Mẹ ốm nặng, tôi mở két lấy sổ tiết kiệm đi rút t.iền chữa bệnh cho bà thì vợ gọi lại nói những điều khiến tôi ớn lạnh
Tôi trách vợ m.áu l.ạnh và tàn nhẫn thì cô ấy bảo tất cả vì nghĩ cho con cái mà thôi.
Nghe tin mẹ đi khám bị kết luận mắc ung thư gan giai đoạn 1 mà tôi lo lắng vô cùng. Cũng may mới là giai đoạn đầu, vẫn còn nhiều khả năng có thể chữa khỏi.
Tôi thông báo với vợ rồi lập tức mở két sắt lấy ra cuốn sổ tiết kiệm 500 triệu, định đến ngân hàng rút t.iền. May mắn là những năm qua vợ chồng tôi đã tích góp được số t.iền này. Nếu không bây giờ chẳng biết vay mượn xoay xở ở đâu.
Vợ cau mày hỏi tôi mang sổ tiết kiệm đi đâu. Bực mình trả lời cô ấy, đáng lẽ vợ phải tự biết điều đó, lại còn phải hỏi chồng. Vừa dứt lời thì vợ hùng hổ chạy ra giật lại cuốn sổ, rồi tuyên bố một câu khiến tôi ớn lạnh cả người:
“Cuốn sổ này không thể rút được, phải để lại có cái mà nuôi con. Nếu rút ra tiêu hết đi rồi thì nuôi con bằng cái gì? Anh hãy đi vay nợ, sau đó làm mà trả nợ là được”.
Tôi thật sự sốc không tin nổi, trong lúc nguy cấp thế này mà vợ còn tính toán thiệt hơn. Cô ấy mất việc nửa năm nay rồi, chỉ có mình tôi đi làm. Tuy nhiên cuốn sổ này là đóng góp của cả hai vợ chồng, trước đó cô ấy vẫn đi làm có thu nhập.
Video đang HOT
Cô ấy bảo cất số t.iền này đi để nuôi con mới chắc chắn. Tôi còn trẻ khỏe, đi làm sợ gì mà không trả được nợ. Tôi nổi khùng lên không đồng ý thì vợ bảo vậy chỉ còn cách ly hôn. Cô ấy sẽ nuôi hai đứa con và được toàn bộ số t.iền đó.
Tôi trách vợ m.áu l.ạnh và tàn nhẫn thì cô ấy bảo tất cả vì nghĩ cho con cái mà thôi. Chứ nếu có một mình cô ấy thì thế nào chẳng được. Tôi cho rằng đó chỉ là một phần lý do. Phần nữa là do mẹ tôi đối xử khắt khe với vợ nên cô ấy không sẵn lòng hi sinh vì bà.
Tôi còn em trai, bây giờ hai anh em nhà tôi có nên vay mượn t.iền chữa bệnh cho mẹ còn để số t.iền đó cho vợ tôi nuôi con hay không? Hay là cứ lấy t.iền cứu mẹ trước, rồi lại làm ăn tiết kiệm nuôi con?
(Xin giấu tên)
Đuổi vợ thất nghiệp về nhà đẻ, bố vợ đưa ra một thứ mà chồng tôi run b.ắn hối hận
Anh ta đã nói đến mức ấy thì tất nhiên tôi chẳng còn lý do gì để ở lại. Vậy là tôi thu dọn đồ đạc và chồng tốt bụng đưa tôi về tận nhà đẻ.
Thả tôi ở cửa, anh ta định đi ngay nhưng bố tôi đã lên tiếng mời con rể vào nhà uống nước.
Hai năm nay tình hình dịch bệnh khiến cho công việc của mọi người gặp khó khăn chung, bản thân tôi cũng mất việc gần 1 năm nay rồi. Chỗ nào cũng thấy cắt giảm nhân sự, muốn xin việc mới cũng chẳng dễ dàng. Nhiều thời điểm giãn cách xã hội, lại càng không thể xin được việc.
Cách đây mấy tháng, tôi bị trơn ngã trong nhà tắm, không bị nặng nhưng cũng bong gân trật khớp, phải tĩnh dưỡng mất một thời gian. Vậy là tôi chẳng làm được gì ra t.iền, mọi chi tiêu trong nhà phải trông chờ vào một mình chồng.
Cũng may chúng tôi chưa sinh con nên gánh nặng kinh tế không quá lớn. Bản thân tôi biết thân biết phận vì thế chẳng dám mua sắm gì. Đến chi tiêu ăn uống trong nhà cũng phải tiết kiệm tính toán, để chồng khỏi kêu ca phàn nàn. Vậy nhưng như thế vẫn chưa được lòng anh ấy.
