Mâu thuẫn với nhà chồng vì cách dạy con
Tôi cầm roi dạy con, bố chồng xông ra thét lên: ‘Mẹ gì như hổ vồ, đàn bà phụ nữ gì mà ác thế, bảo đàn ông đ.ánh c.on đã đành, nên học công dung ngôn hạnh’ và còn một loạt ngôn từ khác rất chợ búa.
Tôi 33 t.uổi, chồng 35, có một con trai 7 t.uổi, hiện có bầu bé thứ hai. Chúng tôi ở cùng bố mẹ chồng, ông bà rất thương con cháu, đặc biệt ông yêu cháu một cách mê muội, có thể vì cháu giống bố, mà bố lại rất giống ông. Ông hợp, yêu và chiều cháu, cuộc sống vợ chồng tôi tương đối hòa hợp ở mọi khía cạnh. Vợ chồng đều có công việc, thu nhập tạm nói là tốt trong thời điểm này. Tôi hay đọc mục Tâm sự với mục đích chính để có cái nhìn toàn cảnh về con người, xã hội trong bối cảnh hiện tại, mong muốn lường trước những cạm bẫy, bảo vệ gia đình an toàn và luôn hạnh phúc.
Chuyện chẳng có gì nói nếu bố chồng không quá yêu thương và bao bọc cháu, mà cháu ông lại là đ.ứa t.rẻ ý thức rất kém. Quan điểm của vợ chồng tôi là chăm sóc tốt, ăn học, mặc, chơi đàng hoàng nhưng không chiều chuộng thái quá. Chúng tôi muốn rèn con có tính tự lập, t.uổi nhỏ làm việc nhỏ phù hợp với sức lực, có tính tự giác, không mè nheo, bầy hầy, điều này kéo dài sẽ tạo ra một sự ỷ lại, thái độ không tốt với người lớn. Rút từ kinh nghiệm trong cuộc sống, IQ là nền tảng nhưng EQ quyết định thành công, cả hai không thể tách rời và hỗ trợ qua lại với nhau khăng khít.
Ảnh mang tính minh họa.
Con trai tôi biếng ăn và ý thức tự giác rất kém, ham chơi, mỗi ngày đến lớp là một câu chuyện, đổi lại cháu thông minh, tiếp thu tạm nói là nhanh, khéo mồm, nói nhiều, rất hiếu động. Sau một loạt những mâu thuẫn nhỏ, tôi biết cả ông cũng chịu đựng vì những sự quát mắng của vợ chồng tôi dành cho cháu.
Buổi tối hôm qua là “tức nước vỡ bờ”, đi làm về tôi đưa con vào tắm gội, 19h phải ăn tối, 20h ngồi vào học, con luôn bầy hầy và muốn thêm thời gian xem tivi. Tôi hết nhỏ nhẹ, phân tích, con vẫn nhùng nhằng khóc, nói mách ông, đưa con vào nhà tắm con bấu véo mẹ, nói không chơi với mẹ, nói muốn mở cửa nhà tắm để xem qua gương (phản chiếu từ tivi vào). Mẹ không đồng ý vì mở cửa nhà tắm sẽ có gió lạnh, làm gì phải tập trung làm tốt cho xong, con khóc thét ăn vạ nói mẹ ích kỷ, mẹ bực lấy khăn quất vào mông, con khóc thét gọi ông ơi mẹ đ.ánh c.on.
Bố cầm roi dọa cháu tại sao mẹ nói con không chịu nghe, bà nội ở nhà bếp nói hắt ra, hết mẹ đ.ánh rồi đến bố hùng hổ, ông xem tivi ở trong phòng xông ra thét lên: “Mẹ gì như hổ vồ, đàn bà phụ nữ gì mà ác thế, bảo đàn ông đ.ánh c.on đã đành, nên học công dung ngôn hạnh” và còn một loạt ngôn từ khác rất chợ búa. Chồng tôi biết ông đang thương cháu quá mà nói mẹ, anh muốn phân tích để ông hiểu rằng việc ông xử lý thế chỉ khiến “trống đ.ánh xuôi kèn thổi ngược”, cháu hư vẫn hoàn hư.
Video đang HOT
Ông bảo chồng tôi bênh vợ chằm chằm, đội vợ lên tận đầu, không phải dạy khôn ông, đầu ông có sạn rồi, bọn tôi đi làm mà đầu óc rỗng, đừng tưởng làm được chút mà ra vẻ, ngu vẫn hoàn ngu. Tôi cũng phải nói thêm ông học rất giỏi, được nhà nước cho học bổng bên Nga, nhưng ông có tính hiếu thắng cao, những người nào giỏi hơn ông, ông ghét, kém hơn ông hay coi thường. Ông kém ngoại giao, chậm chạp, ù mì, nhiều người không ưa.
