Lỡ tình chỉ vì sĩ diện
Tôi thẳng thừng từ chối lời tỏ tình của người đàn ông mà bao cô gái mơ ước, chỉ để tôi mãi mãi là một hình ảnh đẹp, một người phụ nữ “cao cấp” trong mắt anh.
Mặc dù vẫn nghe người ta nói “bệnh sĩ c.hết trước bệnh hen” nhưng tôi lại có rất nhiều sĩ diện và tự ái cá nhân. Không gì dễ gây tổn thương cho tôi bằng việc bị coi thường. Không hiểu vì sao tôi luôn có cảm giác mình thấp hèn, kém cỏi hơn người khác. Có lẽ vì tôi nghèo.
Gái nông thôn như tôi lấy đâu ra t.iền để xài hàng hiệu, lấy đâu ra họ hàng giàu sang phú quý để được vênh, lấy đâu ra môi trường để học những kiêu sa quý phái?
Từ khi bước chân ra chốn thị thành, tôi mới biết mình nhà quê. Tôi vô cùng nhạy cảm với những ánh mắt hướng về phía mình một cách khó hiểu. Cũng có thể vì tôi tự suy diễn nên mới cảm thấy thế. Tôi nghĩ họ đang nhìn mình bằng nửa con mắt, trong lòng họ đang cười cợt sự quê mùa của mình. Điều đó khiến tôi không sao chịu đựng nổi.
Những lúc như vậy tôi thấy xấu hổ. Tôi thấy hình như mình hèn thật, chẳng muốn để ai nhìn thấy bộ dạng tức cười của mình nữa. Cuối cùng, tôi đã tìm ra một cách khắc phục mà mãi sau này tôi mới biết mình đã không hề sáng suốt chút nào.
Tôi bắt đầu học cách xây dựng cho mình một hình tượng không thua kém ai. Mỗi khi nói về bản thân, tôi luôn có những ý tưởng dối trá một cách táo bạo để người khác phải ngưỡng mộ.
Những gì bản thân tôi không có, tôi cũng nói cho nó thành có. Những gì tôi đã có, tôi nói quá lên gấp nhiều lần. Còn những gì người ta có thể thấy ngay, không thể nói dối thì tôi phải đầu tư thật sự. Tôi cần t.iền để mua váy áo, phấn son. Tôi phải làm việc thật tốt để không ai có thể chê trách. Và tôi không muốn mình chỉ đơn thuần là một chiếc thùng rỗng kêu to.
Tôi hiểu, nói dối cũng là một nghệ thuật và để đạt đến mức nghệ thuật thì phải có kiến thức. Muốn người khác tin mình là một người có đẳng cấp thì phải hiểu biết về thế giới của những người có đẳng cấp để không bị bóc mẽ, không bị rơi xuống cái hố mà mình tự đào lên. Chính vì thế, tôi đã không tiếc thời gian nghiên cứu về thế giới thượng lưu.
Tôi có thể ngồi với họ để “c.hém gió phần phật” cả nửa ngày về những thú vui của kẻ có t.iền. Tôi bình luận như thể đã ăn chán chê những thịt bò Kobe, tôm hùm, tổ yến, bào ngư Nam Phi, bào ngư Úc, tu hài Mexico, ốc vòi Canada, cả món rùa vàng, mỗi con có giá 50 triệu đồng tôi cũng đã từng vài lần thưởng thức.
Có lẽ nào chính vì việc luôn nghĩ mình nghèo hèn khiến tôi trở thành người hèn kém? (Ảnh minh họa)
Tôi so sánh những thương hiệu D&G, Just Carvalli, Versace, Armani, Louis Vuitton như một kẻ sành sỏi về thời trang cao cấp. Tôi kể những câu chuyện về các siêu xe Lexus, BMW, Bentley, Mercedes, Porsche, Lamborghini, Ferrari, Aston Martin, Mayback, Rolls Royce… như thể đã từng lái qua hầu hết trong số đó.
Tôi giới thiệu về họ hàng tôi giống như đang trả bài lịch sử về một gia tộc vô cùng hoành tráng. Bố mẹ tôi đều cày ruộng nhưng tôi bảo họ là giám đốc này giám đốc nọ, đi nước ngoài xoành xoạch. Các bác, các chú của tôi đều là dân lao động nhưng tôi tự phong cho họ các chức danh chủ tịch, phó, tổng gì đó nghe thật oai.
