Mãi mãi yêu anh ngay khi có gia đình
Tôi đã có gia đình, có con và tôi cũng không phải chỉ có một mối tình duy nhất trong cuộc đời mình.
Nhưng suốt cuộc đời này, anh mãi luôn là mối tình đầu trong tôi.
Tôi gặp anh cũng tình cờ, dù rằng chúng tôi học cùng trường, hai lớp lại gần nhau, nhưng suốt hai năm học đầu, tôi quả thực không hề biết đến anh. Tôi ở ký túc xá của trường, chơi thân với hai người bạn trong lớp của anh, nhưng tôi chưa từng có một chút ấn tượng nào với anh cả.
Đến hè năm lớp 11, tôi tham gia vào lớp học thêm Toán của hai cô bạn đó, trong đó có anh. Suốt những ngày đầu, tôi cũng không hề mảy may quan tâm đến anh. Cho đến một ngày, không hiểu vì lý do gì, mà tôi tình cờ nghe được một trong hai cô bạn gọi anh với cái tên nghe thật không giống ai: MẮM. Đó là một loại thực phẩm đặc trưng ở miền trung quê tôi. Tôi quay lại (vì anh ngồi bàn sau) và chọc quê anh:
– Tên chi lạ rứa? Tên mà là Mắm á?
Anh nhìn tôi và cười.
Vậy là từ đó chúng tôi quen nhau, thật nhẹ nhàng và cũng thật trẻ con.
Ngày lại ngày, chúng tôi dần dần gần nhau hơn, nhưng cũng chỉ là mối quan hệ bạn bè cùng lớp. Cho đến một ngày, tối đó trời đổ mưa, sau khi học xong, chúng tôi đạp xe về. Vừa ra khỏi cổng nhà cô giáo, đang đạp lên con dốc, thì tôi thấy mắt mình tối sầm, đầu quay như chóng chóng, và không biết gì nữa. Tôi bị ngất và ngã xuống đường. Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang ở chỗ nào lạ hoắc, thì ra tôi được anh và mấy người bạn đưa vào một quán ven đường. Bác chủ quán rất tốt bụng, xoa dầu cho tôi. Và sau đó anh trai tôi tới để chở tôi đến bệnh viện, và anh đã nhường áo mưa cho tôi.
Nhưng suốt cuộc đời này, anh mãi luôn là mối tình đầu trong tôi (Ảnh minh họa)
Rồi ngày qua ngày, với rất nhiều chuyện thú vị xảy ra, chúng tôi chính thức là bạn thân của nhau. Chúng tôi gồm một nhóm 5 người: 3 đứa con gái lớp tôi, anh và một cậu bạn lớp anh. Sau này, khi anh viết trong lưu bút của nhóm, thì tôi mới biết rằng, sáng ngày hôm sau (ngày tôi bị ngất), anh có ghé vào viện thăm tôi nhưng tôi đã được anh trai đưa về nhà nên anh không gặp được. Khi làm bạn cùng anh, tôi càng ngày càng nhận thấy ở anh có những tính cách thật đáng quý. Tôi thấy mình mến anh từ lúc nào không hay.
Nhưng bản tính ương bướng và hiếu thắng, nên tôi luôn che giấu tình cảm đó trong lòng mình. Tôi lại thường bắt anh phải chiều theo những ý thích của mình. Và anh đã rất nhường nhịn tôi.
Ngày lại ngày, tôi còn nhớ như in ngày anh tỏ tình với tôi, cũng thật nhẹ nhàng, nhưng sẽ luôn còn trong tâm trí tôi. Chúng tôi yêu nhau.
Ngày thi đại học, anh thi khối A, còn tôi thi khối D. Cả hai đều cố gắng hết mình, vì chúng tôi đều mong muốn được vào đại học, cùng nhau phấn đấu. Có lẽ bạn đọc sẽ bật cười, nhưng quả thực, dù lúc đó còn chưa thực sự lớn, nhưng cả hai chúng tôi đều đã đề ra những mục tiêu lớn cho hai đứa sau này.
Nhưng đúng là chuyện không thể ngờ: tôi đậu, còn anh thì trượt. Ngày anh gọi điện báo kết quả, dù biết mình đậu nhưng tôi chẳng thấy vui chút nào. Tôi giấu biệt kết quả của mình với mọi người. Tôi an ủi, động viên anh, nhưng tôi biết đó thực sự là một thất bại lớn cho anh, vì anh học rất giỏi.
