Mê t.iền, cả nhà của chồng dồn ép tôi bỏ thai
Cả gia đình chồng mở miệng ra bảo không có t.iền nên ép tôi phải bỏ thai.
Ngay cả khi tôi đã hứa sẽ lo đám cưới cho em chồng thì bố chồng tôi vẫn một mực khuyên phá. Ông lo ngại cho giới tính đ.ứa b.é. Nhỡ sinh con gái nữa thì nuôi cũng ‘phí’.
Thật sự tôi thấy lấy chồng không khác gì đ.ánh b.ạc. Bất kể bạn là ai, xinh đẹp, giàu có thế nào thì nguy cơ đen đủi vẫn như nhau. Tôi là một cô gái như thế, đã từng bước vào nhà chồng với bao kiêu hãnh nhưng cuối cùng lại hóa kẻ trắng tay. Nhà tôi tuy không có mẹ chồng vô duyên như nhà bạn nhưng cả nhà chồng tôi lại quá ư tham t.iền.
Tôi kết hôn 4 năm và đã có một b.é g.ái 3 t.uổi. Tôi bị tử cung đôi nên mang thai và sinh con đều rất khó. Tuy vậy tôi vẫn muốn có thêm tập 2. Tôi sợ nếu nhỡ có con một rồi nhỡ chẳng may nó mắc bệnh hay gặp tai nạn hay giới tính không rõ ràng thì chỉ có nước tuyệt tự.
Tôi may mắn có thai lần 2. Có thể nói đây là cái phúc mà không phải phụ nữ nào như tôi cũng có được. Nhưng đáp lại cái “trời cho” này chỉ là những gáo nước lạnh từ nhà chồng.
Tin tôi hạnh phúc khi mang thai lần 2 nhanh chóng được lan ra và trở thành tin buồn. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán và mong đợi của tôi.
Đầu tiên là chị chồng. Chị ấy phân tích rằng nào dưỡng thai tốn kém, sinh khó rồi nuôi mệt. Mẹ chồng tôi còn bổ sung vào: “Gia đình hiện đại chỉ cần một con là đủ”.
Ban đầu tôi nghĩ mọi người lo lắng vì chuyện tử cung đôi của mình nên ra sức hứa hẹn thề thốt sẽ tự dưỡng thai rồi đặt kế hoạch sinh nở. Bằng chứng là bé đầu tuy hơi khó sinh nhưng vẫn khỏe mạnh bình thường.
Nhưng cuối cùng chị chồng tôi cũng thốt lên: “Vấn đề không phải là sinh khó hay ai chăm sóc mà là t.iền, t.iền, t.iền biết không?”. Những chữ cuối được nhấn mạnh khiến tôi nhận ra nguyên nhân thật sự đằng sau sự phản đối này.
Mọi người biết vì sao chuyện tôi sinh thêm con lại ảnh hưởng đến mẹ và chị chồng như thế không? Vì họ chính là tầm gửi, ăn bám mình từ mấy năm nay. Đành rằng ai cũng cần t.iền nhưng cái tham ấy còn phải cân đối và nhường bước cho lòng tự trọng nữa. Nhưng họ thì không. Chân lý nào cũng không bằng “T.iền là số 1″.
Một người là dân nội trợ, một người vừa ly thân lại mất việc nên chỉ biết ăn bám nhà mẹ đẻ. Và điểm chung của hai người đàn bà này nhà tôi là không làm ra t.iền nhưng cực thích tiêu t.iền. Mẹ chồng tôi có sở thích chưng diện, khoe mẽ và tụ tập bạn bè. Mỗi lần bà ra ngoài đều phải thật đẹp. Không chỉ là đồ mới mà còn phải là đồ hiệu, nếu không thì cũng là hàng fake 1.
Bà không ngồi quán bình dân, nếu đó không phải là nhà hàng hay quán cà phê sang trọng thì bà không bao giờ vào. Bà cũng khéo giữ sĩ diện bằng cách chiêu đãi bạn bè thường xuyên. Hóa đơn nhà hàng không bao giờ dưới 1 triệu đồng.
Video đang HOT
Nhưng bà chưa một lần chi tiêu cân nhắc và thấy xót t.iền. Chỉ đơn giản vì đấy là t.iền của tôi. Bà viện lý do: “Tao giữ con cho mày thì mày phải trả công cho tao”. Nhưng mỗi tháng tôi phải trả công đến vài lần như thế. Trong khi đó, số giờ bà giữ cháu chưa quá 2 tiếng đồng hồ mỗi ngày.
Kế đến là cô chị chồng quý hóa của tôi. Cô ta cũng có con trai học lớp 3. Cho dù đã 8 t.uổi nhưng nó vẫn uống sữa và ăn thức ăn của con gái tôi. Cô ta không bao giờ để ý đến chế độ dinh dưỡng của con mà chỉ tìm cách bòn rút và miễn là con cô ta no bụng.
