Liệu tình yêu có lỗi hay không?
Tôi đã có gia đình, tôi không thể là người đàn ông t.ệ bạ.c, nhưng nghĩ đến em ,tôi biết, hồn tôi đã trôi đi một nửa! Thật sự trách cái đa đoan của đời!
Tôi yêu em, thật sự là tôi thấy yêu em. Tôi luôn muốn gần em, nói chuyện với em, thích nhìn thấy em cười, thật hồn nhiên và thật đẹp. Cũng chẳng hiểu từ bao giờ, tôi luôn chú ý đến em, luôn quan sát và theo từng cử chỉ của em. Rất ít khi tôi khen người khác, nhưng gặp em, tôi nhiều lúc cũng không đỡ được lời của mình. Em đẹp quá! Tôi buột miệng khen em, mà trống ngực đậ.p thình thịch, chỉ sợ em nghe thấy, nhưng không, em vẫn rất vô tư. Em chỉ coi tôi là đồng nghiệp, một đồng nghiệp lớn tuổ.i và có chức vụ cao hơn em. Tôi cũng thấy buồn.
Tôi không biết mình bắt đầu thấy thích em từ bao giờ, nhưng tôi thích nói chuyện với em. Em rất thông minh, nói chuyện cùng em tôi thấy rất dễ chịu. Em luôn có ý kiến cá nhân của riêng mình, nhưng cũng rất biết lắng nghe người khác, em khéo léo trong cách ứng xử nhưng cũng rất thật thà. Em luôn nhìn thẳng vào mắt tôi khi nói chuyện, dù việc có căng thẳng đến mấy em cũng không bao giờ làm không khí trùng xuống, tôi luôn thấy sức sống tươi trẻ từ em.
Tôi say, và tôi nhắn tin cho em, có lẽ lúc ấy người tôi muốn được chia sẻ nhất là em. Tôi luôn giữ khoảng cách với em, sao cho xa nhất có thể. Nhưng giờ thì tôi chỉ muốn em thôi. Tin nhắn gửi đi, tôi thấy chén rượu trống rỗng, gần như tôi không thể thở được vài giây. “Ting!” Tôi giật bắ.n mình, là em, em rep lại cho tôi. Tim tôi đạp nhanh quá, đậ.p nhanh đến nỗi tôi không kiểm soát được. Em đã rep lại. Vẫn hóm hỉnh và rất hồn nhiên, trong câu từ vẫn luôn là niềm lạc quan nhảy múa. Trong tôi vui sướng điên cuồng.
Video đang HOT
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy thật vô nghĩa, hai tay ôm chặt li cà phê đã lạnh ngắt. Tôi thấy mình chẳng ra sao. Đến công ty, tôi lại lạnh băng như tảng đá. Em thoáng ngạc nhiên khi thấy thái độ tôi như vậy, nhưng em là người có bản lĩnh, mọi việc tối qua như chưa từng xảy ra. Cả ngày tôi như một pho tượng.
Đêm lại xuống, nỗi nhớ em và sự tò mò của tôi lại trỗi dậy, lại vớ lấy rượu, tôi lại nhắn tin cho em. Thật sự em là người rất kỳ lạ, không thắc mắc, không tra hỏi là tại sao tôi lại có thái độ như thế, vẫn rất hài hước và thông minh. Tôi càng thích em hơn rất nhiều.
Tôi vẫn giữ khoảng cách với em rất xa, tự mình cho thật là xa, mà tôi lại chỉ muốn kéo em lại gần. Sự dồn nén khiến tôi đã hơi xẵng giọng với em, em cũng không nói gì, cúi mặt bặm môi lại. Tôi đau lòng quá, chẵng lẽ tôi lại hét lên “Em làm tôi phát điên rồi”. Nhưng tôi chỉ có thể quay lưng lại, lạnh lùng như chưa có gì xảy ra.
Tôi đã có gia đình, tôi không thể là người đàn ông t.ệ bạ.c. Nhưng nghĩ đến em, tôi biết, hồn tôi đã trôi đi một nửa! Thật sự trách cái đa đoan của đời!
Vân Anh
Một tháng kể từ ngày im lặng, bạn trai đã chuẩn bị cưới vợ
Vài tuần trôi qua, anh không nói câu nào, chỉ nhắn lại đã phụ em rồi, em đi tìm hạnh phúc mới đi.
Em và anh quen nhau được 6 năm, tình yêu chúng mình bắt đầu chính thức cách đây 6 tháng anh nhỉ. Anh là tình đầu của em, dạy cho em biết thế nào là yêu thương, nhớ nhung, đợi chờ, thế nhưng khi anh đi lại không dạy em cách để quên một người. Nhớ lắm những buổi cùng anh lang thang khắp các con đường, những buổi chiều tan làm anh đợi em ở cổng, nhưng buổi tối hẹn nhau đi chơi anh hỏi: "Nay đi đâu em nhỉ"? Em ngồi sau anh lại cười giòn tan và câu nói quen thuộc: "Đi đâu cũng được, mình lại đi lang thang đi". Trong suốt thời gian quen nhau, có lẽ anh mệt mỏi lắm vì phải quan tâm một người vô tâm anh nhỉ? Anh luôn quan tâm em từ những điều nhỏ nhất: "Hôm nay em đi làm mấy giờ", "Công việc của em như thế nào", "Mấy giờ em tan làm", "Nay anh đi làm sớm trời lạnh lắm, em đi làm nhớ mặc ấm nhé", "Nay trời mưa em đi làm cẩn thận, nhớ mặc áo mưa khéo bị ướt", "Nay anh về sớm mình hẹn hò nhé". Còn nhiều lắm những quan tâm mà khi viết ra dòng này em lại nhớ về anh, về những quan tâm ấy mà đau quá.
