Lấy vợ nhà quê, tôi không thèm ăn thứ mẹ vợ nấu
Lần đầu về vùng nông thôn, tôi đã thấy chán ngấy. Đường đất thì xóc, phân trâu, phân bò và cái mùi hôi thối từ chăn nuôi thải ra thì khỏi phải nói.
Tôi cũng là một chàng trai phố nhiều đời, bố mẹ tôi đều sống ở quê sau đó năm 1960 các cụ lên Hà Nội ở. Cả họ đều chuyển lên phố nên tôi coi như không biết gì về quê nữa.
32 tuổ.i, tôi được dì tôi làm mai cho một cô sinh viên mới ra trường. Cô ấy xinh xắn, da trắng, tóc dài đậm chất thôn nữ. Ban đầu tôi không có cảm tình lắm vì nhìn có xinh nhưng quê đến vài cục chứ không còn 1 cục như các cụ nói.
Nhưng bố mẹ tôi thì thích cô ấy vì thùy mị, nết na. Vậy là tôi chiều lòng ông bà từ Hà Nội về Quỳnh Phụ, Thái Bình để cưới vợ. 6 năm lấy vợ quê mà tôi cứ ngỡ là đã 20 năm rồi. Với tôi mọi thứ đều bất tiện và thấy phiền hà lắm.
Mỗi lần về quê vợ, tôi cảm thấy như bị tr.a tấ.n và không muốn về. Vợ tôi biết chồng ghét quê nên không ép tôi nhưng bố mẹ tôi thì lại muốn con rể quan tâm tới gia đình nhà vợ nhiều hơn nên tôi đành nghe lời các cụ thi thoảng cũng phải về thăm.
Tôi vốn sống ở thành phố từ bé, chưa bao giờ về quê. Nếu có đi công tác thì cũng chỉ về đến các thành phố thị xã. Lần đầu về vùng nông thôn, tôi đã thấy chán ngấy. Đường đất thì xóc, phân trâu, phân bò và cái mùi hôi thối từ chăn nuôi thải ra thì khỏi phải nói.
Mang tiếng về nông thôn mà không khí chẳng trong lành tý nào cả. Tôi chỉ thấy mùi hôi từ các cống nước. Cái mùi hôi đặc trưng của ngành chăn nuôi.
Về nhà vợ thì sân rộng đấy nhưng phân gà, phân vịt thì bừa phứa. Mỗi khi bước chân tôi phải khéo léo lách nhẹ không dẫm chân vào ngay.
Video đang HOT
Có lẽ, cái tôi kinh nhất ở quê là các món ăn. Ngày giỗ hay có đám cưới tôi hầu như không dám ăn, uống.
Thậm chí tôi đều mang bánh mì từ Hà Nội về hoặc vợ tôi biết ý mang theo ít đồ ăn về. Nếu không mang về thì cô ấy phải trực tiếp đi nấu ăn tôi mới dám ăn.
Những cái cảnh người ngồi ăn, gà vịt vây quanh là bình thường. Những lúc đó, tôi chẳng nuốt nổi.
Các món ăn quê vợ, tôi sợ nhất là nấu chưa bao giờ chín kỹ. Gà luộc vẫn còn đỏ, mọi người ăn khen ngọt và ngon.
Rau luộc hay món canh nào nhìn tinh vẫn thấy côn trùng dính vào lá rau. Vì lý do ăn uống khiến tôi ghê ghê khi về quê vợ và thấy thật sự bất tiện.
Cũng giống nhiều gia đình khác, người nhà của vợ cũng thường xuyên lên nhờ vả gia đình tôi từ chuyện xin việc cho đến chuyện ăn nhờ, ở đậu vài hôm. Bố mẹ tôi thì dễ tính không nói nhưng tôi thấy phiền hà cho cả gia đình quá. Các cụ đã về hưu còn phải đèo bòng cho nhà con dâu nữa sao .
Mẹ vợ tôi lên Hà Nội thăm con cháu có nấu cơm tôi cũng không nuốt nổi. Hôm thì bà nấu mặn, hôm thì bà nấu nhạt thậm chí bà xào thịt bò cho nó dai quách ra. Từ món bắp bò bà biến thành món thịt trâu già.