Video đang HOT
Tôi giấu biệt kết quả của mình với mọi người. (Ảnh minh họa)
Rồi đến ngày tôi phải nhập học, còn anh ở nhà tiếp tục ôn để thi lần hai. Khoảng cách về không gian vẫn không làm mai một tình cảm của chúng tôi. Rất đều đặn, tôi và anh thường xuyên gọi điện, viết thư để động viên nhau. Rồi có một lần, anh trốn gia đình vào thăm tôi, tôi bất ngờ, hạnh phúc vô cùng. Nhưng chưa kịp vui, thì anh phải đón xe ra về ngay, vì ngoài nhà có bạn anh điện vào, sợ bố mẹ anh biết chuyện. Tiễn anh ra về, tôi vừa đạp xe mà nước mắt cứ rơi, vừa thương, vừa lo cho anh. Nhưng cũng may là không có chuyện gì xảy ra với anh.
Thời gian trôi, rồi anh thi và vào học Cao đẳng ở Đà Nẵng, còn tôi vẫn ở Huế. Chúng tôi giữ liên lạc thường xuyên, và ghé thăm nhau khi có thể. Tình yêu của chúng tôi càng lớn dần theo năm tháng. Chúng tôi thường cùng nhau vẽ ra viễn cảnh cho cuộc sống của hai đứa sau này. Anh thậm chí còn thiết kế nhà, phòng ở cho cả chúng tôi. Chúng tôi luôn động viên nhau cố gắng, tất cả vì tương lai của tương lai,đó là câu châm ngôn tình yêu của chúng tôi.
Nhưng rồi, chuyện tình của chúng tôi không kéo dài thêm, chúng tôi chia tay nhau, vì rất nhiều lí do, nhưng tôi vẫn tự nhận thấy phần lớn là do mình. Tôi quá tự trọng quá ương bướng, và tôi đã đán.h mất đi tình yêu lớn thực sự của cuộc đời mình. Anh cũng đã níu kéo, tôi cũng có rất nhiều lần muốn quay về với anh, nhưng không hiểu sao tôi không làm được điều đó. Tôi không thắng nổỉ bản tính ương bướng của mình.
Rồi tôi ra trường, sau một năm đi làm, tôi kết hôn. Và cũng là số phận an bài, tôi quyết định kết hôn với một người cùng tên với anh. Không biết có phải từ sâu trong lòng mình, tôi vẫn luôn nhớ đến anh.
Tôi quá tự trọng quá ương bướng, và tôi đã đán.h mất đi tình yêu lớn thực sự của cuộc đời mình (Ảnh minh họa)
Cuộc sống gia đình tôi không thực sự hạnh phúc như vẻ bên ngoài của nó. Có thể có người sẽ trách tôi, đã có gia đình mà còn tơ tưởng đến người xưa. Nhưng quả thực, tôi tưởng rằng mình có thể quên anh! Vậy mà tôi vẫn thường mơ thấy anh, vẫn nghĩ đến những chuyện ngày xưa của hai đứa. Và tôi đã làm một điều, mà người ta có thể gọi là ngoạ.i tìn.h: tôi và anh liên lạc với nhau. Nhưng chúng tôi không hề làm điều gì khuất tất, chỉ là những cuộc điện thoại, nhắn tin, và gửi email cho nhau. Có anh bên cạnh, tôi vượt qua được nhiều chuyện buồn trong cuộc sống gia đình. Anh động viên, an ủi, và khuyên tôi những điều thật bổ ích.
Anh chưa bao giờ có ý định phá vỡ cuộc sống của gia đình tôi. Ngược lại, anh luôn muốn tôi được hạnh phúc. Anh thực sự là bờ vai, là chỗ dựa tinh thần to lớn của tôi. Tôi thấy hạnh phúc vô cùng!!! Rất nhiều lần, tôi muốn nói với anh rằng: Em hối hận lắm! Em hối hận vì đã rời xa anh, đã đán.h mất đi tình yêu đích thực của cuộc đời mình! Ước gì em có thể quay lại ngày xưa!!! Nhưng từ sâu thẳm trong lòng mình, tôi biết rằng, những kỉ niệm đã qua chỉ có thể là điểm tựa cho tôi bước tiếp trên hành trình của cuộc đời mình. Cả hai chúng tôi luôn giữ cho nhau một khoảng cách cần thiết, bởi anh và tôi đều hiểu rằng, khoảng cách đó là “giới hạn an toàn” để không làm tan vỡ cuộc sống riêng của cả hai, nhất là đối với tôi.