Thằng bé còn khá ngây thơ nhưng lại bị mẹ tiêm nhiễm cho thói xin xỏ và ăn cắp vặt. Nó thường vào phòng tôi, thấy sữa uống sữa, thấy bánh lấy bánh, thậm chí áo quần, nước hoa của tôi nó cũng lấy nốt. Hai mẹ con nó như cơn bão, đi đến đâu là đồ đạc tôi hư hao đến đấy.
Lúc tôi sinh bé đầu, do phải ở cữ lâu và tốn kém nhiều chi phí, tôi cắt giảm rất nhiều số t.iền tiêu của mẹ chồng nên bà cú lắm. Đó cũng chính là nguyên nhân khiến bà không thích tôi sinh nở lần 2.
Kế đến là anh chồng ki bo kiệt xỉn của tôi. Anh không muốn sinh con vào lúc này. Anh muốn tôi tập trung t.iền của để giúp anh hoàn thành luận án tiến sĩ và đút lót để thăng quan tiến chức. Chồng tôi ra ngoài là người đạo mạo phóng khoáng nhưng thật ra cũng chỉ là kẻ ăn bám vợ.
Anh cũng lấy lý do “Một con là đủ” để khuyên tôi bỏ thai. Tôi vừa muốn khóc vừa muốn cười vì chua chát. Làm tiến sĩ làm gì khi có thể nói ra những câu vô đạo đức như thế?
Mọi hi vọng của tôi và cả của đ.ứa b.é trong bụng cuối cùng chỉ còn dựa vào ông nội nó. Trong gia đình, bố chồng là người hiểu đạo lý, thương và thông cảm cho tôi. Ông cũng là người có tiếng nói. Tôi hi vọng ông sẽ hiểu và cho phép tôi giữ lại cái thai. Nhưng thật bất hạnh, đến cái hi vọng cuối cùng này cũng sụp đổ.
Sau bao nhiêu ngày im lặng nhìn mọi người ép tôi bỏ con, bố chồng tôi cũng “tuyên bố” một câu y hệt như thế. Lý do ông đưa ra còn đau lòng hơn. Số là em trai chồng tôi và bạn gái nó “ăn cơm trước kẻng” rồi để dính bầu. Bây giờ cái thai cũng được 2-3 tháng. Cả hai gia đình đang lên phương án cưới chạy. Thế nên, ông muốn tập trung lo cho đám cưới sắp tới.
Không nói cũng biết, trách nhiệm phần lớn đè lên đầu tôi. Cả gia đình chồng tôi mở miệng ra là bảo không có t.iền nên chuyện lớn nhỏ gì cũng do tôi gánh vác.
Thế nhưng ngay cả khi tôi đã hứa sẽ lo đám cưới cho em chồng thì bố chồng tôi vẫn một mực khuyên phá thai. Ông bảo ông lo ngại cho giới tính đ.ứa b.é. Nhỡ sinh con gái nữa thì nuôi cũng “phí”.
Tôi á khẩu khi nghe được những lời này từ miệng bố chồng. Người tôi kính trọng và chăm sóc bấy lâu nay chẳng khác gì kẻ đạo đức giả và tham lam như bao người khác. Thật không hiểu “phí” là “phí” như thế nào? Chẳng lẽ trong mắt ông, chỉ cháu trai mới đáng được sống hay sao?
Tôi thật sự kiệt sức khi mới mang thai lại phải sống thế này. Cho dù bịt tai bịt mắt vẫn không thể không nghe, không thể không thấy sự đối xử tệ bạc của mọi người. Lúc đau khổ, tôi quyết tâm sẽ giữ đứa con đến cùng. Nhưng rồi nhìn thái độ của những người xung quanh, tôi lại lung lay và lo lắng không biết liệu con mình sinh ra có được yêu thương?
Tôi mệt mỏi với cả chính sự đấu tranh trong tư tưởng của bản thân mình. Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên để tôi thêm mạnh mẽ hơn.
Theo VNE
Vợ mất, cả nhà muốn tôi lấy cô em vợ
Sợ các cháu sẽ thiệt thòi nếu tôi đi bước nữa, hai gia đình liền gán ghép, vun đắp tình cảm cho tôi và em vợ.
Cuối cùng sau nhiều lần đi khám ở các bệnh viện lớn chuyên về ung thư, tôi và gia đình cũng phải chấp nhận sự thật. (Ảnh minh họa)
Cuộc đời tôi cho đến thời điểm này, có thể ví như một bộ phim còn đang quay dở, nhiều hạnh phúc những cũng không ít sóng gió, khổ đau.
