Mẹ kế muốn “giữ hộ” vàng cưới, tôi đau lòng khi bố ủng hộ đòi hỏi ngang ngược này
Trong lúc mẹ kế đang đắc ý thì ông bà nội với mẹ ruột của tôi xuất hiện, giúp tôi đòi lại tất cả số vàng hồi môn.
Bố mẹ l.y hô.n năm tôi 16 tuổ.i, em trai ở với mẹ còn tôi về ở với bố. Khi tôi 16 tuổ.i rưỡi thì bố tái hôn. Người phụ nữ mà bố vội vàng đón về chỉ hơn tôi 7 tuổ.i, và cô ta kém bố 18 tuổ.i liền.
Bố bắt tôi phải gọi người phụ nữ ấy là “mẹ”. Tôi phản đối thì bị phạt nhịn ăn, khi nào chịu nghe lời thì mới cho phép ăn cơm cùng họ. Vậy là tôi mang hết sách vở quần áo sang nhà ông bà nội ở. Ông bà biết chuyện liền mắng mỏ vợ hai của bố khiến cô ta căm tức tôi vô cùng.
Từ lúc không phải sống chung nhà với mẹ kế thì tôi thoải mái hơn hẳn. Nhưng cô ta không muốn buông tha cho tôi, người phụ nữ này liên tục kiếm cớ ra uy với mục đích khiến tôi sợ và nghe lời. Khi nào có mặt ông bà nội thì cô ta giả vờ an phận hiền lành, còn khi ông bà đi vắng hoặc chỉ có bố tôi ở cạnh thì mẹ kế hiện nguyên hình là một người đàn bà xấ.u tín.h.
Tôi chưa từng có định kiến với danh phận mẹ kế, bởi nhiều người tôi biết cũng là mẹ kế nhưng không cay nghiệt ích kỷ như cô này. Tôi chỉ xa lánh mỗi cô ta thôi, vì bao năm qua vợ hai của bố bộc lộ bản chất quá rõ ràng.
Bố tôi bất chấp mọi lời dị nghị để cưới một người đáng tuổ.i con mình. Lấy về xong cô ta cũng chỉ suốt ngày ăn chơi, không chịu đi làm và chuyên ngửa tay xin tiề.n bố tôi để tiêu xài phung phí. Vậy mà chẳng hiểu sao bố tôi vẫn mù quáng chiều chuộng vợ hai, cô ta thích gì bố cũng cho hết. Ông kiếm ra tiề.n nên vợ hai xin dăm ba chục triệu cũng chẳng tiếc.
Tôi cay đắng nhớ lại hồi xưa, mẹ chưa có lương nên xin bố 2 triệu để đóng học cho con gái. Ông ấy đã mắng mẹ rất nặng lời rồi rút ví ra mấy tờ tiề.n ném xuống đất, bắt mẹ phải quỳ xuống nhặt. Bố luôn chỉ trích mẹ tôi là vô dụng, ăn bám chồng. Và sau khi l.y hô.n ông ấy lại mang về một người phụ nữ hội tụ đủ những “phẩm chất” tồi tệ mà ông từng miệ.t th.ị.
Bà nội từng nói chuyện riêng với bố tôi, bảo rằng vợ hai của bố không tốt đẹp gì, không yêu thương bố và chỉ quan tâm đến tiề.n bạc tài sản mà thôi. Song bố tôi cãi lại bà nội như một kẻ u mê, bênh vợ trẻ chằm chặp và dọa sẽ từ mặt gia đình nếu mọi người tiếp tục ch.ê ba.i người phụ nữ kia.
Cuối cùng thì cả họ nội chán đến nỗi mặc kệ không thèm can ngăn nữa. Tôi đi học cũng nhiều lần bắt gặp mẹ kế ôm vai bá cổ trai lạ trên phố, ngồi cười đùa trong quán trà sữa như kiểu tình nhân. Nhưng tôi biết dù có về mách bố thì ông cũng sẽ không tin, ngược lại còn đán.h mắn.g tôi là vu oan giá họa cho vợ “ngoan xinh yêu” của ông ấy.
