Linh Nga: ‘Múa là niềm kiêu hãnh của tôi với chồng’
“Tôi chưa bao giờ vì chuyện kết hôn mà bỏ nghề, xa múa hay xa đồng nghiệp. Múa là niềm kiêu hãnh của tôi trước chồng và gia đình”, nữ diễn viên múa chia sẻ.
Tôi đang thay đổi rất nhiều
- Cuộc sống của chị có thay đổi nhiều từ khi lập gia đình?
- Lập gia đình được hai năm thì mọi thứ có nhiều thay đổi lắm. Tôi vẫn hoạt động nghệ thuật bình thường và vẫn là diễn viên của Nhà hát Bông Sen, vẫn đi theo nhà hát ra nước ngoài lưu diễn.
Sau khi kết hôn, tôi bắt tay vào làm show Sen riêng nên luôn bận bịu với những dự án nghệ thuật. Cho đến khi có tin vui mang bầu, tôi mới nghỉ ngơi và dừng công việc lại. Điều khó khăn nhất là thời gian đầu chưa ổn định cuộc sống nên cứ phải bay đi bay về giữa Nam và Bắc. Hiện tại, mọi thứ đã tạm ổn. Gia đình không ràng buộc tôi điều gì. Tôi thoải mái với sự nghiệp của mình hơn, các thành viên trong gia đình đều thông cảm và chia sẻ với tôi.
- Chị đang sống trong những ngày chuẩn bị làm mẹ. Cảm giác thế nào?
- Một cảm giác hồi hộp, bỡ ngỡ, lo lắng và tràn đầy hạnh phúc. Hạnh phúc vì chính những sự bỡ ngỡ mỗi ngày của mình. Hạnh phúc khi lần đầu tiên được nằm nhà nghỉ ngơi và ngồi dưới làm khán giả xem tất cả các chương trình. Và hạnh phúc khi nhìn người thân xung quanh mình cứ rối tinh lên vì lo lắng. Nói chung, chín tháng này như một giấc mơ.
- Có con, nghĩa là chị sẽ phải xa múa ít nhất hai năm. Và khi sinh con, cơ thể cũng có nhiều thay đổi. Chị có thấy tiếc vì t.uổi nghề của múa quá ngắn mà hai năm có thể làm mọi cơ hội qua mất?
- Tôi chưa nghĩ là mình sẽ phải rời xa múa tới hai năm. Tôi mang thai đến tháng thứ 5 mới ngừng diễn và vẫn lên lớp, đi dàn dựng múa đến tháng thứ 7. Năm tháng đầu mang thai, tôi vẫn bay đi bay về giữa hai miền và hoàn thành hết những hợp đồng quảng cáo. Tháng thứ 6, dù không thể diễn được nữa nhưng tôi vẫn lên sàn tập để dàn dựng tiết mục cho đồng nghiệp. Tôi không thể nằm nhà lâu được vì nhớ nghề, và tôi cũng muốn những ngày mang thai này mình sẽ hoạt động nhiều một chút, để năng động và khỏe hơn. Ngày nào tôi cũng tập yoga và bơi lội. Có thể vì tôi là người hay tập tành nên không chịu nổi nếu ngồi yên một chỗ. Nhưng mọi hoạt động của tôi đều được người thân và bác sĩ tư vấn nên cũng yên tâm.
Những ngày này đối với tôi vô cùng quý giá, tôi có thời gian đi xem tất cả các chương trình nghệ thuật từ ca múa nhạc, phim, kịch, xiếc… để cảm nhận cuộc sống không ánh đèn sân khấu có gì khác biệt. Tôi cũng học nấu ăn, cắm hoa, học một khóa chăm sóc trẻ sơ sinh và học về dinh dưỡng cho hai mẹ con. Nếu không mang thai, tôi chẳng bao giờ có thời gian để tận hưởng hết những thứ này. Mang thai làm tôi thay đổi rất nhiều. Tôi cũng chuẩn bị những dự án nghệ thuật để mùa hè năm sau tôi trở lại sân khấu. Tôi luôn muốn mình sẽ trở lại nhanh nhất.
Video đang HOT
Gia đình không phải sân khấu
- Nhà chồng chị là một gia đình có truyền thống của ngành công an, chắc chắn lối sống kỷ luật cũng sẽ ảnh hưởng tới sinh hoạt. Chị có gặp khó khăn khi hòa nhập?
