“Mình là.m tìn.h nhân một đêm thôi chị nhé!”
Cậu ta nói: “Mình là.m tìn.h nhân một đêm thôi chị nhé!” và với tay đóng sập cửa phòng. Đêm đó là đêm tuyệt nhất, đáng nhớ nhất trong đời mình, có lẽ chỉ sau đêm tân hôn với chồng.
Tình một đêm, chị em đừng vội ném đá. Mình đã trải qua và thấy nó hoàn toàn không ghê gớm và phi đạo đức như vẫn nghĩ. Trái lại, nó có phần giúp mình cứng rắn dứt khoát hơn với chồng.
Kết hôn gần 10 năm, đã từ lâu mình nghi ngờ liệu tình yêu giữa vợ chồng còn tồn tại không hay chỉ như hai người bạn góp gạo nuôi con chung? Nói trắng ra chỉ một chữ “chán”.
Đàn ông rất khôn, họ xem phụ nữ là bến, bản thân họ là thuyền. Chỉ có chuyện thuyền chán bến này để cập vào bến kia chứ không đời nào có chuyện bến bỏ thuyền. Suốt thời gian chung sống, chồng mình đã mấy lần “cập bến” khác. Tâm trạng bị phản bội hẳn ai cũng đã từng trải qua. Mình cũng không muốn nhắc lại những ngày tháng đau khổ đó nữa.
Mình đã chần chừ chấm dứt với chồng nhiều lần, lúc quyết tâm nhất là ly thân nhưng cũng chỉ được mấy tháng vì đàn ông khéo đán.h vào tâm lý làm mẹ của phụ nữ. Va.n xi.n tha thứ không được, họ lôi cả con vào làm lá chắn. Và lần nào chồng mình cũng thắng. Tính mình lại ưa ngọt, mau giận dễ quên nên lỗi lầm nào của chồng rồi cũng được xí xóa.
Lần nào dù biết chồng ngoạ.i tìn.h nhưng tính mình ưa ngọt, mau giận dễ quên nên lỗi lầm nào của chồng rồi cũng được xí xóa (Ảnh minh họa)
Nói đến duyên cớ đưa mình đến tình một đêm. Mình đi công tác Sài Gòn tình cờ gặp một cậu em đồng môn dưới khóa ngày đại học. Cậu ta cũng đi công tác và ở ngay khách sạn mình đang ở.
Lâu năm không gặp lại và đang đi xa nhà nên ai nấy đều có phần phóng khoáng, nhanh chóng trò chuyện thân mật cởi mở. Có lẽ mọi chuyện sẽ dừng lại ở đó nến cậu ta không hỏi thăm đến chồng mình.
Không biết vì sao mà bao nhiêu năm chịu đựng sự phản bội của chồng mình chẳng buồn hé môi than vãn vớ ai. Vậy mà lúc đó với một cậu em chỉ dừng ở mức biết mặt biết tên mà mình có thể tâm sự dễ dàng đến thế. Tối đó mình đã nó.i xấ.u rất nhiều về chồng, cũng kể hết nỗi buồn phiền uất ức trong lòng bao lâu nay.
Video đang HOT
Càng nói càng khóc, mình càng mở lòng. Mình như một con người khác, không mạnh mẽ, không giả tạo, chỉ muốn quay lại làm một cô mèo con trú vào lòng người đàn ông bất kỳ.
Mình và cậu ta ngồi tâm sự ở quán cà phê ngay tại khách sạn cho đến khi đóng cửa rồi tiếp tục đi dạo ngoài phố. Sài Gòn suốt đêm không ngủ, lòng mình thổn thức nên cũng không nhận biết được thời gian. Lúc quay lại phòng thì đã 2h sáng.
Tối ấy lúc đi cạnh nhau, mình đã mượn bờ vai đó để khóc và nhận được một cái vuốt tóc an ủi. Cử chỉ ngọt ngào đó càng khiến mình tủi thân òa khóc lớn. Chính chồng là thủ phạm giế.t chế.t tình yêu.
Anh đã phản bội đã khiến mình đa.u đớ.n và khô héo. Lâu nay mình đã sống trống trải. Cho dù có nói con cái là tất cả thì mình luôn cảm nhận được một phần đã khuyết. Phần đó chính là cảm giác được yêu.
