Mẹ ép về quê lấy chồng, lập nghiệp
Mẹ bắt mình về quê cũng là vì gần đây có người mai mối, một anh ở gần nhà. Ý mẹ muốn mình lấy chồng, xin việc gần nhà.
Mình năm nay 26 t.uổi, học xong Cao đẳng và đi làm vài năm sau đó quay lại trường học tiếp Đại học. Khi mình đang có công việc ổn định và đúng chuyên môn thì mình quyết định nghỉ để đi học Đại học. Lúc ấy ai cũng nói mình quyết đoán, dám từ bỏ công việc để đi học. Nhưng lúc ấy vì nhiều lý do, và cũng vì mình còn trẻ nên muốn có tấm bằng nghiêm chỉnh cho bằng bạn bằng bè.
Lên Hà Nội học mình đi làm ở một công ty nước ngoài, tuy t.iền lương không nhiều nhưng mình cũng đủ trang trải cuộc sống nơi phồn hoa đô hội này. Vừa học vừa làm tới lúc gần học xong thì mình phải bỏ việc vì không sắp xếp được thời gian, hơn nữa nhóm cũng gây khó dễ cho mình vì hay trốn làm để đi học.
Nghĩ lại thời gian vừa học vừa làm đó mình nghĩ chẳng bao giờ có thể vất vả như vậy nữa. Sau này không đi làm nữa mình nhận chu cấp của gia đình, mình cũng chỉ nhận chi cấp vài tháng nay nhưng nhiều khi mẹ cứ hay than vãn: “Già rồi vẫn còn phải nuôi cho ăn học”. Mình nghĩ mà chạnh lòng kinh khủng.
Ngày xưa đi làm dư đồng nào là gửi cho mẹ hết ấy. Mình không đi làm nhận t.iền mẹ gửi cũng ngại lắm chứ, nhìn bạn bè nó kiếm được t.iền mà mình nhận t.iền gia đình xấu hổ biết bao. Mình từng có lần nói suy nghĩ cho mẹ nghe, nhưng mẹ vẫn cứ luôn than thở như vậy mỗi lần mình xin t.iền.
Giờ thi tốt nghiệp xong mình muốn ở lại Hà Nội tìm việc gì đó làm tạm, khi nào ở quê xin được việc thì về, nhưng mẹ bắt mình về bằng được. Thậm chí còn nặng nhẹ, giận không thèm nói chuyện khi mình nói không muốn về. Giờ ở quê bạn bè đi làm xa hết, những đứa ở nhà thì cũng lấy chồng hết rồi, mình không muốn về nhà là vì như vậy đó đó, buồn tẻ, cô quạnh.
Ảnh minh họa: Simple.
Tính mình thích bay nhảy, muốn làm nhiều thứ, mình có ước mơ, có hoài bão, nhưng nếu nói ra mẹ sẽ chỉ coi đó là những điều vớ vẩn, vì mẹ chẳng bao giờ tin con. Mình cảm thấy thất vọng và buồn kinh khủng vì mẹ có suy nghĩ như vậy về con cái.
Video đang HOT
Giờ đây mẹ bắt mình về quê bằng được vì một lý do hết sức… chính đáng, về giúp dì bán bia và dạy thằng em ôn thi đại học. Mình nói với mẹ là nếu không có mình thì dì có thể thuê người khác bán, đâu cứ nhất định là phải mình, nhưng mẹ đưa ra hang trăm lý do: nào là “nhà dì nợ nần nhiều thuê người tốn kém”, còn dạy em học, “chú thì đi làm ăn xa”… Thậm chí mẹ còn nói mình là người không có trái tim khi mà không biết thương dì.
Có lẽ một phần lý do mẹ bắt mình về quê cũng là vì gần đây có người mai mối, một anh ở gần nhà tán tỉnh mình. Ý mẹ muốn mình lấy chồng gần nhà, muốn xin việc cho mình ở gần nhà. Mà thật sự thì mình không muốn làm việc như vậy, cho dù là làm ở một nơi nào đó không phải ở Hà Nội đi chẳng nữa.
Thời gian trước, mình có đăng một dòng tâm sự lên trên mạng, ngay lập tức mấy đứa em họ liền gọi điện về mách mẹ nó, rồi mọi người thông báo cho nhau và khi mình về nhà lại lãnh đủ, Đôi khi mấy đứa em còn “thêm mắm thêm muối” vào nói xấu mình nữa. Bây giờ thậm chí mình còn sợ nói chuyện với mấy cô nhà mình nữa, nhỡ mà nói gì không phải thì cũng mệt. Thú thực bản thân thấy gia đình mình hết sức phong kiến, cổ hủ, đi ngược lại văn mình thế giới.
