Lời xin lỗi của thủ lĩnh băng cướp
Nguyễn Tiến Cường
L.ô đ.ề, cờ bạc dẫn đến nợ nần chồng chất, Cường đã rủ một nhóm thanh niên lên cầu Thanh Trì rồi “chỉ đạo” đàn em cướp tài sản của cặp tình nhân.
“Cuốn sổ” tội lỗi
Với “lợi thế” là bộ mặt hiền khô, dễ đán.h lừa người đối diện, đầu năm 2008, Nguyễn Tiến Cường (SN 1986, quê Thanh Trì, Hà Nội) yêyuđược một cô bạn gái khá xinh xắn, đang học tại một trường nghề ở Hà Đông (Hà Nội). Theo học ít lâu, người bạn gái này bỏ học, xin vào làm tại cửa hàng bán phở. Tuy trong túi không có một xu nhưng Cường vẫn sỹ diện, tuyên bố, sẽ “bao” cô bạn tiề.n thuê nhà. Thỉnh thoảng, Cường cũng qua đêm tại đó.
Ngày 14- 4-2008, bà chủ nhà nơi bạn gái thuê giục trả tiề.n ráo riết. Đưa bạn gái đi làm, Cường về nhà tìm kế xoay tiề.n. Biết rõ, quán nét lúc nào cũng có các “đồ đệ ruột” của mình góp mặt, Cường rẽ vào một cửa hàng nét quen thuộc. Lúc đó, thấy Quang, đang mê mệt ngồi chơi nên đã hỏi mượn xe “để đi tìm nhà”. Tin bạn, cậu kia không chút suy nghĩ, trao cho Cường chiếc chìa khóa xe Wave S. Cường lên xe, nổ máy. Đi được một đoạn thấy xe hết xăng, Cường rẽ vào cây xăng gần đó đổ. Khi mở cốp, phát hiện có giấy tờ xe, Cường “mừng thầm” và đi thẳng đến hiệu cầm đồ bán chiếc xe lấy 10 triệu. Cường bỏ một phần tiề.n ra trả tiề.n thuê nhà, số còn lại, cậu nướng hết vào l.ô đ.ề. Hơn một tháng sau, Cường bị cơ quan CA bắt và bị TAND quận Hoàng Mai xử 15 tháng tù, cho hưởng án treo về tội Lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản.
Trong thời gian thụ án, Cường “ngựa quen đường cũ”, không tu chí làm ăn và vẫn chơi điện tử, l.ô đ.ề, rượu chè, lêu lổng như trước. Người cha thương con nhưng bất lực, không tìm được cách nào thích hợp để dạy bảo con trai, đã lâm bệnh nặng qua đời; người mẹ cạn nước mắt khuyên con cũng không kết quả. Cường vẫn dửng dưng trước lời dạy bảo của bậc sinh thành.
Một buổi tối tháng 10-2008, sau chầu rượu cùng các “chiến hữu”, mấy anh em rủ nhau lên cầu Thanh Trì hóng gió. Biết đây là bãi đáp lý tưởng của các đôi tình nhân, Cường dõng dạc bảo đàn em: “Chúng mày có thích điện thoại không?”. Cường chỉ vào một đôi nam nữ đang “tình tự” trên chiếc xe máy trước mặt và hô: “Bọn mày đán.h thằng con trai, tao đán.h đứa con gái và cướp điện thoại của nó”. Nói rồi, nhóm của Cường phi xe máy tới, đán.h và khống chế nam thanh niên, đồng thời Cường đán.h và cướp chiếc điện thoại Nokia 5700 của cô gái. Xong việc, cả bọn bỏ đi. Cường dặn “đàn em” về quán nét cũ chờ còn một mình hắn cầm điện thoại đi bán được 1,9 triệu đồng. Số tiề.n đó, Cường chia cho mỗi đứa em một ít, còn lại hắn trả nợ và ăn tiêu. Vài hôm sau, khi Cường đang “mài đũng quần” tại quán điện tử thì Cường bị CA bắt giữ.