Câu chuyện buồn khiến không khí trĩu nặng. Cậu ấy đưa mình về phòng, giục mình tắm nước nóng cho khỏe người rồi khuyên mình ngủ ngay kẻo mệt. Thú thật lúc trong nhà tắm mình có chút rạo rực trong người. Đó không hẳn là sự hấp dẫn thế xác mà là sự đồng cảm chia sẻ khiến mình có cảm tình với cậu ấy.
Lúc trở ra thì cậu ấy vẫn ngồi ở sofa. “Em đợi chào chị một tiếng rồi mới về” – Cậu ấy nói thế rồi đứng dậy. Mình tiễn theo đến cửa. Cả hai cùng ngập ngừng quyến luyến không ai nói gì. Mình biết cậu ấy không muốn về và mình cũng không muốn cậu đi.
Rồi cậu cúi xuống hôn mình. Cảm xúc và sự hưng phấn trong cơ thể mình vỡ òa, chỉ là nụ hôn cũng khiến bản năng mình hưởng ứng dữ dội. Cậu ta nói: “Mình là.m tìn.h nhân một đêm thôi chị nhé!” và với tay đóng sập cửa phòng. Đêm đó là đêm tuyệt nhất, đáng nhớ nhất trong đời mình, có lẽ chỉ sau đêm tân hôn với chồng.
Sáng ra, sau tình một đêm, chúng mình vẫn là chị em, xã giao ở mức vừa phải. Không ai xấu hổ hay nhắc lại chuyện đêm qua (Ảnh minh họa)
Sáng ra, sau tình một đêm, chúng mình vẫn là chị em, xã giao ở mức vừa phải. Không ai xấu hổ hay nhắc lại chuyện đêm qua. Mình lột xác thành một con người khác, bỗng thấy yêu đời đến lạ. Sau tình một đêm mình ngộ ra được rất nhiều điều.
Thứ nhất, mình được quyền chọn cách sống phiêu lưu và thú vị hơn. Bấy lâu nay mình không dứt khoát với chồng cũng vì chữ “nghĩa” và “trách nhiệm”. Nghĩa với chồng và trách nhiệm với con.
Song, đôi khi từ bỏ cũng là một cách cố gắng. Con người bất nghĩa vẫn có thể sống tốt. Và con thiếu cha hoàn toàn có thể được thừa hưởng một cuộc sống đủ đầy ấm no từ mẹ.
Thứ hai, mình muốn được yêu lần nữa. Tình yêu có thể không là mục đích nhưng mình cần có nó để bầu bạn và vỗ về. Tình yêu của mình và chồng đã chế.t, mình muốn nó lại sẽ hồi sinh ở một người đàn ông khác.
Mình đã suy nghĩ rất nhiều về quyết định này và vẫn chưa hỏi ý kiến người thân. Mình sợ mọi người sẽ ngăn cản vì dù sao năm nay mình cũng 33 tuổ.i rồi. Nếu là chị em, chị em có ủng hộ mình không?
Theo VNE
Tôi đã vô sinh khi chưa đầy 18 tuổ.i
Tôi sốc vô cùng, nước mắt tôi cứ thế rơi lã chã. Khi tôi kể câu chuyện này ra, có lẽ các bạn sẽ chử.i tôi, ném đá tôi rất nhiều vì các bạn cho rằng tôi là đứa chẳng ra gì, đẹp đẽ khoe ra xấu xa thì nên che đậy lại, đằng này xấu xa, tồi tệ thế mà vẫn không biết xấu hổ. Nhưng tôi thực sự cần phải nói ra, tôi không thể cứ giấu mãi và lừa dối bố mẹ tôi, người yêu của tôi thêm nữa. Mọi người đã hi vọng ở tôi quá nhiều!
