Mẹ anh cấm cưới vì tôi là đứa con của mẹ đơn thân
Bà nói, bà sẵn sàng làm từ thiện, bỏ ra nhiều tiề.n bạc để giúp đỡ những người khó khăn, để họ được đầy đủ và hạnh phúc hơn, nhưng bà không thể san sẻ danh dự của mình cho bất cứ ai.
Mẹ tôi từng là một “người thứ ba” khờ khạo. Ai cũng nói thế. Mẹ có nhan sắc, có tài năng, lại là một cô giáo làng gương mẫu, nhưng không hiểu sao lại lụy phải một người đàn ông đã có vợ. Yêu hết lòng, bất chấp tất cả mọi thị phi, mẹ sinh ra tôi.
Suốt tuổ.i thơ, tôi vẫn thường lặp lại với mẹ câu hỏi “Tại sao ba không ở chung với mẹ con mình?” mỗi khi đi học về. Mẹ chỉ an ủi: “Ba bận đi làm xa, con ngoan, thỉnh thoảng ba sẽ về”. Lớn lên một chút, tôi mới biết, ba ở tận Hà Nội, chỉ thỉnh thoảng tranh thủ những chuyến công tác ghé tạt qua thăm mẹ con tôi vài ngày. Ngày trước, mẹ đến với ba cũng từ những chuyến công tác như thế!
Gia đình lớn của ba cũng thừa nhận chúng tôi, và đồng ý để ba ra vào những khi cần thiết. Nhưng con rơi vẫn là con rơi, mẹ tôi vẫn là một người mẹ đơn thân nuôi con một mình, không có danh phận gì. Tiếng đời dần nguôi ngoai theo tháng năm, mẹ tôi vẫn chăm chỉ làm lụng, lo toan mọi bề để tôi được học hành đến nơi đến chốn như bạn bè. Tưởng như mọi chuyện sẽ êm đẹp, tương lai tôi sẽ tươi sáng hơn mẹ khi có một tấm bằng đại học trong tay và một công việc ổn định ở thành phố lớn. Nhưng, cuộc đời luôn dành cho người ta những nỗi đau bất ngờ.
Tiếng đời dần nguôi ngoai theo tháng năm, mẹ tôi vẫn chăm chỉ làm lụng, lo toan mọi bề để tôi được học hành đến nơi đến chốn như bạn bè. (ảnh minh họa)
Tôi có người yêu, một người đàn ông giỏi giang, chững chạc và hiểu chuyện. Biết rõ hoàn cảnh gia đình tôi, anh càng tỏ ra thông cảm và yêu thương tôi hơn. Anh càng yêu quý mẹ tôi, thì niềm hạnh phúc trong tôi dường như càng trở nên viên mãn. Tôi yêu anh, và còn biết ơn vì lòng vị tha, sự cảm thông sâu sắc mà anh dành cho mẹ con tôi nữa. Dựa vào vai anh, tôi có cảm giác đã tìm được điểm tựa bình an trong cuộc đời vốn nhiều chông chênh này.
Chúng tôi tính đến chuyện làm đám cưới.
Video đang HOT
Nhưng mẹ anh nhất quyết không chấp nhận tôi. Chuyện môn đăng hộ đối ngày xưa đặc biệt coi trọng, ai cũng nói ngày nay chỉ có tình yêu mới là điều quyết định, nhưng mẹ anh thì không. Anh sinh ra trong một gia đình vừa giàu sang, vừa gia giáo, mẹ anh muốn có một người con dâu hiền thảo và một gia đình sui gia tương xứng. Mẹ anh nói không ghét bỏ gì tôi, nhưng bà không thể chấp nhận được cảnh cùng làm lễ đính hôn với gia đình tôi, và nghe những tiếng hỏi han, xì xào bên dưới. Anh và tôi tìm đủ mọi cách để thuyết phục mẹ anh, để mong tìm được sự thông cảm.
Nhưng càng ra sức thuyết phục bao nhiêu, mẹ anh càng trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn bấy nhiêu. Bà nói, bà sẵn sàng làm từ thiện, bỏ ra nhiều tiề.n bạc để giúp đỡ những người khó khăn, để họ được đầy đủ và hạnh phúc hơn, nhưng bà không thể san sẻ danh dự của mình cho bất cứ ai. Bà càng không thể lấy con trai bà ra làm từ thiện được. Cái quan trọng nhất đối với bà chính là danh dự của gia đình – cái mà tôi và mẹ tôi sẽ phá hoại, làm vấy bẩn nếu tôi và anh cưới nhau.
Tôi không trách mẹ mình. Cũng không dám trách mẹ anh. Càng không trách anh được. Bất lực, tôi chỉ biết trách ông trời! (ảnh minh họa)
Đã gần một năm trôi qua từ khi chúng tôi tính đến chuyện làm đám cưới và liên tục bị cản trở. Mẹ anh cũng đã giới thiệu cho anh rất nhiều cô gái trẻ đẹp tương xứng khác với anh. Anh vẫn yêu tôi, vẫn quan tâm chăm sóc và động viên tôi đợi đến khi anh thuyết phục được mẹ. Nhưng cứ sau mỗi lần mẹ con anh bất đồng, tôi lại có cảm giác tội lỗi vô cùng. Có những lúc tôi đau khổ, chán nản, muốn buông tay để anh đóng trọn vẹn vai người con hiếu nghĩa của mình. Nhưng chính tình yêu của anh đã luôn luôn hâm nóng cảm xúc, để tôi lại tiếp tục mơ ước. Và cứ thế, lặng lẽ qua những tháng ngày.