Không biết có phải vì những thứ giả dối ấy mà tôi lọt vào mắt xanh của một trai nhà giàu. Hoàng là một giám đốc trẻ giàu sụ, phong độ ngút trời, thân hình 6 múi, không thể chê vào đâu được.
Video đang HOT
Tôi và anh quen nhau khi tôi đang đóng vai một tiểu thư nhà giàu đi mua ôtô trong công ty của anh, sau đó trở nên thân thiết. Yêu được anh, tôi chẳng khác gì chuột sa chĩnh gạo nhưng tôi thực sự không có ý định ngã vào lòng một đại gia nào đó.
Tôi chỉ nói dối để không bị người khác coi thường. Tôi biết dù có thế nào mình vẫn mãi mãi là một đứa quê mùa từ trong ra ngoài. Tôi sẽ yêu và lấy một người vừa tầm với mình.
Cho nên việc Hoàng bất ngờ tỏ tình khiến tôi vô cùng bối rối. Tôi sợ thân thế mình bị lộ sẽ không tránh khỏi nhục nhã ê chề. Tôi cũng thầm yêu anh từ lâu nhưng chỉ coi đó là một cảm xúc không nên phát triển. Khi nào kiếm đủ t.iền để trả nợ t.iền bố mẹ đã vay cho tôi ăn học, tôi sẽ về quê làm việc để được sống thật với cái sự quê mùa của tôi.
Vì thế, tôi thẳng thừng từ chối lời tỏ tình của người đàn ông mà bao cô gái mơ ước, chỉ để tôi mãi mãi là một hình ảnh đẹp, một người phụ nữ “cao cấp” trong mắt anh. Tôi đã khắc ghi ý nghĩa của bài hát “Thằng Bờm có cái quạt mo…”.
Tôi và anh thuộc về hai thế giới khác nhau. Tôi biết vị trí của mình ở đâu, nên nhận được gì. Tôi có bảo thủ và cực đoan quá không?
Có lẽ nào chính vì việc luôn nghĩ mình nghèo hèn khiến tôi trở thành người hèn kém?
Nếu tôi không dối trá ngay từ đầu, không lún sâu vào việc vẽ thêm những vỏ bọc thì có lẽ bây giờ tôi đã không phải vội vàng chạy trốn một tình yêu.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nạn "cướp ngày" ở bến xe miền Đông
Qua nhiều ngày tìm hiểu, phóng viên đã phát hiện hàng chục băng nhóm chuyên móc túi, trấn lột và l.ừa đ.ảo tập trung trong khu vực từ bến xe miền Đông (Q.Bình Thạnh, TP.HCM) ra quốc lộ 13, quốc lộ 1A đoạn thuộc Q.Thủ Đức và H.Dĩ An (Bình Dương).
Tại bến xe miền Đông - nơi rất nhiều người "nhà quê" bị lừa, bị trộm, cướp tài sản mỗi ngày, chúng tôi ghi nhận có hàng chục đối tượng chia làm nhiều nhóm nhỏ "hành nghề".
Giới chạy xe ôm, tài xế xe khách gọi các nhóm này là "cò lôi" - tức khi khách tới bến mua vé đi xe, các tay "cò" sẽ tìm mọi cách lôi khách ra ngoài để lấy t.iền "hoa hồng". Những khách "yếu bóng vía" sẽ là con mồi ngon để các nhóm này tiếp tục trấn lột t.iền, vàng, điện thoại...
Quốc (bìa phải) đang bắt anh Công (thứ hai từ phải qua) phải trả t.iền xe ôm, t.iền vé xe đi Đà Lạt
Cướp ngày
Sáng sớm 19-11, chúng tôi theo chân băng của Quốc "móm", một trong các băng hoạt động hăng nhất trong ngón nghề "cò lôi" kiêm trấn lột tại bến xe miền Đông. Con mồi của băng Quốc "móm" là một thanh niên khoảng 18-20 t.uổi tên Công, tới bến xe miền Đông để đi Đà Lạt.