Với tội Cướp tài sản, Cường bị lĩnh án bốn năm tù giam, cộng với án cũ, tổng cộng mức án Cường phải lĩnh là 5 năm, ba tháng tù giam.
“Sẽ xin lỗi mẹ bằng những giọt mồ hôi…”
Vào cải tạo tại Trại giam Thanh Xuân (Cục V26, Bộ Công an), Cường đã cố gắng cải tạo tốt. Vốn là một thanh niên ham chơi, chưa từng lao động, chưa biết giá trị của những giọt mồ hôi, Cường đã biết suy nghĩ sâu sắc hơn. Từ việc bắt đầu “động chân động tay” vào việc, giờ đây, cậu cũng miệt mài, thích thú với công việc khâu bóng của mình.
Trong đợt đặc xá tha tù trước thời hạn đợt 2-9 năm nay, Cường có tên trong danh sách những phạm nhân có đủ điều kiện được đề nghị đặc xá. Cậu thủ thỉ rằng không giấu được niềm vui sướng khi biết điều này. Gã thanh niên chỉ biết chơi bời và làm đau lòng bố mẹ, giờ đã thấm thía và tiếc nuối chuỗi thời gian đã qua. Cường bộc bạch: “Em đã quá bồng bột, quá sai lầm. Giờ em mong muốn làm lại, muốn lấy sức lao động chính đáng của mình để chuộc lỗi. Em sẽ xin lỗi mẹ bằng những giọt mồ hôi, bằng sức lao động chính đáng….”.
Video đang HOT
Nếu được nghe những lời tâm sự của Cường, hơn ai hết, mẹ cậu sẽ là người hạnh phúc nhất.
Nghiệ.n 'tiề.n boa' ở vũ trường
Có lúc Tuấn được "boa" rất nhiều tiề.n của khách đến bar. Cậu nhận ra rằng: cuộc sống ở đây thật khác với bên ngoài.
"Tỉnh người" sau những "tháng ngày đen tối" sống trong khổ đau, làm bạn với rượu, game, Tuấn lao vào làm thêm để quên đời buồn và cả tìm niềm vui mới.
Nỗi đau nối tiếp nỗi đau
Năm đầu thi ĐH, trượt trường Lâm nghiệp, không muốn ở nhà, Tuấn nộp hồ sơ vào học trường CĐ Kinh tế&Kĩ thuật Hà Nội. Tiếp tục thi lại, lại trượt vào ĐH Bách khoa Hà Nội. Thất vọng, cậu đành ngậm ngùi theo học hệ CĐ của trường.
Trượt đại học, người yêu "đá", gia đình lận đận khiến Tuấn thực sự rơi vào cú shock tinh thần quá lớn (Ảnh chỉ có tính chất minh họa).
Nỗi buồn thi trượt ĐH chưa qua được lâu, Tuấn lại đón thêm tin người yêu quyết định nói lời chia tay. Ngày hai đứa yêu nhau, Tuấn chuẩn bị thi ĐH, nàng yêu và quý cậu vì tính chăm chỉ, chịu khó cùng bề ngoài ưa nhìn. Ngày chia tay, nàng nói Tuấn kém cỏi, không biết quan tâm tới nàng. Cùng thời điểm, bố cậu phải nhập viện vì tiểu sử dùng rượu.
Sốc (shock), mệt mỏi, chán chường, mọi thứ tưởng như sụp đổ trước mắt cậu.
Chơi để quên "sầu
Khoác chiếc ba-lô nặng nề với những gạo, mì, áo quần mẹ chuẩn bị cho, Tuấn mang theo cả gương mặt u sầu xuống Hà Nội. Bắt đầu những tháng ngày "đen tối"- như chính lời Tuấn từng nhận xét về thời điểm đó.
