Mẹ tôi là kẻ thứ ba
Tôi không giống nhiều đ.ứa t.rẻ là con của những người mẹ đơn thân khác, bởi tôi vẫn có bố đến thăm, vẫn được gọi tiếng bố, vẫn được bố đưa đi chơi, mặc dù những thứ có được ấy vô cùng ít.
Tôi cũng không thiếu thốn về vật chất vì bố tôi rất giàu. Nhưng càng lớn tôi càng có cảm giác những điều tôi được hưởng ấy chỉ là vụng trộm, là lấy cắp của những đ.ứa t.rẻ khác mà tôi phải gọi là anh, là chị. Điều đó cứ đè nặng lòng tôi.
Mẹ tôi là kẻ thứ ba. Vợ của bố tôi là một người phụ nữ bản lĩnh và khôn ngoan. Biết chồng có bồ, bà không làm ầm ĩ mà để cho ông lựa chọn – gia đình hoặc người tình. Bà chuyển công tác và đưa hai đứa con vào thành phố Hồ Chí Minh để ông suy nghĩ cho thấu đáo.
Bà biết thế mạnh của mình – đó là 17 năm chung sống, là hai đứa con ngoan, là mối quan hệ giữa hai gia đình thân thiết, là tình cảm mẹ chồng nàng dâu mà ít gia đình có được, là “của chồng công vợ”, là những kỷ niệm yêu thương…
Và đúng như bà dự đoán, chỉ 3 tháng sau ông đã chuyển công tác theo bà. Khi chia tay với mẹ tôi, ông nói: Anh sẽ ra thăm em…
Lời nói đơn giản ấy đã giữ chân mẹ tôi suốt đời, để bà trở thành nàng Tô Thị không hóa đá. Bố tôi không nuốt lời. Thỉnh thoảng ông đi công tác Hà Nội lại đến ở với mẹ con tôi. Hàng ngày ông vẫn gọi điện thoại nói chuyện với mẹ tôi dăm ba phút. Ông vẫn gửi t.iền v.ào tài khoản của mẹ tôi.
Tất cả những điều đó vợ ông biết hết, nhưng bản lĩnh của người đàn bà thông minh đủ để bà cân nhắc chọn điều được mất nên bà nhắm mắt làm ngơ nhường chồng mình cho tình địch một năm khoảng mươi lăm ngày. Bà cũng chẳng chấp nhặt những lời âu yếm nhớ thương qua điện thoại mà ngày nào ông cũng gửi đến cho mẹ tôi.
Sự im lặng của bà khiến bố tôi nể phục. Có lẽ chính điều đó mà bố tôi đã không thể đ.ánh đổi để lấy mẹ tôi – một người phụ nữ xinh đẹp, trẻ trung, dịu hiền và yêu ông hết lòng.
Video đang HOT
Cho dù tôi được mẹ yêu thương hết lòng, hy sinh hết thảy nhưng trong tôi luôn bị những tình cảm trái ngược đè nặng. Tôi yêu mẹ, thương mẹ, nhưng tôi cũng trách mẹ, giận mẹ và một chút nào đó là coi thường và không tin mẹ.
Tôi là đ.ứa t.rẻ mạnh mẽ, không vì hoàn cảnh mà sống thu mình, mặc cảm, không hằn thù mọi người, không ganh tị hạnh phúc của người khác. Tôi sống thoáng, và vị tha nên có nhiều bạn bè và các bạn không làm tôi đau lòng.
Bên ngoài, tôi giống như bao đ.ứa t.rẻ bình thường khác nhưng trong trái tim tôi là những khiếm khuyết. Lòng tôi vẫn đau đớn mỗi khi phải điền vào những giấy tờ có phần tên cha.
Mẹ tôi đã đổi tình yêu bằng một giá quá đắt: Danh dự, sự nghiệp, tình cảm gia đình, niềm tin, sự kính trọng… (Ảnh minh họa)
Đáng ra tôi đã rất tự hào vì cha. Ông là người đàn ông phong độ, đẹp trai, giàu sang và quyền lực nhưng tên ông không dành cho tôi. Tôi cũng không được mang họ ông.