- Hiện tại, tôi sống riêng và không ở Hà Nội nên rất ít được gặp bố mẹ chồng. Thời gian trước, khi mới cưới, tôi ở Hà Nội nên thường được sống với những người thân trong gia đình anh ấy. Mọi thứ hòa hợp và thoải mái. Vì mình còn trẻ cái gì không hiểu thì hỏi người lớn. Tôi cũng tự ý thức được mình là con dâu bố mẹ cũng lớn t.uổi rồi phải chăm sóc gia đình và thu vén mọi thứ, phải làm tất cả bằng cái tâm. Thế nên mọi chuyện vẫn ổn từ đó đến giờ.
- Với con mắt nghệ sĩ, chị đón nhận và đ.ánh giá tác phẩm của mẹ chồng – nhà thơ – đại tá Phan Gia Liên như thế nào?
- Tôi có hai người mẹ nghệ sĩ, mẹ đẻ sáng tác những điệu múa, còn mẹ chồng viết những bài thơ cho chồng và cho bạn bè. Cả hai người mẹ đều sống hết mình với gia đình. Họ luôn hướng về gia đình và chăm lo tốt nhất cho tổ ấm. Tôi học ở họ nhiều điều. Và họ cũng là những khán giả khó tính theo sát tôi và cố vấn cho tôi mọi điều. Trong chương trình Sen, tôi đã sử dụng một bài thơ của mẹ chồng làm lời bình.
- Nghe nói mẹ chồng rất tin chị giao toàn bộ việc quản lý gia đình cho chị. Bí quyết gì để chị có được sự tin tưởng như vậy?
- Tôi cũng còn nhiều thiếu sót trong quản lý và chăm lo gia đình, vì trước đây bận đi lưu diễn nhiều quá. Thời gian này, tôi có nhiều thời gian, tôi muốn làm mọi thứ. Gia đình không giống như sân khấu, nó cần sự nhẹ nhàng, chu đáo. Đôi khi công việc ngoài xã hội làm tôi phân tâm nhiều quá nên khi về với gia đình tôi không lo lắng được gì nhiều. Giờ thì tôi muốn dành mọi thứ cho gia đình.
Múa là niềm kiêu hãnh của tôi với chồng
- Chồng chị là một cán bộ ngành công an, chị lại là một nghệ sĩ. Khoảng cách khá xa về đặc thù nghề nghiệp có khi nào cản trở hạnh phúc của anh chị? Chẳng hạn như sự hiểu lầm, sự xung khắc về quan điểm sống?
- Khi về đến nhà, tôi không bao giờ nói chuyện công việc. Tôi chỉ hỏi thăm chồng và cùng anh ấy nói những câu chuyện gia đình. Mỗi khi đưa ra quyết định gì về nghề nghiệp thì tôi hỏi ý kiến chồng và bố mẹ hai bên. Mỗi người đều có một công việc riêng và không gian riêng. Cuối tuần chúng tôi quy định là phải về nhà ăn cơm với bố mẹ, sinh hoạt chung với gia đình.
- Chồng chị có bao giờ xem chị múa hết một tác phẩm? Và anh ấy có khen vợ?
- Anh ấy xem tất cả những tác phẩm và chương trình của tôi. Anh ấy còn nhớ cả những bài nhạc mà tôi sử dụng trong những tác phẩm của mình.
- Có bao giờ chị thấy hối hận vì lập gia đình quá sớm?
- Tôi chưa bao giờ thấy hối hận, 25 t.uổi kết hôn, 27 t.uổi có con, đây là điều ý nghĩa nhất. Gia đình giúp tôi chín chắn và thay đổi rất nhiều. Tôi lập gia đình xong cũng chưa phút nào rời xa sân khấu. Và sinh con xong cũng sẽ vẫn tiếp tục múa. Chẳng có điều gì làm tôi có thể bỏ múa được. Vì múa là niềm kiêu hãnh của tôi đối với chồng và gia đình.
- Có một đồng nghiệp của chị nói rằng cô ấy cảm thấy buồn vì cuối cùng, một người say mê nghề từ nhỏ như Linh Nga lại sẵn sàng đi lấy chồng lúc sự nghiệp huy hoàng. Cô ấy cũng nói, đại ý rằng, kiếm được chồng giàu nên chị phải cưới ngay. Chị nghĩ sao?