Đầu tiên là rượu, bia. Những ngày đầu, bạn bè trong phòng thương, đồng cảm nên hết hôm nay Tuấn mua, ngày mai bạn chi tiề.n tìm rượu giải sầu. Gần như bữa nào cậu cũng say, say khướt lướt. Và khóc. Và rên rỉ như một người điên.
Lên lớp, bạn bè mấy đứa thay nhau bàn chuyện game. Trước, Tuấn là kẻ "ngoại đạo, vô cảm trước "thế giới ảo" đầy tẻ nhạt" đó. Nay vẫn thế. Nhưng chẳng hiểu sao Tuấn cứ lao vào: từ Chinh đồ, Võ lâm truyền kỳ tới Đột kích, Đế chế.
Thế giới game của các game thủ.
Chơi từ sáng tới tối, chơi đến đờ đẫn người. Phòng trọ nối mạng Internet, sẵn máy tính xách tay Tuấn đòi mẹ mua để "trang bị cho việc học", cậu lao vào game. Say sưa đến độ bạn bè thân thiết đến phòng trọ chơi, Tuấn chỉ ậm ừ chào lấy lệ. Mắt vẫn dán vào màn hình vi tính. Cơm tới bữa chỉ việc ngồi ăn, bạn bè nấu cho, cũng chỉ ăn lấy lưng bát.
Nợ nần chồng chất. Song, tồi tệ hơn, là việc cậu nghỉ học vô tội vạ. Bạn bè nhắc nhở, Tuấn lúc cáu gắt "mặc kệ tao, cần gì mày lo, lo cái thân mày đi đã", lúc lại vô cảm, thờ ơ, chẳng nói một lời.
Điều gì đến cũng phải đến. Đến học kì sau, nhiều môn Tuấn không được thi vì nghỉ nhiều rồi nợ môn quá giới hạn cho phép.
Có nợ thì phải trả. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc cậu phải học để thi cho đủ điểm qua các môn rồi mới được học tiếp cùng với những sinh viên khóa sau.
Bẵng đi đến gần nửa năm Tuấn không về quê, chỉ gọi điện xin tiề.n nhà, nhờ bạn bè chuyển xuống giúp. Việc chơi quá nhiều, bỏ bê ăn uống cộng thêm suy nghĩ khiến người cậu suy sụp đến không tưởng: giảm gần 10 kg, người teo tóp, tóc tai rậm rạp, che gần hết khuôn mặt.
Bao nhiêu lần nhớ con, gọi mà con chẳng về, mẹ Tuấn đành phải dối con, gọi báo "bố con bệnh nặng, con về gấp" mới kéo được cậu về nhà.
Trong lúc sắp xếp đồ đạc, quần áo cho con xuống Hà Nội học, bà vô tình lật cuốn vở đã nhàu nát của con ra xem. Nước mắt của người mẹ hết lòng thương con hay nước mắt của sự tuyệ.t vọn.g khiến bà suýt ngất lịm đi. Bà không tin tờ giấy báo đình chỉ học nho nhỏ, đầy những điểm 1,2 kia lại là của con mình. "Thằng bé vốn chăm chỉ, ngoan ngoãn học tập lắm cơ mà".
Và trở thành "con nghiệ.n" công việc
Trước, mọi lời khuyên của bạn bè đều như "nước đổ lá khoai". Chỉ khi nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên gò má gầy gò của người mẹ vì thấy giấy báo đình chỉ học của mình, Tuấn mới sực tỉnh. Rồi lại lao vào làm thêm. Làm quên ngày tháng, quên đi đời buồn và cả tìm niềm vui mới.
Đầu tiên cậu xin đi làm ở một vũ trường gần hồ Tây. Nơi như cậu nói "toàn những đại gia mới dám vào vì mọi thứ đều tính bằng đô (USD) hết. Rẻ nhất như chai nước lọc Lavie cũng đến trăm ngàn".