Không biết khi mình nói ra ước mơ của mình mọi người có cười mình không nữa, nhưng thực lòng, lý do mình muốn ở lại Hà Nội này thêm một thời gian nữa là vì mình muốn tham gia vài nhóm tình nguyện. Mình muốn đi đến những nơi mà dân mình còn nghèo khổ, mình muốn giúp đỡ nhiều người, mình muốn góp sức lực nhỏ bé cho xã hội.
Mình biết để làm được điều đó mình phải có công việc ổn định và nguồn thu nhập kha khá, mình cũng đã cố gắng nộp hồ sơ ở nhiều nơi cho dù làm trái ngành nhưng chưa chỗ nào liên lạc với mình. Mình không sợ làm việc vất vả, chỉ sợ mình chưa cố gắng mà đã bỏ cuộc như thế này thôi. Giờ mẹ và gia đình cứ bắt ép mình như vậy, thực sự mình không biết phải làm sao để đẹp lòng gia đình?
Theo VNE
Anh nông dân vay nợ lãi để sưu tầm cổ vật
Vì đam mê, tiếc nuối những nền văn hóa đã và đang dần bị mai một, anh Hưng đã liều lĩnh đi vay nợ lãi để mua những cổ vật của người địa phương về lưu giữ.
Nhiều người nói anh Nguyễn Văn Hưng (44 t.uổi, trú xã Ia Kly, Chư Prông, Gia Lai) là "khùng" bởi việc làm "không bình thường" của anh. Hoàn cảnh gia đình còn nhiều khó khăn, công việc mưu sinh vất vả bằng nghề làm nông và đ.ập đá hộc, nhà cửa xập xệ, tạm bợ, vậy mà anh Hưng vẫn thường xuyên bỏ công sức và vay t.iền lãi để đi sưu tầm cổ vật.
Anh Hưng cho biết, anh vốn quê ở tỉnh Tuyên Quang, năm 2000, anh vào xã Ia Kly lập nghiệp bằng nghề đ.ập đá hộc để lấy đá bán cho người ta xây móng nhà. Gần nơi anh ở có 1 con suối vẫn còn tập trung khá nhiều đồ đá được đ.ánh giá là có từ thời t.iền - sơ sử. Vốn là người hay hoài niệm về quá khứ, thích tìm hiểu về văn hóa lịch sử xa xưa của loài người nên anh Hưng đã nhặt nhạnh những cổ vật bằng đá này về cất. Sau đó, anh tìm kiếm kiến thức về những cổ vật này thông qua sách, báo, ti vi... cộng với những kinh nghiệm từ nghề đ.ập đá hộc của mình, anh Hưng đã mường tượng ra rất nhiều điều về ý nghĩa của các công cụ bằng đá mà người ngày xưa đã chế tác ra. Khi đã hiểu sâu hơn về chúng thì sự đam mê trong anh Hưng càng mạnh mẽ hơn.
Gia Lai vốn là vùng đất đang tồn tại rất nhiều nét văn hóa đặc trưng lâu đời của người J'Rai, Bahnar... như cồng, chiêng, ghè cổ, trang sức đồng, đá... tuy nhiên, những năm trở lại đây thì những nền văn hóa này đang bị "chảy máu" và mai một. Là người chứng kiến những bộ chiêng, chiếc ghè và nhiều thứ quý khác của bà con bản địa đang dần rơi vào tay những người buôn đồ cổ bán ra nước ngoài, anh Hưng không khỏi xót xa. Tuy nhiên, vừa chân ướt chân ráo vào Gia Lai lập nghiệp, cuộc sống còn nhiều khó khăn nhưng không đành lòng nhìn các cổ vật cứ mất dần vào tay các con buôn nên anh Hưng đã dùng hết số t.iền mình có được và vay mượn thêm để mua chúng về.
Một chiếc gương đồng thời xưa được anh Hưng sưu tầm
Cứ như thế, hơn chục năm qua, căn nhà nhỏ rộng chừng vài chục mét vuông dựng bằng ván, tôn của anh Hưng đã chật kín với trên 5.000 cổ vật với đủ các loại như: cồng, chiêng, ghè, trang sức, đồ đồng, đồ đá... quý hiếm. Để có được "bảo tàng" như ngày hôm nay, anh Hưng đã hy sinh rất nhiều cuộc sống kinh tế gia đình của mình. Để mua mỗi bộ chiêng, hay chiếc ghè... anh Hưng phải từ bỏ số t.iền đủ mua 1 ha đất rẫy để mua về. Không chỉ bỏ những đồng t.iền kiếm được từ đ.ập đá để mua các cổ vật, hàng năm anh Hưng còn đi vay cả trăm triệu t.iền nợ lãi để lấy t.iền mua chúng. Cuối năm, anh Hưng bán cà phê (5 sào) và sắn (1ha) thu hoạch được để trả nợ đã vay để đi mua đồ cổ.