Sự mù quáng của bố vẫn tiếp diễn cho đến tận lúc tôi lấy chồng. Tôi không muốn bố và người phụ nữ kia xuất hiện trong ngày trọng đại của mình, nhưng trên danh nghĩa họ vẫn đang là bố mẹ của tôi nên đành nhắm mắt kệ cho họ đứng trên sân khấu đám cưới.
Mẹ ruột tôi cũng đến tham dự, tuy nhiên bà lặng lẽ ngồi một góc như khách mời bình thường, cùng với cậu em trai nhút nhát của tôi. Nhìn thấy mẹ mà tôi trào nước mắt, mẹ kế đứng cạnh lại tưởng tôi xúc động khi có cô ta làm đại diện nhà gái nên cứ nắm tay giả bộ an ủi tôi. Tôi giật ra thì bị bố trừng mắt. Đúng là một lễ cưới ám ảnh.
Video đang HOT
Cưới xong tôi thở phào nhẹ nhõm vì nghĩ mình thoát khỏi mẹ kế rồi. Tôi chưa bao giờ công nhận thân phận của cô ta, còn cô ta đi đâu cũng giới thiệu tôi là “con riêng của chồng” với giọng mỉ.a ma.i phát sợ.
Ấy vậy mà nỗi khổ do mẹ kế mang lại vẫn chưa dứt! Ngay trong bữa cơm lại mặt sau hôm cưới, mẹ kế hùng hồn đưa ra đề nghị là tôi phải đưa hết vàng cưới, trang sức hồi môn và tiề.n mừng cưới cho cô ta. Lý do mẹ kế đưa ra là tôi “còn quá trẻ”, chưa biết quản lý tiề.n bạc hợp lý, cũng chưa có việc lớn cần dùng nên cô ta sẽ nhận “trọng trách nặng nề” là giữ hộ tài sản cho con gái.
Đương nhiên là vợ chồng tôi phản đối kịch liệt. Chồng tôi biết bản chất của người phụ nữ kia nên anh cũng không gọi cô ta là mẹ. Anh yêu cầu cô ta trả lại hộp tiề.n mừng cưới nhà gái mà vợ chồng tôi chưa kịp kiểm kê, tiện thể cảnh cáo luôn cấm cô ta đụng vào số vàng tôi được tặng trong lễ cưới. Hôm trước do bận rộn mệt mỏi với việc tiếp khách nên tôi giao cho đứa em trai trông hộp tiề.n mừng. Chắc mẹ kế bắt nạt nó nên giờ hộp tiề.n mới ở trong tay cô ta.
Điều tôi không ngờ nhất chính là bố cũng tham gia vào vở kịch giành giật nực cười này. Ông công khai ủng hộ vợ hai, bắt vợ chồng tôi giao nộp hết những thứ mà cô ta yêu cầu. Ông còn bảo vợ chồng tôi hỗn láo, dám cãi lại “người lớn” trong nhà. Đúng là xét vai vế thì mẹ kế hơn chúng tôi, cơ mà tất cả phương diện khác thì cô ta chẳng có tư cách gì để lên mặt với vợ chồng tôi cả.
Đang lúc căng thẳng thì tự dưng ông bà nội lẫn mẹ ruột tôi cùng xuất hiện. Họ đến để truy hỏi vụ hộp tiề.n. Chắc cậu em đã kể lại cho mẹ biết rằng vợ hai của bố giật mất tiề.n mừng cưới của chị gái, thế nên ông bà nội với mẹ ruột lấy cớ đòi tiề.n hộ tôi để tới dằn mặt mẹ kế.
Sau khi l.y hô.n quả thực mẹ tôi mạnh mẽ hơn hẳn. Bà cất giọng đầy đanh thép, luận tội vợ hai của bố không thiếu cái gì. Dù trước đó mẹ kế đang đắc ý vì được bố tôi “chống lưng”, nhưng cô ta không ngờ phe bênh tôi còn mạnh hơn 2 người họ cộng lại!
Kết cục âm mưu cướp trắng của hồi môn từ tôi đã thất bại. Mẹ kế ấm ức bê hộp tiề.n mừng cưới ra trả cho tôi. Ông bà nội tiện thể tuyên bố luôn sẽ chia đôi tài sản thừa kế cho 2 đứa cháu nội, cũng chính là tôi và em trai. Bố tôi với mẹ kế không được cái gì, ông bà bảo họ yêu thương quấn quýt nhau thì cứ vậy mà sống, không cần làm phiền đến ai cả. Bố tôi với mẹ kế tức điên lên, phản đối ông bà bất công nhưng dĩ nhiên là chẳng ai thèm nghe họ nói.