Tôi năm nay 22 tuổ.i, hiện đang là sinh viên năm thứ 3 của một trường đại học. Người yêu tôi hơn tôi 3 tuổ.i, anh là một kiến trúc sư trẻ tài năng và hai gia đình cũng thân thiết với nhau nên cả hai bên đều ủng hộ chuyện tình của chúng tôi. Anh là người tôi yêu và tôn trọng nhưng anh không phải là người đàn ông đầu tiên của tôi, điều này anh cũng biết, thậm chí chuyện tôi đã từng quan hệ với người trước anh cũng biết và không hề than trách tôi. Anh bảo rằng "cuộc sống bây giờ khác trước rồi, suy nghĩ con người cũng thoáng hơn, anh không trách em vì chuyện ấy, em nói thật ra với anh là tốt rồi". Chính vì vậy mà tôi càng yêu anh và tôn trọng anh hơn.
Đám cưới với anh là điều mà cả tôi và anh đều mong muốn. Tôi đã từng tưởng tượng ra viễn cảnh về một cuộc sống hạnh phúc và êm đẹp khi bên anh. Nhưng khi điều đó sắp trở thành hiện thực thì tôi lại không thể nào đón nhận nó, tôi không muốn anh chịu áp lực và khổ vì tôi, vì lỗi lầm mà tôi gây ra.
Năm học lớp 10, tôi thích một cậu bạn trong lớp. Từ tình yêu trong sáng, từ những cái nắm tay, những ánh nhìn ngại ngùng, chúng tôi đã trở thành cặp đôi "nón.g bỏn.g" nhất lớp sau 1 năm yêu nhau. Khi đó, cả hai đều mới lớn, mới biết yêu và muốn khám phá tình yêu, vì vậy những cử chỉ, hành động, lời nói tình cảm của chúng tôi cũng tăng dần và thể hiện ra bên ngoài một cách tự nhiên, không ngại ngùng. Ngay cả trên lớp, khi ra chơi chúng tôi cũng có thể hôn nhau mặc cho ánh mắt từ phía bạn bè hay giáo viên đang dõi vào. Chúng tôi đã cùng nhau vượt qua giới hạn và trao cho nhau lần đầu tiên của mình khi mới chỉ là học sinh lớp 11.
Các bạn cười tôi, nói tôi là dễ dãi, thoáng cũng được, nhưng với chúng tôi khi đó thì sự ham muốn về thể xác và cảm xúc thăng hoa của cả hai không thể kìm chế được, chúng tôi cứ quấn lấy nhau và quan hệ mỗi lần hẹn hò. Có khi trốn học đi nhà nghỉ với nhau, có khi là tại phòng riêng của hai đứa, nhưng vì người yêu của tôi khi đó không chịu dùng ba.o ca.o s.u nên hầu như tháng nào tôi cũng phải dùng đến thuố.c tránh thai cấp tốc. Có tháng uống tới 4 viên mặc dù chỉ định không quá 2 viên/ tháng. Suy nghĩ non nớt của đứa học sinh lớp 11 chỉ có thể là "chắc uống quá lần này cũng không sao đâu, không uống dính còn khổ hơn".
Cứ như thế khoảng 6 tháng, đó là lúc vừa tổng kết hết năm học lớp 11 và chúng tôi bước vào kỳ nghỉ hè. Lần đó gia đình tôi đi nghỉ mát, trước hôm đi chúng tôi gặp nhau cho đỡ nhớ vì xa cách vài ngày và có quan hệ với nhau. Nhưng vì sáng hôm sau phải đi sớm và cả mấy ngày liền ở khu du lịch nên tôi không có cách nào để mua được thuố.c tránh thai. Tôi định nhờ lễ tân mua nhưng lại sợ mẹ tôi phát hiện, nên chỉ biết cầu mong cho không có chuyện gì hết, tôi sẽ không có thai.
Sai lầm khi còn học cấp 3 đã khiến tôi phải trả giá quá đắt (Ảnh minh họa)
Ai ngờ, tôi dính thật, gần 3 tháng sau đó tôi thấy dấu hiệu bất thường, tôi nghi mình có thai nên đã mua que thử và kết quả là 2 vạch rõ nét hiện ra trước mắt.
Tôi lập tức báo cho người yêu biết. Cậu ấy cũng hốt hoảng và lo lắng chẳng kém gì tôi, chúng tôi hẹn gặp nhau và cùng tìm cách để giải quyết hậu quả đó. Chúng tôi cùng gom góp tiề.n và nhờ cô bạn thân đưa tôi đi phá thai tại một phòng khám tư nhân, cái thai được giải quyết một cách êm đẹp. Nhưng nỗi sợ hãi, đa.u đớ.n vẫn đeo bám tôi suốt những ngày sau.