Càng lớn thì tình yêu thương của tôi đối với ông càng ít đi. Nhìn mẹ lủi thủi một mình, tôi lại thấy giận ông. Tôi nghĩ: Sự hiện diện của ông trong cuộc sống của mẹ khiến vết thương lòng của mẹ không ngừng c.hảy m.áu. Mẹ luôn bị dằn vặt, đau khổ vì nhớ thương, mong ngóng, ghen tuông và tủi hổ.
Mẹ tôi đã đổi tình yêu bằng một giá quá đắt: Danh dự, sự nghiệp, tình cảm gia đình, niềm tin, sự kính trọng… Bà đổi tất cả để có được những giờ phút vụng trộm, một chút tình thừa. Nếu bố tôi là kẻ phụ tình rồi biến đi mất dạng thì chắc nỗi đau của mẹ sẽ nguôi ngoai, biết đâu mẹ tìm được cho mình một hạnh phúc mới. Đằng này…
Chuyện gia đình dì tôi đang yên ấm hạnh phúc bỗng tan nát vì chồng dì ngoại tình, có vợ bé con riêng khiến con em họ tôi thất vọng, xấu hổ. Nó đã uống t.huốc n.gủ tự tử còn dì tôi đau khổ lầm lũi như cái bóng đã khiến tôi càng thêm ác cảm và nhục nhã trước mối quan hệ bất chính của bố mẹ.
Nhìn cảnh mẹ bồn chồn mong ngóng, nhìn cảnh bố vồ vập yêu thương, nhìn ánh mắt hai người nhìn nhau mừng vui đau khổ mỗi khi gặp nhau, tôi chợt thấy nghi ngờ tình yêu của bố mẹ.
Tôi giống bố ở hình hài cao ráo đẹp trai, tôi giống bố ở sự thông minh, bản lĩnh. Tôi giống mẹ ở tính điềm đạm, nhẹ nhàng. Tôi là chàng trai mà nhiều cô gái thích. Nhưng mãi đến khi đi làm tôi mới yêu.
Chẳng biết mẹ nàng tìm hiểu được từ đâu mà bà đã biết rõ thân thế tôi. Lần đầu tiên đến nhà nàng vô tình tôi đã nghe được cuộc xung đột của hai mẹ con nàng. Nàng thì khóc thút thít còn mẹ nàng thì kèn kẹt mắng: “Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Bố nó có vợ lớn vợ bé, sau này nó cũng thế thì mày có chịu được không? Còn mẹ nó nữa. Mẹ nó là người đàn bà vô đạo đức, phá hoại hạnh phúc của người khác… Tao không thể thông gia được với loại người như thế. Mày mà còn gặp gỡ, đi lại với nó thì đi đâu thì đi, đừng có mẹ con gì với tao hết…”
Lần đầu tiên trong đời, tôi thấm thía nỗi đau và sự nhục nhã của đứa con ngoài giá thú. Tình yêu của bố mẹ tôi sinh ra trái đắng. Nó làm đắng cả đời tôi…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nỗi lòng của tôi
Anh thật không hiểu được tình cảm của em...
Thêm 1 ngày nữa trôi qua trong hoang mang, lo lắng
Thêm 1 lần nữa trái tim anh se thắt
Thêm 1 lần nữa lòng anh quặn đau
Em à! Anh biết ta yêu nhau nhiều lắm nhưng tại sao thi thoảng em lại cứ làm anh đau đến vậy? Anh đau, em cũng có được thoải mái gì đâu.
Chúng ta là những người bình thường em ạ, anh mong 1 cuộc sống yên bình, giản dị bên người anh yêu dấu là sai, là không được sao em? Lần này nữa, là lần thứ bao nhiêu em làm cho tình cảm của chúng ta r.ạn n.ứt, xa rời nhau, phai mờ đi em nhỉ??! Không lẽ em không muốn đón nhận tình yêu của anh sao? Không muốn hạnh phúc trọn đời bên anh sao? Sao em cứ làm anh phải hận em, phải ghét em, phải không tôn trọng em là như thế này nhỉ?