Nhưng tôi thật không dám tin vào sự thay đổi của mẹ anh. Thêm vào đó, tôi lo lắng về sự thay đổi của chính anh. Anh có quyền, và có lý do để chọn cho mình một trong số những cô gái xinh đẹp, giỏi giang mẹ anh giới thiệu. Để gia đình anh yên ấm, hạnh phúc. Tôi cũng chỉ là một cô gái bình thường, không đáng để anh đán.h đổi và đấu tranh nhiều đến thế.
Càng ngày, tôi càng không còn tự tin và chính mình, và tình yêu anh dành cho tôi nữa.
Lẽ nào, chỉ vì một lỗi lầm ngày xưa của mẹ tôi, mà giờ đây tôi không thể có được hạnh phúc của riêng mình. Ngoài chuyện làm mẹ đơn thân, mẹ tôi là một người phụ nữ, một người mẹ tuyệt vời.
Tôi không trách mẹ mình. Cũng không dám trách mẹ anh. Càng không trách anh được. Bất lực, tôi chỉ biết trách ông trời!
Theo VNE
Anh sẽ nói yêu em!
Em yêu mùa đông dù chưa bao giờ gặp, giống như tình yêu em dành cho anh, tin tưởng và đầy hy vọng.
Đông về ở Hà Nội của anh, nhưng em cảm nhận được cái lạnh của mùa Đông, sự cô đơn của lòng người. Em biết em yêu anh nhiều thật nhiều rồi.Sài Gòn đang tận hưởng những ngày mưa tầm tã, rồi vội vã chuyển qua đón những ngày nắng gắt. Có lẽ Hà Nội giờ này cũng đang là thời khắc giao mùa phải không anh?
Em không biết thu Hà Nội kết thúc thế nào, đông Hà Nội bắt đầu ra sao. Nhưng em đã biết con tim em đang nhớ anh, em cần một người ở bên và người đó là anh.
Nhưng có lẽ khoảng cách địa lý là điều trở ngại lớn khiến em không dám nói yêu anh. Người ta nói với tình yêu thì khoảng cách không là vấn đề anh nhỉ? Vậy mà em lại sợ.
Anh nói với em Hà Nội đang bắt đầu những ngày chớm đông, gió lạnh làm anh cần một ai đó. Em đã thật buồn vì em không thể ở bên anh. Nhưng em vẫn ích kỷ không muốn anh ở bên một ai khác. Em chỉ còn biết cầu mong anh vẫn cô đơn như vậy. Em xấu xa lắm phải không anh?
Gió lạnh mang theo mưa phùn, một buổi chiều Sài Gòn em ngồi quán quen lắng nghe bài hát anh vẫn khen hay. Chỉ thế thôi, em lại nhớ anh.
Có lẽ em phải thú nhận rằng đối với em, khoảng cách địa lý không phải là điều khiến em lo sợ mà chính là vì em sợ anh không yêu em như em đang yêu anh. Em sợ tất cả chỉ do em ngộ nhận. Em sợ anh như gió, đến bên em xua tan những cái nóng của đất Sài Gòn rồi lại bay đi, cuốn cả yêu thương em không chạm tới được. Em sợ... Anh không bao giờ hiểu tình cảm của em.
Đông về ở Hà Nội của anh, nhưng em cảm nhận được cái lạnh của mùa đông, sự cô đơn của lòng người. Em biết em yêu anh nhiều thật nhiều rồi. (Ảnh minh họa)
Mình quen nhau chưa đủ lâu để có thể dùng thời gian làm thước đo cảm xúc. Chỉ là con nhóc ngốc nghếch như em chờ đợi thời gian nhắn tới anh biết tình cảm của em. Nhưng có lẽ thời gian không rảnh rỗi để làm điều đó anh nhỉ?
Đông về ở Hà Nội của anh, nhưng em cảm nhận được cái lạnh của mùa đông, sự cô đơn của lòng người. Em biết em yêu anh nhiều thật nhiều rồi.
Em yêu mùa đông dù chưa bao giờ gặp, giống như tình yêu em dành cho anh, tin tưởng và đầy hy vọng. Em có thể nói với mùa đông em yêu nó, vậy tại sao em chưa thể nói em yêu anh?
Có lẽ khi đông gõ cửa trái tim em, em sẽ lấy can đảm để tỏ tình với anh, điều mà ngày trước em nghĩ mình sẽ không bao giờ làm. Nhưng em không muốn mất anh trong hối tiếc. Cho dù em có ngộ nhận thì em cũng không muốn phải dối lòng mình thêm nữa anh à.
Đợi đông gõ cửa, em sẽ nói em yêu anh!
Theo VNE
Rồi mình sẽ lại yêu Sau chia tay, chúng ta rồi sẽ lại yêu, không phải yêu nhau mà là yêu người khác. Em đã từng nghĩ nếu một ngày nào đó mình chia tay, em sẽ không thể nào yêu ai được nữa. Giống như là "Trái tim em chỉ một lần mở cửa/ Dành cho anh và khép lại muôn đời". Tuổ.i 20 cho em cái...