Tôi và vợ có một mối tình rất đẹp và vô cùng sâu đậm. Chúng tôi cùng t.uổi, yêu nhau từ năm lớp 10 và kết hôn vào năm 24 t.uổi, sau 9 năm yêu đương và tìm hiểu. Để đến được với nhau, chúng tôi đã phải vượt qua rất nhiều khó khăn.
Khi còn là học sinh, chỉ dám yêu đương lén lút vì sợ gia đình phát hiện. Lên đại học, hai đứa học cùng trường, cùng ngành nên thời gian bên nhau rất nhiều. Chúng tôi đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp và lãng mạn. Tốt nghiệp đại học, tôi đưa cô ấy về ra mắt gia đình thì bị phản đối kịch liệt. Nguyên nhân là bởi vì cô ấy quá thấp. Tôi cao 1,80m, trong khi cô ấy chỉ được 1,50m; kinh tế gia đình cô ấy cũng kém hơn gia đình tôi. Mẹ tôi nói: Biết hai đứa có tình cảm với nhau từ khi còn đang đi học, mẹ không nói vì nghĩ yêu đương khi còn sinh viên là chưa chín chắn, chắc gì đã đến được với nhau. Nhưng nếu con muốn cưới nó thì không thể.
Thà mẹ chê cô ấy vì tính nết thì tôi còn chấp nhận, chứ chỉ chê về ngoại hình thì tôi không phục. Còn nhớ, hồi đó tôi bảo mẹ: Con lấy vợ chứ không phải lấy người mẫu. Còn giàu nghèo, kinh tế bọn con sẽ tự lập, không phụ thuộc gì bố mẹ hết... Chính vì thế mà tôi bị mẹ mắng là bất hiếu. Bà bảo, nếu con nhất quyết lấy nó thì coi như không có cái gia đình này.
Hơn hai năm cô ấy mặt dày chịu trận, rơi không biết bao nhiêu nước mắt, gia đình tôi cuối cùng cũng bị thuyết phục. (ảnh minh họa)
Bị phản đối, chúng tôi càng yêu nhau hơn. Mỗi kì nghỉ, dù bị mẹ tôi mắng nhiếc, xỉ vả kiểu gì, cô ấy vẫn cứ đều đều đến báo danh. Có khi tôi nản, bàn với cô ấy hay hai đứa mình bỏ nhau vào Nam sống. Cô ấy bảo: Nếu bỏ gia đình thì dù có ở bên nhau, chúng ta cũng sẽ không hạnh phúc, sẽ luôn mang trong mình cảm giác tội lỗi, dù sao đó cũng là bố mẹ anh. Hơn thế, như vậy gia đình anh càng ghét em hơn...
Hơn hai năm cô ấy mặt dày chịu trận, rơi không biết bao nhiêu nước mắt, gia đình tôi cuối cùng cũng bị thuyết phục. Sau khi cưới, mẹ tôi còn yêu quý cô ấy hơn cả tôi. Mỗi lần chúng tôi mâu thuẫn, dù chưa biết ai đúng ai sai, mẹ đều gọi điện mắng tôi trước. Mẹ bảo, con bé hiền lành thế, mày còn bắt nạt nó. Mẹ tôi từ kẻ thù, trở thành chỗ dựa vững chắc của cô ấy.
Người ta nói, hôn nhân là nấm mồ chôn vùi tình yêu, nhưng với chúng tôi thì hoàn toàn ngược lại. Đặc biệt, khi hai đứa con một trai, một gái ra đời thì hạnh phúc của chúng tôi ngày càng trọn vẹn. Bạn bè luôn nhìn chúng tôi với ánh mắt hâm mộ. Trong mỗi câu chuyện về tình yêu, chúng tôi luôn được nhắc đến như ví dụ về một tình yêu đẹp.
Thế nhưng, cuộc sống hạnh phúc của vợ tôi đang ở thiên đường bỗng rơi xuống địa ngục. Vào 4 năm trước, trong một lần bị ngất xỉu trong lúc làm việc, vợ tôi bị phát hiện bị ung thư gan giai đoạn cuối. Lúc đó, tôi không thể chấp nhận được sự thật này, bởi cô ấy vốn đang rất khỏe mạnh, cũng ít ốm đau, sao chỉ một lần ngất xỉu đã bị kết luận là ung thư gan giai đoạn cuối.
Cuối cùng sau nhiều lần đi khám ở các bệnh viện lớn chuyên về ung thư, tôi và gia đình cũng phải chấp nhận sự thật. Sau nhiều nỗ lực chạy chữa, vợ tôi cũng đã trút hơi thở cuối cùng sau nửa năm phát bệnh.
Tâm nguyện của cô ấy là: Sau này dù có cuộc sống mới tôi cũng đừng quên cô ấy, hãy cho cô ấy nằm một góc nhỏ trong trái tim tôi. Hãy chọn một cô vợ thật tốt, đừng để các con bị hắt hủi.