Những chiếc căng tai làm bằng ngà voi này của người phụ nữ địa phương được anh Hưng mua với giá gần 1 triệu đồng/đôi
Ngoài vay nợ lãi đi mua cổ vật về "đắp" nhà, anh Hưng còn bỏ thời gian đi dọc các suối, ven rừng để tìm những vật dụng bằng đá còn sót lại của người t.iền sử. Việc làm "lạ" này của anh đã khiến một số người cho rằng anh bị khùng, có người còn nói nên đưa anh vào trại tâm thần. Bởi đời sống gia đình anh khá khó khăn, vợ và 2 con nhỏ vẫn còn sống thiếu thốn, chỗ sinh hoạt gia đình thì giành để đựng các cổ vật... mua về để nhà nhưng ai trả giá cao như thế nào anh Hưng cũng quyết không bán.
Những chiếc vòng đá mã não của những người giàu có thời xưa với mỗi hạt có giá được đổi bằng 1 con trâu hoặc bò được anh Hưng bỏ cả triệu đồng mua về
Anh Hưng tâm sự, việc mua được những đồ quý của người địa phương và người t.iền sử đối với anh như một cái duyên đã được sắp đặt sẵn. Dù anh không hề biết tiếng của người bản địa, nhưng khi tới nhà chơi, chủ nhà thường hay mang đồ quý ra khoe với anh. Anh Hưng liền thuê 1 người trong làng biết nói tiếng phổ thông đứng ra phiên dịch để mua bán.
"Mình chỉ cần biết chỗ nào bán là mình sẽ tìm cách mua bằng được. Nếu không có t.iền thì mình đi vay. Nhiều lúc bỏ t.iền đầu tư mua phân cho cà phê thì mình tiếc, nhưng mua các thứ này thì bằng mọi cách dù là đi vay mình cũng mua cho bằng được. Nếu mình mà làm kinh tế, trước đây mình đã đầu tư mua nhiều đất, trồng cà phê, tiêu thì bây giờ mỗi năm thu về cả tỉ rồi. Nhưng mình nghĩ đời mình sống phải làm được cái gì có ý nghĩa dù chỉ là sống được 1 ngày, còn hơn là sống lâu mà không làm được việc gì ý nghĩa, sống mà không có đam mê", anh Hưng bộc bạch.
Anh Hưng bên "kho" đồ cổ của mình
Lý do mà anh Hưng sống vất vả, vay nợ lãi để sưu tầm đồ cổ mang về nhà với anh rất đơn giản: "Mình chỉ học hết lớp 7 thời trước, nhưng mình rất đam mê về đồ cổ, muốn tìm hiểu về lịch sử văn hóa loài người mà chỉ còn sót lại qua những hiện vật trên, hoặc lưu giữ những gì đang dần biến mất. Mình cũng chỉ là người giữ tạm thôi, những thứ này nó sẽ tiếp tục đến với những người phù hợp hơn để nghiên cứu và gìn giữ tốt hơn. Mình mong rằng việc làm của mình sẽ đóng góp được một chút gì đó cho xã hội", anh Hưng tâm sự.
Dù cuộc sống gia đình còn nhiều khó khăn, năm vừa rồi thu hoạch nông sản bán trả nợ nhưng anh Hưng vẫn còn nợ 30 triệu t.iền vay. Tuy vậy, anh vẫn rất lạc quan và cảm thấy may mắn vì mình có một người vợ thông cảm với niềm đam mê của mình: "Mình mua giá 1 triệu thì mình về nói chỉ khoảng 150 nghìn đồng, nên cô ấy cũng bớt tiếc. Lâu dần cô ấy cũng quen nên không còn nói gì nữa", anh Hưng cười nói.
Thiên Thư
Theo Dantri
FPT Jetking tặng tài khoản lập nghiệp lên đến 8 triệu đồng Từ ngày 25/10-30/11, Học viện mạng và phần cứng FPT Jetking triển khai chương trình hỗ trợ "Học tập hăng say, hoàn ngay t.iền lập nghiệp" với ưu đãi tặng tài khoản lập nghiệp lên đến 8 triệu đồng dành cho các bạn trẻ yêu thích chuyên ngành quản trị hạ tầng an ninh mạng (CNTT). Với mong muốn hỗ trợ cho các...