Vừa thấy Công đặt chân vào cổng bến xe, Quốc tỏ vẻ thân mật hỏi: "Em trai! Em về đâu?". Biết Công đi Đà Lạt, Quốc xuýt xoa: "Xe Cúc Tùng vừa chạy được 10 phút, em muốn đi liền để anh gọi xe chờ rồi có xe ôm chở em ra".
Miệng nói tay làm, Quốc gọi một "xe ôm" dắt xe Yamaha Sirius gần đó ra để chở Công đuổi theo "xe Cúc Tùng".
Sau khi lấy hết t.iền, Quốc bắt anh Công đứng dậy để sờ nắn tìm t.iền hoặc các vật dụng khác
Theo lời nạn nhân kể lại, trên đường từ bến xe miền Đông ra quốc lộ 13, gã xe ôm tên Phú - một thành viên trong băng của Quốc - tỏ ra hết sức thân thiện, tử tế với Công.
Vừa làm "cò" vừa trộm cướp "Nhộn nhịp" nhất trong các vụ trấn lột, cướp trên xe khách là đoạn từ trước Khu công nghiệp Sóng Thần qua bến xe Lam Hồng tới Khu chế xuất Linh Trung (Q.Thủ Đức). Hằng ngày từ sáng sớm, một băng gần 20 đối tượng nói giọng Nghệ - Tĩnh tập trung quanh bến xe Lam Hồng để bắt đầu hoạt động. Nhóm này vừa "cò" xe khách - tức có khách đi thì chạm tay vào đồ đạc, đẩy khách lên xe và đòi t.iền "cò" từ chủ xe khách - vừa sẵn sàng nhảy lên xe rạch giỏ, móc túi. Những xe vắng khách, bọn chúng ra tay trấn lột.
Xe chạy tới một cây xăng bỏ hoang trên quốc lộ 13 (P.Hiệp Bình Chánh, Q.Thủ Đức) thì dừng lại, ít phút sau Quốc và Trí "khùng" (đàn em của Quốc) xuất hiện. Vừa tới nơi, thái độ của Quốc liền thay đổi, gằn giọng đòi 200.000 đồng t.iền xe đi Đà Lạt. Công ngoan ngoãn móc ví, chìa ra tờ 200.000 đồng đưa cho Quốc. Nhận t.iền, Quốc quát: "Thêm trăm tám t.iền xe ôm".
Nhìn vẻ mặt bặm trợn của Quốc, thêm Trí "khùng" đang ngáp ngắn ngáp dài trong cơn nghiện ngập, Công sợ hãi rút thêm một tờ 200.000 đồng đưa cho Quốc. Vừa cầm tờ t.iền thứ hai, Quốc lại quát: "Đưa tao thêm năm trăm chích xì ke!". Công không đưa.
Ngay lúc này, Trí "khùng" thò tay vào túi móc ra vật gì giống kim tiêm tiến sát lại phía Công trong khi đó Quốc giật ngay chiếc ví trên tay Công, móc hết t.iền bên trong. Sau đó Quốc còn sờ nắn khắp người Công lấy nốt chiếc điện thoại Nokia trong túi quần, tháo sim trả lại, còn máy thì bỏ túi.
Lấy hết gần 2 triệu đồng của Công, Quốc tỏ vẻ an ủi: "Mày yên tâm, tao sẽ cho mày t.iền đi xe". Nói xong, Quốc trả lại Công 200.000 đồng và đứng dậy đưa cho Phú 50.000 đồng, dặn vẻ hăm dọa: "Mày đứng đây chờ bắt xe cho thằng này, bắt được mới về nghe chưa!". Nói rồi Quốc và Trí lên xe bỏ đi.
Quốc lấy nốt chiếc điện thoại trong túi quần anh Công
Từ đầu tới cuối gã xe ôm Phú tỏ ra chỉ là người chứng kiến, ra vẻ sợ hãi trước hai tên cướp. Khi Quốc đi khỏi, Phú mới quay ra an ủi, động viên Công và trả 50.000 đồng Quốc đưa, nói: "Anh trả mày, anh không lấy t.iền xe đâu!".
Một lúc sau, Công lên xe đi Đà Lạt, Phú lại quay về bến, thay quần áo và tiếp tục diễn trò cũ. Chỉ trong buổi sáng 19-11, nhóm của Quốc đã làm trót lọt bốn vụ, trong đó có hai người trung niên và một cô gái trẻ.