Đến suốt cuộc đời của mình, tôi biết rằng, dù có làm gì đi nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ có thể quên được anh- mối tình đầu của tôi!
Theo PLXH
Lời tỏ tình chưa muộn
Minh vẫn thường đến đón tôi đi chơi cùng chúng nó và dần dà, bốn đứa bạn nghĩ rằng tôi và Minh "có vấn đề".
Tôi tình cờ quen Minh khi xe bị thủng lốp, phải lếch thếch dắt bộ giữa trưa nắng hè. Minh đi ngang qua, thấy vậy và đề nghị giúp đỡ. Anh không thể vá xe giúp tôi nhưng vẫn đi cùng tôi cho tới khi tìm được hàng sửa xe.
Trong thời gian chờ sửa xe, Minh vẫn nán lại trò chuyện với tôi và khi ấy tôi mới biết Minh và tôi học cùng trường đại học.
Kể từ sau hôm ấy, tôi và Minh trở thành đôi bạn. Có lẽ chẳng ai tin có tình bạn giữa một cô sinh viên năm thứ nhất và một chàng sinh viên năm thứ ba. Vậy nhưng đó là sự thật bởi ngay từ khi mới quen tôi, Minh đã khoe với tôi về người yêu của anh ấy, một cô gái được Minh tả là "tài giỏi, thông minh, có chí tiến thủ và xinh đẹp". "Hoa đang học đại học ở Hà Lan, cô ấy sẽ học tới thạc sỹ rồi mới trở về", Minh nói bằng giọng tự hào.
Tôi chưa có người yêu. Tôi sống đơn giản, vui vẻ và hòa đồng. Tôi có một nhóm bốn cô bạn gái thân thiết học cùng lớp đại học và Minh cũng nhanh chóng trở nên thân thiết với lũ bạn của tôi. Minh vẫn thường đến đón tôi đi chơi cùng chúng nó và dần dà, bốn đứa bạn nghĩ rằng tôi và Minh "có vấn đề". Mỗi khi đám bạn trêu tôi và Minh, cả hai chúng tôi đều chỉ cười trừ. Về phía tôi, tôi không hi vọng tôi và Minh "có vấn đề", bởi tôi biết Minh đã có người yêu và anh vẫn thường xuyên kể chuyện, cho tôi xem ảnh bạn gái của mình. Mỗi khi nghe Minh "khoe" chuyện của bạn gái tôi lại thấy hơi chạnh lòng... Một chút buồn và tôi luôn nghĩ: "Không hiểu về sau có anh nào yêu mình như thế này không?".
Minh là một chàng trai tốt, chân thành, dễ gần và rất biết cách quan tâm tới người khác, đó là điều không chỉ tôi mà bạn bè của tôi cũng đều nhận ra. Minh nhớ từng sở thích nhỏ của tôi, luôn mua quà cho tôi trong những dịp quan trọng và thường xuyên rủ tôi đi chơi cùng. Nếu nhìn bề ngoài, rất nhiều người nghĩ chúng tôi là một "cặp" nhưng sự thực thì không phải như vậy.
Mối quan hệ của chúng tôi kéo dài như vậy chừng một năm thì tới một ngày kia. Khi tôi gọi điện cho Minh, tôi ngạc nhiên khi thấy người bắt máy là một cô gái. Người đó hỏi tôi: "Bạn là ai? Mình là bạn gái Minh mới về nước, mình cầm máy của anh ấy. Minh đi có việc, có gì thì tẹo Minh về mình nhắn cho...".
Tôi dập máy, một chút tức giận và ngượng ngùng vô cớ trào dâng, tôi cảm thấy như Minh đang "bắt cá hai tay" và giấu tôi chuyện bạn gái về nước khiến tôi "bẽ mặt". Vài giờ sau khi Minh gọi điện thoại lại cho tôi, tôi tức giận không nghe máy cho tới khi Minh gọi lại lần thứ 10.