- Mọi người con gái đến lúc nào đó đều phải lo đến gia đình. Tôi tìm được hạnh phúc của mình và có một mái ấm. Cả t.uổi thơ của tôi là xách va ly đi khắp nơi, đến lúc cần phải ổn định và muốn cảm nhận sự bình yên thì tôi lập gia đình. Tôi chưa bao giờ vì chuyện kết hôn mà bỏ nghề, xa múa hay xa đồng nghiệp. Lúc kết hôn, mọi người đều cảm thấy tiếc cho tôi. Nhưng sau khi kết hôn một tháng tôi đã trở lại với chương trình riêng ngay. Thế thì nói tôi như vậy cũng không phải là công bằng lắm.
- Chị từng nói gắn bó suốt đời với múa, múa là hơi thở. Đến lúc này, khi có con, chị còn nghĩ khác?
- Tôi chưa bao giờ nghĩ khác đi. Ngay lúc này, tôi không trực tiếp đứng trên sân khấu nhưng cũng đang chuẩn bị cho nhà hát những tiết mục để tham dự hội diễn chuyên nghiệp toàn quốc vào tháng 8. Mọi người đều bất ngờ vì thấy tôi vẫn cứ làm việc lúc này. Tôi đã cho ra mắt hai tác phẩm múa mới. Có nhiều việc mà tôi muốn mình làm để sau này, khi ở nhà sinh con, sẽ ngồi xem lại những thành quả ấy.
Theo Đẹp
Tương lai không xa...
Nó thật hiện đại, dám từ bỏ, dám làm lại, dám tìm kiếm tới tận cùng bản ngã để sống cho chính mình. Mà tất cả đều rất rõ ràng, công khai, sòng phẳng với mọi người.
1. Nó yêu người đầu tiên, người thứ hai, đến người thứ ba thì lấy làm chồng. Với ai cũng rất chân thành, chung thuỷ, rõ ràng. Lần đầu tiên yêu một anh họa sỹ, anh ta nghèo quá không có t.iền để mở triển lãm riêng, nó lấy những kỷ vật của mẹ bán đưa t.iền cho người yêu mua họa phẩm. Với người thứ hai, nó cũng lại lấy trộm t.iền của mẹ cho người yêu đi học cao hơn. Tôi nhìn thấy hết và cứ nghĩ mãi, chẳng biết khuyên hay mắng con thế nào. Bây giờ, cả ba người đàn ông vẫn quấn quít bên nó, bên nhau, như bạn bè.
Nhìn thấy thế tôi bảo: "Con đã lấy chồng rồi thì đừng qua lại, hỏi thăm Thắng (người yêu cũ của con tôi) nữa, đừng làm cho Phương (chồng con tôi) buồn, tội nghiệp! Nó bảo: "Sao con lại không được chơi với anh ấy nữa, mà làm sao anh Phương lại phải buồn? Anh ấy yêu con thì phải yêu tất cả chứ, mà con cũng yêu anh ấy như thế đấy thôi. Con muốn nhìn thấy tất cả các anh ấy bởi vì họ làm nên cuộc đời con!".
2. Nó lấy chồng, một anh chàng dân tộc Nùng nói tiếng Việt còn lẫn lộn "l và n". Tôi buồn cười quá, liền bảo: "Con phải dạy Phương nói l, n cho đúng, đừng để khi giao tiếp người ta cười cho!". Nhưng nó toe toét cười đáp: "Mamy (mẹ - cách gọi thân mật) làm ngôn ngữ thì cũng biết là mình cần phải gìn giữ vẻ đẹp tự nhiên chứ!". Bây giờ, mỗi khi anh con rể nói chuyện, cả nhà cứ phải liếc nhìn nhau, nín cười vì "vẻ đẹp tự nhiên" này.
Khi nó có con, chồng muốn con mang dân tộc Kinh theo mẹ, nó nhẹ nhàng thủ thỉ: "Sao anh lại phải đổi dân tộc của con thế, anh nghĩ nếu anh là người Kinh thì em sẽ lấy anh à? Em lấy anh vì anh là người dân tộc Nùng quý hiếm đấy chứ!" Bây giờ lũ trẻ con là người dân tộc Nùng ở nước ngoài với hai quốc tịch: Nước ngoài và Việt Nam.
Nó thật hiện đại, dám từ bỏ, dám làm lại, dám tìm kiếm tới tận cùng bản ngã để sống cho chính mình. Mà tất cả đều rất rõ ràng, công khai, sòng phẳng với mọi người. Trong hệ giá trị của nó không có từ "nhẫn nhịn, chịu đựng". Nó chẳng bao giờ coi "nhẫn nhịn, chịu đựng" trong hôn nhân là một thứ đẹp đẽ, cao cả như thế hệ chúng tôi. Nó luôn bảo: "Tình yêu là của con và trước hết phải vì con con người sinh ra là để được hạnh phúc chứ không phải để chịu đựng nhau".