Ông nói việc dạy con không phải dùng roi vọt, phải phân tích đúng sai, kiên trì và dứt khoát. Nếu vợ chồng chúng mày kiếm một tài liệu nào khuyên dạy con bằng roi vọt mà tốt lên, mang về đây cho tao, tao sẽ quỳ xuống xin lỗi vợ chồng mày. Ông giờ hơn 70 t.uổi, nhiều bệnh tật, sức khỏe rất yếu, mất ngủ, đau khớp thường xuyên nên tính tình khá nóng nảy.
Tôi là người độc lập, sắc sảo, nóng tính, không thích sống chung đụng, rất ngại va chạm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại chồng tôi là con cả (nhà có hai anh em trai), ông luôn yêu thương, chăm sóc cháu và muốn sống với nó. Tôi nghĩ cũng nhờ có ông bà mà tôi có người chồng thật tốt, yêu thương tôi, hiếu thuận với bên ngoại. Tôi hứa sẽ cố gắng hết sức chu toàn và đúng đạo với bên nội, theo như suy nghĩ của ông bà tôi là người thu nhập chính, trụ cột. Thu nhập của tôi nếu không phân tán để lo cho công ty của chồng, lo đóng góp mua nhà cho chú, trang hoàng nhà cửa, chi tiêu gia đình thì tôi thừa mua một miếng đất. Nhưng như ông nói tất cả những công lao của tôi gây dựng lên chỉ một lời phản biện được cho là láo toét và mọi công sức kia đổ xuống sông xuống biển.
Tôi chợt nghĩ ở nhà bố mẹ đẻ mình, trong thời gian vừa đi học vừa đi làm, tôi đã lần lượt giúp các anh em mình người học cao đẳng, người học nghề. Ra trường, bằng mối quan hệ tôi đã xin được việc cho các anh em (cả thảy là bốn), bố mẹ đẻ luôn thông cảm tính cách thẳng thắn của tôi, trân trọng sự hiếu thảo mà tôi dành cho gia đình. Phải chăng ở hai nơi này có sự khác biệt?
Anh trai khuyên tôi, ông già rồi không còn sống được bao nhiêu nữa, cùng lắm là 5 năm, có muốn mắng muốn quát cũng không còn quát được nữa. Vợ chồng còn trẻ lại là con cái nên lựa ông một chút, dạy dỗ con cái cũng hạn chế quân phiệt, phân tích đúng sai, đ.ứa t.rẻ nào cũng vậy không ít thì nhiều, mỗi lứa t.uổi lại có những tâm lý khác nhau.
Bản thân tôi rất hiểu và muốn thông cảm cho ông, cũng muốn khuyên chồng để hai vợ chồng cùng nhau làm cho ông bà vui hơn. Nhưng nghĩ đến những lời nhiếc móc của ông tôi thực sự chỉ muốn mua căn hộ gần đó ở riêng, như thế ông vẫn được vui chơi với cháu. Tôi biết điều này sẽ không được chồng chấp nhận, càng làm ông đau khổ và buồn phiền hơn. Nhưng về lâu dài tôi sẽ sinh cháu nữa, không dám chắc mâu thuẫn không xảy ra.
Tôi viết thư này mong những anh chị đi trước cho tôi một sự chia sẻ. Hy vọng tôi sẽ có đầy đủ sự bao dung, quên hết những lời nhiếc móc của ông, vui vẻ yêu thương ông, cố gắng dung hòa giữa ông và nuôi dạy con để gia đình luôn hòa thuận, đầm ấm.
Theo VNE
Bàng hoàng biết chị dâu hiền lành ngoại tình
Hôm ấy, khi bắt gặp chị dâu của mình vào nhà nghỉ với người đàn ông lạ, tôi đã c.hết lặng.
Hôm ấy, khi bắt gặp chị dâu của mình vào nhà nghỉ với người đàn ông lạ, tôi đã c.hết lặng. Tôi không thể ngờ được, người phụ nữ mà tôi kính trọng, tôn thờ, coi như là hình tượng sống, là mẫu người vợ mà tôi hướng tới lại thành ra thế này. Bản thân tôi bị sốc, muốn xác minh đó là sự thật, tôi đã đi theo hai người đó vào tận trong nhà nghỉ để xác minh. Đó chính là chị tôi thật, chị dâu hiền thục của tôi.
Chị và anh trai tôi kết hôn được 5 năm, có một đứa con trai kháu khỉnh. Cháu rất quấn tôi, hai cô cháu vui vẻ với nhau suốt ngày. Cái gì tôi cũng mua cho cháu, chiều cháu hết lòng, hết hạ như con của mình vậy. Cả nhà tôi coi cháu là cục cưng trong nhà và rất biết ơn chị, vì chị đã sinh cho gia đình tôi một đứa cháu trai ngoan ngoãn như vậy. Chị sống chung với nhà tôi, có bố mẹ và tôi. Dù là cảnh chung sống với mẹ chồng, con dâu, cả em chồng nhưng cả nhà vui vẻ, đầm ấm, không bao giờ có điều tiếng gì.