- Sao anh phải giấu chuyện Hoa về nước?
- Anh không giấu, có gì phải giấu, cô ấy mới về hai hôm.
- Thảo nào hai hôm nay không thấy anh đâu...
- Điều đó làm em buồn...?
- Không, em chẳng buồn.
- Không buồn sao em không nghe điện thoại của anh, để anh gọi mãi?
- Này em hỏi thật, anh có người yêu rồi, vậy mối quan hệ của em với anh thời gian qua, nó thậm chí khiến nhiều người lầm tưởng... vậy nó là gì?
- Em nghĩ nó là thế nào thì nó sẽ là như vậy!
Tôi dập điện thoại và từ chối gặp Minh suốt cả tuần đó. Minh thậm chí đến trước cửa nhà tôi nhắn tin gọi điện cho tôi nhưng tôi cũng không ra. Minh đứng chờ tôi dưới mưa hàng tiếng đồng hồ, tôi cũng cương quyết không "mủi lòng".
Và rồi một ngày kia, khi tôi nhận điện thoại của Minh thì bất ngờ nhận được câu hỏi: "Em có yêu anh không?". Tôi đã trả lời "không" để rồi khi dập máy, tôi òa khóc không nguyên cớ và chúng tôi không gặp lại nhau cho tới 4 năm sau.
Ngày hôm ấy, tôi có hẹn đi uống cà phê với một cô bạn gái và khi tôi vừa ngồi xuống chừng ít phút thì Minh cũng bước vào cùng mấy người bạn. Cả tôi và Minh đều sững sờ khi nhìn thấy nhau nhưng tôi - một lần nữa - lại chứng tỏ sự kiêu hãnh của mình. Tôi quay mặt đi và tỏ ra không hề quen biết với Minh.
Tôi ngồi uống cà phê với cô bạn gái chừng một giờ thì thấy đám bạn của Minh ra về hết, trừ Minh. Ngồi thêm một lúc, tôi gọi tính tiề.n và định ra về cùng cô bạn gái thì Minh tiến về phía tôi và nói: "Anh gặp em một chút được không?".
Tim tôi loạn nhịp khi lại ngồi trước mặt Minh, với hai ly trà bạc hà, như ngày chúng tôi còn là sinh viên. Minh yên lặng ít phút rồi bắt đầu:
- Em thế nào? Đã lâu quá rồi chúng mình không gặp nhau...
- Em vẫn thế...
- Là thế nào?
- Anh muốn biết gì cụ thể hơn ư?
- Ừ, cụ thể một chút, giống như việc anh đã mất 4 năm mà không quên được em.
Cái hôm anh gọi điện thoại cho em ấy, Hoa đi nước ngoài mấy ngày rồi, cô ấy về chỉ để chia tay với anh. Anh khi đó bị nhầm lẫn giữa tình yêu và sự ngưỡng mộ. Nếu không gặp em, có lẽ anh sẽ bị lầm lẫn như vậy mãi mãi.
- (...)
- Anh vẫn dõi theo em, anh biết hiện tại em độc thân và em đừng có nói dối anh là em đang yêu ai đó hoặc đã kết hôn đấy nhé. Anh đã định sẽ quên em từ cách đây 4 năm đấy, nhưng không làm được. Tại sao em bướng bỉnh thế?
Và trong khi tôi vẫn im lặng chẳng biết trả lời sao thì Minh đã nắm lấy tay tôi thì thầm: "Cho anh làm bạn trai của em nhé? Được không? Nếu không được thì cho anh "tán tỉnh" em từ giây phút này".
Theo Phụ Nữ Việt Nam
Hết hè 2010, chuyện cũ nhớ lại Hè về ve lại kêu vang Văn chương, Toán, Sử, Tí mang về nhà. Cúi đầu Tí kính mẹ cha, Ngoại xoa đầu Tí nói là nó ngoan, Học hành thi cử đã khoan, Tháng này là tháng hoàn toàn vui chơi. Ba đi dò xét vài nơi, Lúc về buồn vã không lời nói ra. Phải như Tí thích bi-a Cà phê...