Mẹ vợ tôi lau nhà, tôi đều bắt vợ lau lại vì vẫn còn vết ố bẩn. Nước mắm ăn thừa bà cũng giữ lại để nhà hôi nực lên. Nói chung tôi thấy ở nhà quê ai cũng thế. Họ tằn tiện quen rồi nên làm gì cũng bẩn cả.
Còn một lý do tôi ghét nhất khi lấy vợ tỉnh lẻ đó là người làng vợ ăn trầu. Khỏi phải nói, ăn trầu bẩn kinh khủng và các cụ cứ vô tư nhổ nước, nhè bã ra khắp nơi. Tôi nhìn thấy khỏi muốn ăn gì luôn.
Còn nhiều lý do tôi không nói ra hết được nhưng tôi khuyên nếu là đàn ông Hà Nội chẳng dại gì mà lấy vợ nhà quê. Khi yêu thì cảm thấy thế thôi chứ ở với nhau tôi mới thấy sự khác biệt giữa nông thôn và thành phố.
Vợ tôi cũng xinh nhưng cái nét quê quê của cô ấy thì không thể thay đổi. Những lúc thế này, tôi nghĩ lấy người thành phố xấu tý còn hơn.
Theo Người đưa tin
Anh về với vợ anh đi, đồ tồi!
Anh không thể nào sống được với em đâu. Bởi vì em tự do quen rồi, em xinh đẹp quen rồi và chạy trốn quá xa khỏi sự gia trưởng tồi tệ của đám đàn ông các anh lâu rồi. Anh về với vợ đi, và tỉnh lại đi mà thương vợ với! Đồ tồi!
Thế là anh cắn câu em rồi!
Đừng có hỏi em là tại sao lại bỏ anh trong khách sạn một mình! Đừng có gọi điện nữa, em không thèm nghe đâu! Đừng có nhắn tin nữa, đầy cả hộp thư của em, em xóa hết đi rồi! Lý do em "chơi khăm", để anh ở lại khách sạn ấy một mình, là bởi anh quá tồi! Lý do mà em đùa cợt với một thằng tồi như anh, là bởi em thích thế! Anh về với vợ anh đi!
Có mấy cái ảnh chụp món ăn của em trên facebook mà anh đã khen em đảm đang. Có mấy bức ảnh chụp trong chuyến đi chơi với bạn bè mà anh đã khen em năng động. Có mấy cái lời em viết không cuối không đầu, cảm xúc lê thê lượt thượt mà anh đã khen em sâu sắc. Trong khi vợ anh cố gắng vì anh, chịu đựng vì anh, thì anh coi như mớ giẻ lau!
Vợ chồng em li dị dăm năm rồi. Dăm năm ấy, em làm mẹ đơn thân. Sung sướng không gì bằng, thanh thản không gì hơn, vui cười không gì ngăn cản nổi. Lý do mà em buộc phải dừng lại cuộc hôn nhân của mình, thì cũng bởi vì chồng em giống hệt như anh. Em hồi ấy là cô hoa khôi ở trường đại học, chồng em tán tỉnh em đến "mòn cả dép tông" em mới chịu theo về. Em học hành cũng khá, nhưng vì cái bụng bầu, lại vướng víu con nhỏ nên em tạm chưa xin việc làm.
Thế là em ở nhà, trở thành osin bất đắc dĩ cho chồng, thành chân sai vặt tiện ích cho gia đình chồng ở quê. Và đúng nghĩa là "cái giẻ lau nhà" cho cả dòng họ nhà anh ấy. Em xinh đẹp thế, chân dài miên man, sinh nở xong eo vẫn nhỏ như con kiến, mà ba năm trời không được một lần thoa son. Lần duy nhất em đi cắt tóc là sau khi sinh con gần một năm. Đó là lần duy nhất em đến tiệm làm đẹp, trong suốt chiều dài cuộc hôn nhân của mình!
Em không có tiề.n để chủ động chi tiêu, chồng em đưa từng nào thì tiêu dùng từng ấy. Tự động viên mình cho qua ba năm con nhỏ rồi em sẽ tự xin việc làm, sẽ trở lại xinh đẹp và tươi trẻ, thì chồng em đã kịp đưa cô bồ nhí đi khách sạn sang trọng qua đêm và thực hiện cùng cô ta vài ba chuyến du lịch hạng sang! Em bị sốc, em tưởng như anh ấy sẽ trở về xin lỗi khi bị em phát hiện, thì không ngờ anh ấy bảo, em làm anh ấy chán! Rằng em lạc hậu quá, em lôi thôi ghê người, em không trông nom con cái cho ra hồn, để ban đêm con nhỏ khóc lóc làm anh ấy chỉ muốn nổi điên vì mệt.