Bố mẹ tôi được cái rất dễ tính, coi chị như con gái, không phân biệt dâu con gì cả. Vì vậy, cuộc sống cũng dễ chịu hơn nhiều. Chúng tôi san sẻ tình cảm cho nhau, chị chu đáo với chồng con, với tất cả mọi người trong nhà tôi. Lúc nào chị cũng tươm tất việc nhà. Bố mẹ tôi thích ăn thì, thích món gì, chị nắm được hết. Tôi cũng vậy. Chị tâm lý vô cùng. Có gì đẹp chị cũng mua cho tôi làm quà, thi thoảng còn chở bố mẹ đi mua đồ. Rồi cuối tuần, anh chị chủ động cho cả nhà đi ăn nhà hàng. Đó là một cuộc sống hạnh phúc mà tôi mơ cũng không dám nghĩ tới mình lại có người chị dâu tuyệt vời thế.
Tôi nhiều khi thương chị, chỉ biết tới chồng con, chăm sóc nhà chồng mà không hề bận tâm tới bản thân. (ảnh minh họa)
Chị không những tốt mà còn có nhiều việc làm khiến tôi kính trọng. Có gì không hay không phải, nhất là khi tôi cãi bố mẹ, chị gọi tôi ra ngoài, nói chuyện riêng. Chị nhắc tôi là bố mẹ già rồi, không quan tâm được bố mẹ thì đừng có cãi, việc làm ấy chỉ khiến bố mẹ buồn, nghĩ tiêu cực mà thôi. Bây giờ bố mẹ nhiều t.uổi, con cái phải nhẹ nhàng, có hiếu, mới là điều nên làm. Nghe chị nói, tôi xúc động lắm. Chị là dâu con còn nghĩ được cho bố mẹ như vậy, thế mà tôi lại... Tôi cũng hay cãi cùn, nên nhiều khi xích mích với cả nhà, nhưng từ ngày có chị động viên, tôi sửa được tính ấy.
Chị đi làm, về nhà, dường như không quan tâm tới những thú vui khác. Nhìn chị thì giống một người vợ hết lòng, hết dạ vì con, quan tâm chăm sóc con cái không tiếc điều gì. Trong bữa cơm, cả nhà thường hay nói đùa là, anh tôi may mắn vì lấy được người vợ như chị, tôi cũng thấy thế.
Tôi nhiều khi thương chị, chỉ biết tới chồng con, chăm sóc nhà chồng mà không hề bận tâm tới bản thân. Có nhiều khi thấy anh chị cãi nhau chuyện này, chuyện nọ, tôi còn nhắc nhở anh trai không được làm chị buồn. Anh đẹp trai nên hay có cô này cô kia trêu ghẹo, tôi còn sợ anh đi ngoại tình nên cứ hay đùa cợt cảnh báo anh. Vì cả nhà tôi tin chị, thương chị.
Nhưng thật chẳng ngờ, người phụ nữ mà tôi kính trọng ấy lại lừa dối cả nhà, cặp kè với người đàn ông khác. Cái giây phút nhìn thấy chị dắt tay người đàn ông đó vào nhà nghỉ, tôi như người ngơ. Không nói được gì, không tin vào mắt mình nhưng cũng kíp bám theo chị. Và sau khi xác nhận, đó chính là chị và người đàn ông lạ, tôi đã vội vã trở về, nằm vật ra giường vì thất vọng. Chị là vậy sao, tại sao chị lại làm hình tượng trong tôi sụp đổ, sao chị lại phải làm như vậy khi mà đang hạnh phúc thế này?
Có khi là anh chị đã không hạnh phúc như thứ mọi người vẫn thấy. Tôi bây giờ đang không biết nên làm thế nào, liệu có nên nói với chị về chuyện này để nghe một lời giải thích của chị không? (ảnh minh họa)
Tôi định tố cáo chị với cả nhà, nhưng rồi tôi lại suy nghĩ, liệu có lý do nào khiến chị hành động như vậy không? Hay là tại chị giận anh, hay tại chị và anh bằng mặt nhưng không bằng lòng. Hay tại hai người không hạnh phúc, chỉ là họ cố tình che đậy đi cuộc sống như vậy để khiến bố mẹ vui lòng mà thôi? Không loại trừ khả năng ấy, vì nhiều khi thấy anh chị rất lạnh nhạt với nhau, tưởng là bình thường nhưng giờ nghĩ lại thì không phải.
Có khi là anh chị đã không hạnh phúc như thứ mọi người vẫn thấy. Tôi bây giờ đang không biết nên làm thế nào, liệu có nên nói với chị về chuyện này để nghe một lời giải thích của chị không? Thật là, tôi không biết nên mở lời thế nào nữa.
Theo VNE
Không kỳ vọng chồng, khỏi thất vọng Thật kỳ quặc và khó hiểu khi nghe chị tâm sự là suốt hơn hai mươi năm sống đầm ấm bên nhau, chị chưa từng đặt kỳ vọng nào nơi chồng. Chị cười, giải thích, không đặt kỳ vọng để khỏi thất vọng về người bạn trăm năm của mình. Một người dù giỏi giang thế nào, tuyệt vời thế nào thì cũng...