Những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng, cảnh náo nhiệt luôn là điều thường thấy bên trong các quán bar.
Giờ làm của cậu vào đúng ca đông khách nhất: từ 6 giờ chiều đến 12 giờ đêm. Tuấn mất hai ngày đầu để tập cách bưng bê đồ uống bằng một tay cho khách. Song, khó khăn nhất là làm quen với tiếng ồn đinh tai nhức óc từ những bộ loa thùng "hạng nặng" cùng tiếng kêu gào, hò hét ầm ĩ của các đại gia.
Tuấn nhớ lại: "Gần như cả tuần đầu tiên, đi làm về đến nhà, đặt lưng xuống giường, tính nằm ngủ mà đầu óc cứ ong ong, quay cuồng. Âm thanh của tiếng nhạc mở hết cỡ, tiếng hò hét của họ nhiều khi khiến mình ngộp thở, lồng ngực đau buốt. Nhưng rồi cũng quen".
"Ngày ấy, có buổi làm kiếm được 400 ngàn đến 500 ngàn cũng là bình thường với tớ. Mà chủ quán cũng quý vì mình tính thật thà, có khi khách cho tờ 100 đô-la lại cầm đưa cho họ. Họ bảo cứ cầm lấy, lần sau không phải "báo cáo" nữa".
Làm cái nghề bồi bàn ở vũ trường này cho Tuấn một cái nhìn hoàn toàn khác với thế giới bên ngoài vốn bụi bặm, vất vả kia. Tuấn trầm ngâm tâm sự: "Mới hay cuộc đời lắm nỗi khổ đau và cũng lắm kẻ "thừa" tiề.n. Một đêm bỏ ra vài ba triệu hay chục triệu ở chỗ này cũng chẳng có gì là ghê gớm với họ cả".
Công việc đang "xuôi chèo mát mái" thì cái vũ trường nơi cậu làm bị cháy. Tuấn cho biết: "Nó làm toàn bằng gỗ nên cháy nhanh, từ lúc mình nghe tin đến khi mọi thứ bị thiêu rụi chỉ gần hai tiếng. Hôm đó, có hai người chế.t, toàn nhân viên. Hú hồn, may là không phải ca của mình".
Tham vọng kiếm được nhiều tiề.n trước để trả nợ, trang trải học phí những năm học còn lại, rồi việc mơ tưởng về chiếc xe Dreams thay thế con "ngựa sắt" suốt ngày phải sửa chữa là một lý do lớn thúc đẩy Tuấn tiếp tục tìm nghề mới.
Nhưng còn một lí do nữa, như Tuấn nói: "Mỗi lần về phòng trọ, hễ rảnh ra là mình lại nghĩ về cô ấy. Nỗi nhớ đã dịu đi, song vẫn còn đau lắm nên muốn đi làm để đỡ buồn".
Tuấn xin vào làm chân bồi bàn, chạy bài hát trong một quán karaoke cũng gần hồ Tây. Cậu làm ca tối từ 6 giờ chiều đến 12 giờ đêm. Sáng thì theo chân anh chủ nhà trọ đi lắp đặt điện nước. Một ngày, cậu chỉ có 6 tiếng để vừa ăn, ngủ, tắm giặt.
"Trước thấy nó chơi mình cũng sợ, giờ nó đi làm mình cũng sợ. Sợ nó làm vất quá mà gục lúc nào cũng nên" - Nam, bạn cùng phòng với Tuấn thở dài chia sẻ.
Theo VNN
Michael Jackson: Linh hồn vẫn chưa yên giấc Một năm sau ngày mất của ông hoàng nhạc pop mọi chuyện dường như chỉ mới như hôm qua khi vẫn còn trăm mối tơ vò. Neverland không còn nguyên vẹn Cái chế.t đau thương của Michael Jackson cách đây gần một năm đến tận bây giờ vẫn chưa thể lùi vào dĩ vãng, và linh hồn vốn đã rất mỏng manh của...