Mình chia tay thật rồi anh nhỉ
Mình chia tay nhau thật rồi anh nhỉ? Em cứ hỏi lòng mình mãi câu này cho dù đã hơn 2 tháng rồi kể từ ngày em chủ động im lặng và anh cũng không liên lạc với em nữa. Mình không nói lời chia tay, chỉ có sự im lặng giữa hai người và em hiểu rằng em đã không còn nằm trong trái tim của anh nữa.
Anh nói, anh ghét sự im lặng của em, nó làm anh thấy mệt mỏi. Nhưng tại sao anh không hỏi em vì sao em im lặng. Anh không hiểu hay cố tình không hiểu vậy? Sự thờ ơ, thiếu quan tâm và chăm sóc của anh khiến em trở nên tự ti, trầm lặng và hay khóc thầm. Em cũng không thể chia sẻ nỗi buồn trong lòng em với anh được vì anh bận rộn quá, lúc thì anh bận việc công ty, lúc thì mấy đứa bạn gọi, rồi công việc kinh doanh riêng. Có phải thực sự tất cả những điều trên khiến anh không có thời gian quan tâm đến em hay là bởi tình cảm của anh giành cho em không còn như xưa nữa? Em cứ tự hỏi lòng mình mà không tìm được câu trả lời. Chỉ biết rằng trong lòng em nỗi buồn và cô đơn luôn ngự trị, cứ đeo bám dai dẳng mà chẳng chịu buông tha. Thậm chí cả những lúc ngồi bên anh với những người bạn của anh, em cũng thấy buồn, thấy cô đơn cho dù trên miệng em luôn nở nụ cười thường trực. Cười để thấy cuộc đời đáng yêu hơn và mình cũng đáng yêu hơn. Nhưng những khi đối diện với lòng mình thì em thấy thật sự cô đơn và trống trải. Cảm giác đấy đâu phải của những người đang có người yêu đâu phải không anh? Có người yêu mà lòng mình vẫn cảm thấy cô đơn và thiếu vắng, vậy thì có cũng như là không rồi.
Thế nên em đã quyết định lặng im mà rời khỏi trái tim anh. Điều em cần bây giờ có lẽ là một khoảng trời bình yên, một nốt lặng trong tâm hồn mình, để nhớ về anh, như một quá khứ, để lòng khỏi buồn, khỏi đơn côi. Đã hai tháng nay rồi kể từ ngày em lặng im rời xa anh. Em có nhiều thời gian hơn cho công việc, cho bản thân và cũng cho những giờ phút lặng im ngồi soi lại lòng mình. Em vẫn thấy buồn, thật đấy, nhưng em không thấy mình cô đơn, lẻ loi như khi em còn đang yêu anh. Thôi thì mình xa nhau, để có nhiều thời gian mà nghĩ về những kỷ niệm tốt đẹp bên nhau và biết đâu một ngày nào đó những kỷ niệm đẹp đó lại đưa anh về với em, tràn ngập hạnh phúc. Em không biết nữa, chỉ biết nhắm mắt … và hy vọng!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chờ người
Mùa đông sắp về anh ah! Em lại thấy lòng mình trống trải và nỗi nhớ anh cứ hiện hữu trong tim. Đã bao ngày lễ trôi qua em cô độc một mình, cảm thấy chạnh lòng vô cùng khi bạn bè tay trong tay bên người mình thương còn em vẫn hoài lẻ bóng.
Em nhớ anh nhiều lắm! Gần một năm yêu nhau em chỉ được gặp anh duy nhất một lần, ngay cả lời tỏ tình và lời hẹn 2 năm của chúng ta cũng chỉ được nói qua điện thoại. Chỉ một lần gặp anh cũng để lại trong em nhiều kỉ niệm, em đã xem anh là một nửa của mình, khi vui cũng như lúc buồn em đều nghĩ về anh, những trang nhật kí của em chỉ viết riêng cho anh- chỉ riêng mình anh thôi...Ngày gặp nhau em đã mong anh hứa một điều gì chắc chắn để em có lòng tin, để em có thể yên tâm học hành và chờ đợi, nhưng không, anh chỉ dừng lại ở những lời nói.
Anh bảo đợi em học xong đi rồi tính, anh không muốn ràng buộc em điều gì, anh có biết là em đã rất buồn và thất vọng khi nghe anh nói vậy không? Mình ở xa nhau quá, đôi khi em mất lòng tin. Em sợ 2 năm nữa anh sẽ thay đổi để rồi 27 t.uổi em sẽ lại phải bắt đầu lại từ đầu. Lời hẹn 2 năm của em dường như chao đảo. Em lao vào công việc và học hành, nỗi nhớ anh dường như nguôi ngoai dần. Ngoài Bắc trời đang thu anh ah, mỗi buổi tối đi học về mùi hoa sữa ngạt ngào, những cơn gió thu cứ se se lạnh làm em nghĩ và ước mong có anh bên mình. Anh vẫn thường xuyên gọi về hỏi thăm sức khoẻ,công việc và chuyện học hành của em nhưng sao lòng tin trong em cứ nhạt dần. Phải chăng em đang dần đổi thay,... uh, em đang chao đảo, những dòng nhật kí của em giờ đang có thêm một người: một người luôn bên em, quan tâm em từ bữa ăn đến giấc ngủ.
Em sợ em thay đổi anh ah. Bên một người em thấy mình đựoc quan tâm nhưng khi nghe giọng nói của anh em lại thấy ấm áp và yên bình. Em phải làm gì hả anh? Giá anh cho em một lời hứa chắc chắn để em có thể yên tâm công tác và học tập, giá em có lòng tin vào tình yêu 2 đứa...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em đã khóc Ngày anh đặt chân vào cuộc đời em, ngày em cho phép con tim minh rung động là một buồi chiều mưa đầu hạ. Cơn mưa đầu mùa đến không báo trước rất ào ạt, rất dữ dội nó như xua tan đi cái oi bức, khô khan của mùa hè, làm dịu mát lòng người. Và em, em cũng vậy, mưa lạnh...