3. Khi con tốt nghiệp trường ĐH Mỹ thuật, tổ chức được một vài triển lãm cá nhân, bán được vài bức tranh, tôi chỉ lo nó đắc ý liền khuyên: "Con đi học tiếp ở nước ngoài đi, ở trong ao thì thấy mình là nhất, hãy bơi ra ngoài biển mà xem!". Nó cự lại: "Tại sao mamy cứ cho rằng phải ra nước ngoài học mới được, khối người học ở trong nước cũng nổi tiếng, cũng thành danh đấy thôi!". Tôi buồn lắm, nhưng rồi nghĩ: Mọi thứ đều cần có thời gian để lớn, để tích lũy tinh chất và cần phải có thời gian để chín nữa.
Thế rồi, 2 năm trước nó về nước làm hồ sơ học thạc sỹ. Tôi hỏi: "Con mới sinh con, đi học tiếp làm gì cho vất vả?". Nó khẽ nói: "Ra nước ngoài mới thấy người ta làm việc chuyên nghiệp lắm, học hành thực sự nghiêm túc"...
Và, tôi nhìn lại con đường khó nhọc trong khoa học mà tôi đã đi qua, rồi nhìn thấy con đường gian khổ trong nghệ thuật mà nó sẽ phải đi tiếp. Chúng tôi đã kế thừa và bước tiếp nhau giống hệt như thế hệ của mẹ tôi và bà ngoại tôi vậy.
Một lần, nhóm bạn của nó tổ chức một sự kiện văn hóa ở Nhà hát Lớn Hà Nội, nó bèn mời nguyên Phó Chủ tịch nước Nguyễn Thị Bình đến khai mạc. Tôi biết chuyện, cười bảo: "Sự kiện của các con bé tẹo teo mà dám mời bà Bình tham gia à?". Nó không bằng lòng nói: "Bé là bé thế nào hả mamy, khi người ta đã hết mình làm việc thì làm gì có công việc nào gọi là bé được chứ!".
Bây giờ nhìn nó thật yên tâm. Cuối năm nay chồng nó bảo vệ luận án tiến sỹ kinh tế, còn nó cũng chuẩn bị hồ sơ bảo vệ thạc sỹ nghệ thuật vào năm sau. Thế là, cánh cửa của những chân trời rộng lớn hơn, cao hơn đang dần hé mở ra trước mắt nó.
Không thể nhìn nó yêu đương, học hành, làm việc và nuôi con mà lại không bảo nó là người phụ nữ Việt Nam, nhưng là của một thế hệ mới rồi, với cách nghĩ, cách sống và những thang bậc giá trị vừa kế thừa vừa vượt trội, hoàn toàn khác với giá trị của thế hệ mẹ nó. Và thế giới mà nó đang sống, đang hòa nhập, chinh phục mới rộng lớn mênh mông làm sao! Đẳng cấp xã hội, đẳng cấp văn hóa mà nó vươn lên để chiếm lĩnh thực sự cao hơn rất nhiều so với thế hệ của mẹ nó.
Tôi nhìn tôi, nhìn nó, nhìn con gái nó và nghĩ rằng những thế hệ phụ nữ chúng tôi đã và đang xây dựng nên nền tảng vững vàng cho một nước Việt Nam có đẳng cấp kinh tế, văn hóa bằng các nước tiên tiến khác trong một tương lai không xa. Mỗi thế hệ phụ nữ chúng tôi đều đã và đang bền bỉ nuôi dưỡng, tạo dựng cho thế hệ tiếp theo một bệ phóng chắc chắn, cao hơn thế hệ mình và đó chính là niềm kiêu hãnh khiêm nhường, đầy hy sinh lặng lẽ của những người mẹ, những NGƯỜI PHỤ NỮ!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Trái tim không có lửa Tôi đã yêu anh trong niềm tin và hy vọng, tôi chưa yêu ai như đã từng yêu anh. Vì anh tôi đã từ bỏ niềm kiêu hãnh của bản thân, từ bỏ cái tôi quá lớn của mình. Tôi là người rất hay tự ái, nhưng tôi không dám giận anh lấy một lần. Anh làm tôi buồn nhưng tôi không dám...