị chứng bệnh co thắt â.m đ.ạo, có thể do từng bị lạm dụng. Không những thế cứ mỗi lần như vậy tôi như người mất hồn, không làm được gì cả. Vì sợ tôi bị tổn thương nên sau khi cưới 2 năm chồng không gợi ý nữa.
Tôi biết việc này không thể kéo dài được lâu và chúng tôi phải tìm cách giải quyết. Tối qua, anh đã nói với tôi rằng anh rất yêu tôi, không muốn phản bội tôi nên sẽ không bao giờ ngoại tình nhưng anhkhông thể kiềm chế nhu cầu của bản thân nữa. Anh bảo tôi hãy đồng ý cho anh 'bóc bánh trả t.iền' mỗi tháng 1 lần.
Tôi đã khóc rất nhiều, không khóc vì giận anh mà khóc vì giận bản thân. Tôi biết anh vẫn yêu tôi rất nhiều và tôi cũng vậy nhưng tôi cũng biết những điều anh đang phải chịu đựng.
Tôi không thể hoàn thành trách nhiệm của một người vợ. Thậm chí, tôi còn không thể sinh con, chúng tôi đã quyết định không cho gia đình hai bên biết nhưng anh là con cả trong gia đình, mẹ luôn giục chúng tôi có con.
Tôi cảm giác mình hiện giờ như một gánh nặng đối với anh. Tôi có nên ra đi để anh tự do? Một người tốt như anh hoàn toàn xứng đáng có một người vợ tốt hơn tôi nhiều lần. Mong các bạn cho tôi lời khuyên chân thành. Cảm ơn nhiều.
Theo VNE
'Tôi chỉ được 2 lần mỗi tháng, cô chê ít thì tìm thằng khác' Anh chỉ vào mặt tôi mà nói: 'Cô muốn nhiều hơn đúng không? Tôi chỉ được vậy thôi. Nếu cô chế ít, không thỏa mãn có thể tìm thằng khác bằng không thì ly hôn cho rảnh...'. Tôi năm nay 30 t.uổi, có chồng thành đạt và hai con đủ nếp tẻ. Cuộc sống gia đình tôi tuy không phải quá sung sướng...