Một người mà ngày nào cũng nói "em yêu anh, anh iu ơi, em nhớ anh" vậy mà có thể ngay lúc đó lại vui vẻ, lại tình tứ bên người khác được. Em nói em không yêu người ta, rằng người ta là kẻ tầm thường?! Vậy tại sao em cứ kè kè bên người ta, quan tâm, chia sẻ với người ta như... 1 người yêu thế em? Anh thật không hiểu được tình cảm của em với anh ta là như thế nào nữa: anh trai, bạn bè hay... người yêu? Dường như anh thấy em đã yêu người ta rồi, em chối bỏ sự thật đấy, cố gắng che đậy nó, nhưng càng lúc nó lại càng mãnh liệt hơn, và có thể tối hôm qua, nó đã bùng cháy mạnh mẽ...
Anh định cho em một bất ngờ nhưng người nhận được bất ngờ "trọn vẹn" lại là... anh
Anh đã cho qua rất nhiều chuyện, kể cả việc lần trước, mới đây thôi, chắc em chưa thể quên được đúng không? Vì sao ư? Vì anh vẫn rất yêu em, vì anh vẫn muốn đặt niềm tin nơi em, vì anh muốn lời hứa 6 tháng, mong ước 2 năm của chúng ta thành hiện thực.
Em có biết tối qua, không, ngày hôm qua, anh đã trải qua những cảm giác như thế nào không? Từ trên thiên đường rơi xuống tận đáy địa ngục đó em ạ. Sáng hôm qua, ngủ dậy là anh hồ hởi đi nạp t.iền v.ào di động ngay với niềm vui là sẽ được nghe giọng em, được nghe câu "em yêu anh, em nhớ anh" của em. Anh đã rất buồn khi em không thể về được như em đã nói, anh có nề hà gì việc dậy sớm, đội mưa, đội sương, chịu gió rét đâu, tất cả, đúng, tất cả chỉ cần được ở bên em là đủ rồi. Và thực sự, thực sự buồn, rất buồn hơn nữa khi em nhắn tin đó cho anh. Đọc tin xong mà trời đất như quay cuồng dưới chân anh vậy, 1 loạt câu hỏi, nghi vấn, ghen tuông, lo lắng, đau khổ bao trùm lên đầu anh, anh như muốn phát điên lên, thực sự anh thật khó để kiềm chế được mình lúc đó. "Em đang say anh ạ. Em buồn lắm. Em biết sau ngày hôm nay em và anh sẽ đi 2 con đường khác nhau. Em xin lỗi, em không xứng đáng với tình yêu của anh, không xứng đáng với sự tin tưởng của anh. Em là đứa chẳng ra gì cả. Anh quên em đi anh nhé!". Thế là hết, là hết cho cuộc tình của chúng ta ư? Là hết cho bao ước mơ, hy vọng, cố gắng của chúng ta ư? Ngày đón em về sống chung dưới 1 mái nhà đâu còn xa nữa, anh đã thưa chuyện với bố mẹ anh và được sự đồng ý để giữa năm nay được đón em về làm dâu, chỉ là anh muốn đợi qua SN em, qua cái hẹn 6 tháng mà, đó là tháng 6, mà bây giờ đã là tháng 2 rồi em ạ! Anh định cho em một bất ngờ nhưng người nhận được bất ngờ "trọn vẹn" lại là... anh, em ạ!
Cuộc đời sao bất công quá! Sau tất cả những gì mà ta đã cùng trải qua, một lời giải thích, anh cũng không đáng được nghe sao em...!
daoduyluong@gmail.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Bi kịch những lời cay đắng Thu không nói một lời, không một giọt nước mắt... (Ảnh minh họa) Một ngày trời mưa tầm tã. Mọi người hối hả lao đi trong mưa, chỉ có mình Thu đang lết từng bước chậm chạp, không để ý gì đến xung quanh. Ánh mắt vô hồn dẫn cô đi mà không biết sẽ đưa cô về đâu... Cái dáng mỏng manh,...