Từ ngày cô ấy bị bệnh, từ một người đàn ông mạnh mẽ, tôi đã trở nên yếu đuối, rất nhanh nước mắt. Cô ấy tốt đẹp như vậy, vì sao lại phải ra đi khi mới 32 t.uổi chứ. Chúng tôi mới chỉ làm vợ chồng có 8 năm thôi. Con trai tôi mới có 6 t.uổi, còn con gái mới lên 3. Mẹ tôi bảo, có lẽ vì nó quá tốt nên ông trời bắt đi sớm.
Sau khi vợ mất, tôi dành hết tình cảm cho các con, không phụ sự mong mỏi của cô ấy, bởi tôi biết rằng, điều cô ấy không an lòng nhất khi nhắm mắt là các con còn quá nhỏ.
Vợ mất đã 3 năm, nỗi đau đã dần nguôi ngoai nhưng tôi chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ đi bước nữa. Thế nhưng, gần đây không biết vì sao mẹ tôi và mẹ vợ lại có ý tưởng muốn tác thành cho tôi và em vợ. Việc này được hai bên gia đình rất ủng hộ.
Linh - em vợ tôi đã ở với vợ chồng tôi 6 năm. Sau khi chúng tôi cưới nhau được 2 năm, mua được nhà thì cô ấy lên Hà Nội học và đến sống ở nhà tôi từ đó đến nay. Sau khi chị gái mất, cô ấy vẫn tiếp tục ở lại chăm lo cho tôi và các cháu. Có thể nói, từ ngày vợ mất, Linh là người gần gũi tôi và các con nhất.
Mẹ vợ tôi nói: Mẹ chỉ có hai đứa con gái. Từ nhỏ, hai chị em nó đã rất thân thiết với nhau. Mấy năm qua, nó không yêu đương gì, chỉ hết lòng chăm lo cho các cháu. Mẹ biết, con còn trẻ, rồi con sẽ đi bước nữa. Mẹ không cấm, cũng không ngăn cản được, nhưng mẹ lo cho hai đứa nhỏ. Nếu lỡ cô gái mà con lấy không tốt, các cháu sẽ khổ. Mẹ đã hỏi qua ý kiến con Linh rồi, nó bảo còn phải xem ở con nữa. Nó nói, nếu con lấy vợ, nó sẽ ở vậy, đón các cháu về nuôi.
Mẹ tôi khi biết mẹ vợ có ý định này cũng theo vào vun vén. Bà bảo, hai đứa nó cũng có nét giống nhau, đều tốt tính. Mẹ chỉ thương con bé thiệt thòi thôi.
Từ đó, hai gia đình thường xuyên gán ghép, tạo điều kiện cho tôi và Linh đến với nhau. Điều này, làm cho tôi và cô ấy cùng ngại ngùng. Từ trước tới nay, chúng tôi rất quý nhau, nhưng đơn thuần chỉ là tình cảm của anh rể đối với em vợ và ngược lại. Ở gần nhau, lại sống cùng nhà, từ ngày vợ mất, tôi chưa từng gần gũi phụ nữ, nhưng tôi chưa từng có ý niệm nào vượt quá giới hạn với Linh. Với tôi, từ trước đến nay, cô ấy đều là người em mà vợ tôi yêu thương, người dì mà các cháu quấn quýt.
Linh bảo tôi, em quý anh, tôn trọng anh, bởi chính con người anh và những tình cảm anh dành cho chị. Em không biết tình cảm đó có tiến triển được nữa không, nhưng vì các cháu, em có thể cố gắng.
Tôi không biết có nên theo ý kiến mọi người, mở lòng với Linh để bắt đầu một cuộc sống mới không. Linh có nhiều nét giống vợ tôi, nếu tôi và cô ấy đến với nhau có lẽ chúng tôi sẽ có một cuộc sống êm đềm, các con tôi cũng sẽ không phải sống cảnh dì ghẻ, con chồng. Nhưng liệu như vậy, hạnh phúc có thực sự sẽ đến với tôi và Linh.
Tôi sợ mình ích kỉ, khi ở bên cô ấy với tư cách là người chồng, tôi sẽ nhớ đến vợ cũ, sẽ so sánh hai người với nhau. Như vậy, sẽ không công bằng với Linh.
Theo VNE
Chồng không nhìn mặt con vì vợ không bỏ thai Chuyện tôi "mèo mỡ" cuối cùng cũng bị chồng phát hiện. Chưa lúc nào tôi thấy anh tức giận đến thế. Tôi khóc, khóc nức nở cố gắng ngụy biện cho những việc mình làm, còn anh gào thét và đ.ập p.há trong điên loạn... ảnh minh họa Tôi và anh đã từng là một đôi vợ chồng hạnh phúc khi đến với...