Trong nhiều ngày theo dõi, ngoài nhóm của Quốc, chúng tôi ghi nhận nhiều trường hợp tương tự khác do các nhóm của Hải "đen", Trường, Tí, Phương và một nhóm do ba ông già thực hiện. Con mồi của các băng nhóm này có đủ thành phần, từ nam nữ thanh niên cho tới những người trung niên.
Khi đã lột sạch của nạn nhân, Quốc và Trí (bìa phải) bỏ đi
Phân lãnh địa, chia lĩnh vực
T. - một "giang hồ gác kiếm" đang làm việc tại bến xe miền Đông - cho biết các băng nhóm nhiều như vậy nhưng mạnh ai nấy làm, nhóm nào dụ được khách thì làm, không tranh giành nhau. Dù được gọi là nhóm nhưng các đối tượng hoạt động khá độc lập, ăn chia sòng phẳng ngay sau khi cướp và nếu thiếu người, có thể thay thế người khác vì đó là "quy trình" làm ăn hằng ngày.
Trường hợp của Công, may là nạn nhân ngoan ngoãn lên xe đi, nếu có ý định quay lại tố cáo là ăn đòn ngay. Ngày 18-11, băng của Vũ, Tiến và Hùng (ngụ ngay gần bến xe) "lôi" một vị khách từ bến ra ngoài, trấn lột được khá nhiều t.iền. Sau khi bị cướp, vị khách định trở lại bến xe để tố cáo nhưng trên đường đi đã bị nhóm này chặn lại, đ.ánh một trận thừa sống thiếu c.hết.
Các băng nhóm "cò lôi" trong bến xe chỉ trấn lột, cướp của khách dưới đường, còn trên xe lại thuộc "lĩnh vực" của một số băng nhóm khác. Các đối tượng làm "cò lôi" thường mạnh ai nấy sống, nhưng cánh móc túi, cướp trên xe khách lại có lãnh địa khá rạch ròi.
Từ đoạn trước cửa bến xe miền Đông tới khu hồ bơi Lao Động (Q.Thủ Đức) và hướng đi Bình Dương, Bình Phước thuộc các băng nhóm ngụ Q.Bình Thạnh, Thủ Đức (TP.HCM), Dĩ An, Thuận An (Bình Dương). Trong đó nổi lên một "đàn anh" là H. "lambada" - từng có "số má" trong làng trấn cướp vừa mãn hạn tù ra hoạt động trở lại.
Nhóm của H. "lambada" có trên mười đối tượng, lên xe rải rác từ khu vực cửa ra bến xe miền Đông trên đường Xô Viết Nghệ Tĩnh tới ngã tư Bình Phước. Trên các chuyến xe đông khách, nhóm này giở ngón nghề móc túi, chuyền tay nhau giấu "hàng", nếu bị phát hiện hoặc phản ứng lại là sẵn sàng đ.ánh dằn mặt.
Đối với những xe vắng khách, nhóm của H. thẳng tay dồn những vị khách có vẻ mặt "nai tơ" xuống hàng ghế cuối, sau đó tập trung đe dọa, trấn lột hết tài sản. Nhóm này cũng "nhân đạo", thường chừa t.iền đi đường hoặc trả t.iền xe cho nạn nhân.
Nhiều nhóm khác hoạt động trong khu vực từ bến xe miền Đông - ngã tư Bình Phước thì có hai đối tượng "kè" khách ngay từ khi khách chờ dưới lề đường, hỏi nơi khách đến, sắp xếp đưa khách lên xe rồi cùng lên chung. Trên xe lúc nào cũng có hai đối tượng chờ sẵn, trấn lột t.iền của khách xong là có đồng bọn đi theo đón.
Theo T.uổi Trẻ
"Phát sốt" với những cô nàng "làm điệu" quá đà Con gái ai không thích điệu một tí cho thêm phần xinh xắn, đáng yêu hơn. Tuy nhiên, làm điệu quá mức sẽ phản tác dụng đấy bạn ạ! Khi "điệu" đi đôi với g.ây s.ốc Với K.M (trường V), làm điệu đơn giản chỉ để gây sự chú ý. Vì thế, cô nàng thường xuyên sưu tầm những cách trang điểm "lạ",...