5 tháng sau khi đi giải quyết hậu quả, tôi vẫn thi thoảng thấy những dấu hiệu đáng nghi mà khi tìm hiểu trên mạng, tôi mới biết đó là hậu quả do việc nạo hút thai mang lại. Tôi khá lo lắng, rồi quyết định thẳng viện để kiểm tra, sau khi thăm khám và làm một số xét nghiệm, siêu âm bác sĩ kết luận rằng tôi bị dính tử cung và không còn khả năng làm mẹ nữa.
Tôi sốc vô cùng, nước mắt tôi cứ thế rơi lã chã, vừa khóc tôi vừa bảo bác sĩ kiểm tra lại, chắc bác sĩ đó đã nhầm tôi với ai, tại sao tôi có thể bị vô sinh khi chưa đầy 18 tuổ.i? Bác sĩ giải thích cho tôi một đống lý do: nào là tôi mới lớn, cơ quan sinh sản chưa phát triển đầy đủ, tôi lạm dụng thuố.c tránh thai, tôi phá thai không an toàn.... Tất cả đều đúng, vậy là tôi chỉ im lặng và ngậm ngùi bước ra.
Kể từ lúc đó, tôi như người mất hồn, tôi nhốt mình trong phòng và khóc, than thân trách phận tại sao mình lại làm những chuyện ngu ngốc đó để bây giờ phải lĩnh hậu quả. Tôi định tìm tới cậu ấy để trách móc, để đổ hết những tội lỗi ấy nhưng rồi lại thôi. Tôi kêu ốm và xin bố mẹ cho ở nhà nghỉ ngơi 1 tuần, tôi cũng nói lời chia tay và tránh mặt cậu ấy ngay sau đó.
Tốt nghiệp lớp 12, tôi xin bố mẹ cho sang Nhật học tiếng 2 năm, bố mẹ tôi rất vui và đồng ý ngay mà không hỏi lý do nhiều, vì anh trai tôi cũng đang học cao học tại Nhật. Nhưng lý do thực sự khiến tôi xin ra nước ngoài là muốn có thêm thời gian quên đi những chuyện đau buồn đó và có đủ tự tin, bản lĩnh để nói với bố mẹ tôi chuyện này.
Đã 4 năm rồi kể từ khi tôi biết chuyện về mình, tôi cũng về nước được 2 năm nhưng vẫn không thể cất nổi một lời. Mỗi lần muốn nói, tôi lại không biết mình nên bắt đầu từ đâu, làm sao cho bố mẹ hiểu. Chần chừ mãi, cuối cùng tôi quyết định chôn sâu sự thật trong lòng.
Nhưng tôi không ngờ lại yêu anh và có một kết quả khá tốt đẹp với anh. Để rồi giờ đây khi rơi vào hoàn cảnh này, khi hai gia đình muốn tôi và anh kết hôn vào năm tới thì tôi không thể im lặng được nữa. Nếu tôi cứ giấu chuyện đó rồi đồng ý kết hôn, tôi sẽ làm khổ người tôi yêu, bố mẹ tôi cũng sẽ bị mọi người oán trách.
Tôi hiểu rằng đây chính là lúc để tôi nói lên sự thật về bản thân mình: tôi không còn khả năng làm mẹ từ khi học lớp 12. Tôi không mong mọi người thương hại mình, tôi chỉ mong mọi người có thể hiểu và tha thứ cho những lầm lỡ ấy của tôi. Nhưng tôi phải nói với bố mẹ tôi, với người yêu tôi và gia đình anh ấy như thế nào bây giờ?
Theo Ngoisao
Đang "yêu" chồng gọi tên vợ cũ Tôi chế.t lặng người khi giữa cuộc ái ân, anh đột nhiên gọi tên người vợ cũ. Thủa bé tôi thích bài thơ "Hai sắc hoa Tigon", nhất là hai câu "Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời/Ái ân lạnh lẽo của chồng tôi". Âu cũng là số phận, giờ hai câu thơ ấy vận vào cuộc đời tôi, cứ như tác giả...