Thế là chẳng còn gì để nói với nhau. Em trở về ngôi nhà trọ như thời chưa có gia đình. Chỉ khác là đã có thêm một cô con gái nhỏ! Nhưng có hề gì đâu!
Anh về với vợ đi, và tỉnh lại mà thương vợ anh đi!
Những ngày đầu xin việc khó khăn, vì em đã mất mấy năm chưa đi làm việc, em sống qua ngày với con gái bằng suất lương còm. Nhưng em học hỏi rất nhanh, em lại có bằng cấp vững chắc và đầy đủ nữa.
Một năm sau em không còn phải đứng thòm thèm nhìn những bộ váy mình mong ước nữa. Không cần phải đến tiệm làm tóc con con trong hẻm nữa. Tuần nào tiêu chuẩn của em cũng là spa cao cấp và hàng hiệu lần lượt được "khuân" về!
Nhưng tinh thần của em thì cứ trái gió trở trời là đau nhức vì vết thương ngày cũ. Em cơ mà, em rắn giỏi thông minh, em tự tin chủ động. Nhưng em đã ra khỏi ngôi nhà hạnh phúc của mình, chỉ vì một người đàn ông nông cạn.
Tưởng như anh ta là chỗ dựa đời mình mà hóa ra là lí do đẩy mình đến nỗi cô đơn cùng cực và thù hận vô vàn. Em bây giờ vừa vui với niềm vui thanh thản của mẹ đơn thân, lại vừa cay cú và luôn nung nấu ý định trả thù những người đàn ông há.o sắ.c. Kiểu như chồng cũ của em. Hoặc là như anh!
Anh có điên không mà nghĩ là em sẽ đợi anh b.ỏ v.ợ, cưới em về? Anh biết rõ là bố của con em, em còn chán đến độ không thèm đếm xỉa nữa là một người xa lạ như anh? Chồng cũ của em "nhấm nháy" suốt ngày, hi vọng em "nghĩ đến con" mà trở về nhà. Nhưng anh ấy không biết là chuyện xưa lắm rồi và em vĩnh viễn không thể làm người đàn bà ngây dại trước đây... Với lại, anh lấy gì để tin, là khi xa vợ, em có thể làm cho anh hạnh phúc?
Bằng một vài bữa cơm em nấu cuối tuần? Bằng một vài chiếc áo cao cấp mà em mua cho anh mặc? Anh lại còn khen em khéo chọn và có gu thẩm mỹ? Thế anh có biết vợ anh không chọn được món đồ như thế cho anh, vì chị còn phải dành tiề.n cho con cái và gia đình không? Anh hưởng thụ thản nhiên trơ trẽn thế, thảo nào em chỉ vừa lả lơi anh đã "vập" vào. Nói thật với anh, em có bao nhiêu những điều tốt đẹp bây giờ chẳng qua là vì không bị đám đàn ông các anh quấy rầy! Vì em có đủ thời gian để sắp đặt cho mình. Vì không bị chồng kêu ca mắng mỏ ầm ầm; không bị mẹ chồng hay em chồng nhăm nhe mấy điều vụn vặt phán xét ch.ê ba.i; không bị gia đình chồng một năm bắt về quê làm giỗ năm bảy lần, mua sắm đủ thứ vẫn b.ị ch.ê trách là không chu đáo; không bị chồng "bố thí" tiề.n chi tiêu nhưng lại không bao giờ được một lời cảm ơn, khen tặng.
Theo Tuổ.i Trẻ Thủ Đô
Mặc chưa xong áo thì mẹ vợ tôi đã xông vào... Bất thình lình, cửa phòng bật mở, mẹ vợ mặt hoảng hốt lao vào dáo dác nhìn quanh. Anh đứng tim, chiếc áo còn chưa mặc kịp lên người. Anh và chị lấy nhau đã 2 năm nay nhưng vì công việc của anh bận rộn, công tác liên miên nên hai người vẫn như vợ chồng son, mỗi lần gặp nhau là...