Ảnh minh họa
Em thật là đứa vô tâm và ngốc nghếch khi bên cạnh có một người tốt và quan tâm như vậy mà không biết trân trọng, được anh quan tâm nên em quên mất mình cũng phải quan tâm anh. Đúng như anh nói, nếu anh không gọi điện hay nhắn tin trước thì chắc chẳng bao giờ em là người chủ động trừ khi cần thiết. Em toàn là người quan tâm sau anh nhỉ? Chỉ khi được anh quan tâm rồi, em mới hỏi xem anh hôm nay như thế nào, một ngày của anh ra sao? Toàn là em kể anh nghe một ngày của em rồi mới đến lượt em là người lắng nghe. Nhiều lắm những kỷ niệm nhưng cứ kể thì bao giờ mới hết, anh còn lại trong em toàn những kỷ niệm đẹp.
Nhưng cũng trách anh lắm, đi mà không nói trước với em một lời nào. Anh có nhắc đến chuyện kết hôn của 2 đứa mình, nhưng tính em lại trẻ con, em bảo sợ lắm khi nghĩ đến cuộc sống hôn nhân. Em chưa chuẩn bị tinh thần, em nói anh đợi em năm sau nhé. Lần đầu anh đồng ý với em là mình không cưới ngay mà cuối năm cưới. Từ khi nhận được lời đề nghị về chung một nhà đó của anh, em đã bắt đầu chuẩn bị tâm lý. Đến lần thứ 2 anh đề cập tới chuyện kết hôn là sau đó 2 tháng, anh nói chỉ có một tháng, nếu em không đồng ý lấy anh thì chúng ta dừng lại. Vẫn là câu trả lời cũ: "Em chưa chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc sống hôn nhân". Em hỏi anh trong một tháng nữa nếu không phải em chắc anh cũng có người định kết hôn rồi, anh nói không có ai cả, chỉ có mình em thôi. Anh bảo có chuyện khó nói nhưng chẳng chịu nói là chuyện gì. Anh nói cần thời gian 2 tuần suy nghĩ và đợi anh nhé, sau đó sẽ nói tất cả với em và quyền quyết định là ở em. Em đã tin anh, tin tuyệt đối vào những gì anh nói. Em cũng chuẩn bị sẵn sàng sau khi chuyện này qua thì sẽ đồng ý về chung nhà.
Đúng là trời chẳng bao giờ thuận theo ý người, em đâu biết đó cũng là ngày cuối cùng anh nói chuyện với em. Kể từ hôm đó anh bắt đầu im lặng, không nói với em câu nào nữa, mặc cho em hỏi bao nhiêu anh cũng không trả lời. Em lại nói với chính mình có chăng là anh suy nghĩ chuyện gì đó nên chưa muốn nói, hãy đợi qua thời gian 2 tuần. Em đã nhầm, vài tuần trôi qua, anh không nói câu nào với em, anh nhắn lại rằng đã phụ em rồi, em đi tìm hạnh phúc mới đi. Chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình, em lại tiếp tục hỏi nhưng chỉ nhận được sự im lặng.
Đến khi em thật sự sợ mất anh, em nói anh ở lại đừng đi nữa và câu trả lời nhận được là anh quay lại với người yêu cũ. Đau, thật sự rất đau anh ạ. Rồi vô tình em lại biết được, sau một tháng kể từ ngày anh im lặng, anh sẽ cưới vợ. Anh đã thăm nhà người ta, thủ tục xong hết, chỉ đợi tới ngày tổ chức đám cưới nữa. Bầu trời như sập xuống, đôi chân em run không đứng vững nổi. Vậy mà em vẫn hy vọng cơ hội chúng ta có thể trở về với nhau, rằng mọi chuyện đang gây áp lực lên anh nên anh chỉ lấy lý do nói với em như vậy.
Dù sao mọi chuyện đã rồi, em muốn khác cũng đâu có được. Để nói được câu chúc phúc với anh bây giờ có lẽ quá khó, chắc em chưa làm được. Nhưng đến ngày vui của anh, chắc em sẽ có thể nói lời chúc mừng hạnh phúc. Chúc anh sống tốt với những gì đã lựa chọn. Em không hận anh, cũng không trách, chỉ tiếc cho đoạn đường chúng mình đi chung quá ngắn. Chào anh nhé, người từng là tất cả với em, người mà trong bức tranh tương lai em đang vẽ dở là người nắm tay em đi đến cuối đường.
Theo VNE
Sốc khi sau 5 năm sống thử, cô nhận được chính là tấm thiệp cưới mà tên cô dâu không phải là mình Tình yêu ấy có thể vô cùng mãnh liệt nhưng không đủ để khiến cho con gái có thể tin tưởng đàn ông một cách tuyệt đối, để khiến bản thân mình rơi vào hoàn cảnh không đáng có như cô đã từng phải chịu đựng. Cuộc sống của cô trước kia vốn là những ngày tháng thoải mái và vui vẻ. Nhưng...