Trên đường về nhà chồng tôi cứ tủm tỉm cười. Nhớ lại vẻ mặt trắng bệch của mẹ kế khi bị mọi người chỉ trích mà không cãi được câu nào, mọi ấm ức trong lòng tôi bao năm đã tan biến. Chồng tôi bảo từ giờ cứ việc sống vui vẻ hạnh phúc, người xấu nết thì kết cục thế nào chẳng cần quan tâm.
Gần 20 năm thoát ly khỏi gia đình, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ chủ nợ của bố mình
Bố tôi đã từng có một thời không biết tiêu làm sao cho hết tiề.n...
Năm tôi lên 5 tuổ.i, bà nội đã từng đi xem bói, người nọ nói rằng nhà nội tôi lắm của nhiều tiề.n, lộc ăn ba đời chẳng hết. Vào thời điểm đó, người nọ nói không hề sai.
Nhà nội tôi rất giàu, tài sản nhiều đến nỗi rất nhiều năm về sau, có lần bà nội tôi phát hiện ra mình để quên một bọc tiề.n 70 triệu trong tủ quần áo từ bao giờ không biết. Giàu đến nỗi đất đai nhỏ nhỏ chút thì khéo khi còn chẳng nhớ là mình mua từ lúc nào.
Bố mẹ tôi bỏ nhau cũng vì nhà nội tôi giàu quá, mẹ tôi mãi mãi là "cái thứ" đỉa đeo chân hạc trong mắt bố mẹ chồng. Vậy mới nói lấy được đại gia, chưa chắc đã không rơi nước mắt.
Cũng bởi nhà nội tôi giàu có như thế, mẹ tôi cam tâm tình nguyện không đòi quyền nuôi con, mẹ tôi nghĩ rằng dù gì tôi cũng là con cháu của nhà ấy, họ có ghét mẹ nhưng chắc sẽ yêu thương tôi. Tôi được sống trong nhung lụa vàng son cũng vẫn hơn là tha phương cầu thực với mẹ.
Đúng như mẹ tôi nghĩ, tôi quả thật sống trong một gia đình của cải dư thừa đến nỗi họ không cần bận tâm đến gánh nặng cơm áo gạo tiề.n, họ rảnh rỗi và bắt đầu tự khiến mình bận rộn bằng cách làm phiền cuộc sống của nhau.
Cũng giống như của cải mà nhà nội tôi có vào thời điểm đó, họ cũng lắm "drama" đến mức chẳng khác nào một bộ phim cung đấu. Trong ấy bà nội tôi chẳng khác gì thái hậu, còn bố tôi cứ như một ông vua. Giống nhất ở điểm bà nội tôi luôn chi phối mọi thứ trong nhà, còn bố tôi thì lắm gái nhiều bồ.
Tôi ở trong một môi trường như vậy, lúc nào cũng phải nhìn thái độ của người khác mà sống, chưa bao giờ tôi cảm nhận được đấy là gia đình và họ cũng không hề coi tôi là con cháu trong nhà, chỉ luôn nghĩ phải nuôi của nợ là tôi mà thôi.
Tôi cứ mông lung ở cùng với họ như vậy, chứng kiến vài đời mẹ kế khác nhau, tiếp tục chứng kiến vài ba lần mẹ kế đi đán.h ghe.n. Cuối cùng, bố tôi vẫn không ở được với ai.
Có điều, miệng ăn núi lở, lời thầy bói nói năm ấy dần không còn đúng nữa bắt đầu từ năm tôi 18 tuổ.i. Thời điểm này tôi đỗ đại học ở Sài Gòn nên đã nhanh chóng chuyển vào đó để phục vụ việc học tập. Năm đầu tiên bố tôi còn cho tiề.n học, nhưng từ năm thứ hai trở đi thì tuyệt nhiên không có bất kỳ trợ cấp nào.
Năm thứ hai đại học, tôi về thăm nhà thì phát hiện ra bà nội đã thu gom hết đồ của tôi ném đi đâu đó và cấm cửa tôi bước chân về nhà. Lý do là vì bà phát hiện tôi vẫn giữ liên lạc với mẹ mình. Bà chử.i tôi là cái loại ăn cháo đá bát.