Bản thân tôi biết thân biết phận vì thế chẳng dám mua sắm gì. (Ảnh minh họa)
Mấy tháng đầu chồng tôi mới chỉ bóng gió ám chỉ có cô vợ vô dụng ăn bám. Thời gian sau này anh ta còn nói thẳng vào mặt tôi chẳng kiêng nể gì nữa. Khi tôi bị thương ở chân, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhưng chồng không hề giúp đỡ vợ việc nhà cơm nước. Tan làm về mà chưa thấy có cơm hoặc nhà cửa bừa bộn là anh ta nổi khùng c.hửi mắng vợ ăn bám. Nhiều thứ tủi thân uất ức nhưng tôi luôn cố nín nhịn.
Cảnh sống phụ thuộc vào chồng khổ sở thế nào tôi nghĩ nhiều người cũng hiểu. Chồng tôi còn bảo, người ta có con nhỏ ở nhà chăm con đã đành, còn tôi không sinh đẻ chăm con mà cũng ở nhà chơi không. Thực ra tôi có muốn như thế đâu cơ chứ?
Đợt vừa rồi là tròn một năm tôi ở nhà làm nội trợ, cũng vì không có kinh tế nên một năm ấy tôi nào dám mang bầu. Hôm đó chồng tôi về nhà nói thẳng với tôi rằng dạo này công việc của anh ta rất khó khăn, không đủ sức để nuôi báo cô tôi nữa. Anh ta chỉ nuôi con chứ đời nào lại phải nuôi một người phụ nữ trưởng thành khỏe mạnh. Vậy nên tạm thời tôi cứ về nhà mẹ đẻ mà ở. Khi nào xin được việc đi làm lại, đủ sức gồng gánh gia đình cùng anh ta thì lại trở về chung sống. Thật sự quá chua xót và cay đắng!
Anh ta đã nói đến mức ấy thì tất nhiên tôi chẳng còn lý do gì để ở lại. Vậy là tôi thu dọn đồ đạc và chồng tốt bụng đưa tôi về tận nhà đẻ. Thả tôi ở cửa, anh ta định đi ngay nhưng bố tôi đã lên tiếng mời con rể vào nhà uống nước. Trước đó tôi đã gọi điện báo qua với ông bà trước là tôi sẽ về.
Chồng tôi run rẩy cầm sổ đỏ mảnh đất lên xem thì phải tái mặt vì giá trị của nó. (Ảnh minh họa)
Chồng tôi hậm hực khó chịu vì không muốn vào, bố tôi phải mời mấy câu liền anh ta mới đồng ý. Vào nhà bố tôi rót nước mời con rể đàng hoàng, sau đó ông mở tủ lấy ra một thứ đặt trước mặt anh ta khiến chồng tôi ngơ ngẩn.
- Bố mẹ biết hai đứa phải ở nhà thuê, điều kiện khó khăn chật chội. Vậy nên định cho hai đứa mảnh đất này lấy chỗ an cư. Tuy nhiên nếu anh đã trả con gái tôi về đây thì thiết nghĩ chúng tôi cũng không cần phải làm điều đó nữa. Mảnh đất này bố cho riêng con gái, con thích về đây sống chung với bố mẹ cũng được mà chuyển ra ngoài sống riêng cũng không sao.
Còn riêng loại chồng như anh ta thì tốt nhất là con viết đơn ly hôn sớm đi. Tranh thủ chưa có con cái ràng buộc mà giải thoát cho bản thân tìm kiếm hạnh phúc khác. Vợ chồng sống bên nhau lâu dài, mới khó khăn một chút đã không thể bao dung, chấp nhận thì quãng đường mấy chục năm phía trước làm sao có thể đặt niềm tin?
Chồng tôi run rẩy cầm sổ đỏ mảnh đất lên xem thì phải tái mặt vì giá trị của nó. Nói thật đến tôi là con gái cũng không biết bố mẹ có nhiều tài sản đến vậy. Bởi vì trước nay ông bà luôn sống giản dị, con cái cũng để chúng tôi tự lập chứ không bảo bọc quá mức.
Sau khi nhìn thấy cuốn sổ đỏ, anh ta lập tức quay ngoắt ra xin lỗi tôi và bố vợ, hi vọng đưa tôi về nhà. Nói thật anh ta làm thế tôi càng thấy khinh thường. Cộng với bao nhục nhã và uất ức trong một năm trời qua phải chịu đựng, tôi lập tức từ chối. Bố tôi cũng không đồng ý cho con gái quay về với chồng.
Từ hôm đó đến nay chồng tôi ngày nào cũng nhắn tin gọi điện, thậm chí còn sang tận nhà vợ để xin lỗi làm lành. Thế nhưng tôi kiên quyết viết đơn ly hôn rồi. Người đàn ông như thế nào còn xứng đáng làm chồng phải không mọi người?
Xin chồng 500 ngàn đồng mua bộ quần áo mới cho con, ai ngờ anh đ.ập bàn rồi buông câu sốc óc Tôi không nghĩ chồng mình tệ bạc đến thế. Những ngày dịch dã giãn cách khiến vợ chồng tôi căng thẳng hơn nhất là về vấn đề tài chính. Trước đây cả tôi và chồng đều đi làm công ty. Nhưng sau khi tôi có thai và sinh con trai đầu lòng, công ty tôi đã giải thể vì ảnh hưởng của dịch....