Sau khi học xong tôi ở lại đất khách quê người lập nghiệp, vốn dĩ không có quá nhiều tình cảm với nhà nội nên tôi không liên lạc nhiều. Vài năm tôi mới về Hà Nội một lần, cũng chỉ gặp được mẹ và càng ngày càng mất liên lạc với nhà nội, nhất là sau khi căn nhà cũ bị bán đi.
Sau này tôi lấy chồng ở Sài Gòn, mẹ tôi lại định cư ở nước ngoài nên tôi gần như không còn về Hà Nội nữa. Có vài lần tôi cũng thử liên lạc với bố nhưng không được.
Trước đây, nhà nội tôi giàu lên bằng nghề... cho vay nặng lãi. Họ cho vay với lãi suất rất cao, bù lại con nợ không phải thế chấp bất kỳ thứ gì ngoại trừ một tờ giấy ghi nợ mà thôi. Sau này, tôi nghe người ta kể lại rằng nhà nội tôi bị liền một lúc hàng chục con nợ biến mất, người thì phá sản, người thì đi tù, người thì trốn mất tăm mất tích, người còn ở lại thì không có xu nào mà trả.
Đùng một cái, nhà nội tôi mất hết không còn gì, trong lúc túng quẫn lại bị người ta lừa thêm tiề.n thế là không những mất hết còn bỗng nhiên ôm một khoản nợ khủng khiếp...
Tất cả những điều này tôi chỉ nghe từ người khác nói lại mà không hề biết có đúng hay không, chỉ cảm thấy chắc là phải có vấn đề gì đó nhà nội tôi mới bán nhà cũ đi nhưng cuối cùng tôi vẫn không nắm được thông tin cụ thể nào.
Bất ngờ, mấy hôm trước, khi đang cho con ăn, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ.
- Có phải Oanh con gái ông Minh không?
Đầu dây bên kia là một giọng đàn ông, hỏi với ngữ điệu cục cằn. Tôi sợ có ta.i nạ.n hay việc gì quan trọng vì quá lâu rồi tôi không liên lạc với bố nên đã trả lời là đúng. Ngay lập tức, người bên kia bắt đầu dùng những lời lẽ thô tục.
- Mày bảo bố mày trả nợ đi. Trốn không nổi với bọn tao đâu. Vay tiề.n không trả là thế nào?
Tôi bị bàng hoàng một lúc lâu, tôi chưa bao giờ nghĩ có ngày bố tôi phải đi vay nợ ai cả. Đầu dây bên kia tiếp tục đ.e dọ.a.
- Mày mà không bảo bố mày về trả nợ thì tao tìm đến tận nhà mày đấy, con cái mày đi học cứ cẩn thận đi!
Tôi hiểu rằng bên kia họ chỉ dọa vì có khi bố tôi bây giờ còn chẳng nhớ mặt tôi chứ đừng nói là chủ nợ tìm được đến nhà tôi. Chỉ có điều, tôi thất vọng đến nỗi đau lòng khi nghe chủ nợ của bố nói rằng chính bố tôi là người đã cho họ số điện thoại của tôi để làm số tham chiếu.
Tôi không ngờ, sau khi đuổi tống cổ đứa con gái mới 19 tuổ.i ra khỏi nhà, chưa một lần bố tôi hỏi tôi thế nào, sống chế.t ra sao nhưng lại sẵn sàng đưa số điện thoại của con gái cho chủ nợ của mình, không cần quan tâm liệu điều đó có ảnh hưởng gì đến con đến cháu mình không. À! Bố tôi chắc cũng chẳng biết là có cháu đâu.
Tôi thật lòng, không biết nên làm gì đây...
Đau lòng khi con gái đột nhiên đòi đến ở với bố và mẹ kế Tôi không biết có nên để con đến ở với chồng cũ không? Con thì một mực đòi đi với lý do đau lòng. Ảnh minh họa 7 năm trước, tôi và chồng cũ l.y hô.n trong ồn ào và hận thù. Hồi đó, nhà mới được xây xong thì chồng cũ gây chuyện có lỗi, tôi không chấp nhận được nên chia...