Lão mù trồng rừng trên đồi cát trắng
Không được nhìn thấy ánh sáng từ khi lọt lòng mẹ, cánh cửa cuộc đời như đã khép, nhưng bằng nghị lực phi thường, ông lại là người đi tiên phong trong việc trồng rừng trên vùng cát trắng ở Quảng Bình.
Nhìn vào căn nhà mới khang trang giữa vùng cát trắng ở xã Quảng Xuân (Quảng Trạch, Quảng Bình), ai cũng thán phục tài tính toán làm ăn và sự liều lĩnh của lão mù Võ Văn Bế. “Xây nhà để vợ con ở cho mát mẻ. Ai cũng khen nhà to, nhà đẹp, tôi nghe thì biết vậy chứ có nhìn được đâu”, ông Bế mở đầu câu chuyện.
Là con thứ ba trong gia đình có 5 anh chị em, bố mẹ cậu bé Bế đã khóc ròng khi đến t.uổi tập đi, Bế cứ vấp vào các vật dụng trong nhà ngã dúi, đưa tay qua mắt không thấy chớp. T.uổi thơ của Bế là những ngày ở trong bóng tối, sống khép mình. Đi chăn bò giúp bố mẹ thì nhiều lần để bò lạc, hay có khi mải chăn không biết trời tối, nửa đêm cả nhà nháo nhác đi tìm…
Ngày ngày ông Bế vẫn ra khu cát trắng tiếp tục trồng rừng. Ảnh: Văn Nguyễn.
Đến t.uổi trưởng thành, cả nhà ngạc nhiên khi Bế thông báo lấy vợ. Rồi cả xóm nhỏ xôn xao khi thấy Bế vác cuốc ra giữa đồng cát trắng hì hục đào hố… trồng rừng. Người đầu tiên phản đối là vợ ông: “Anh bị mù sao trồng được cây. Đồng cát trắng quê mình từ trước đến giờ đã có ai trồng được rừng đâu?”. Hàng xóm lắc đầu động viên Bế kiếm công việc phù hợp nhưng ông nhất quyết: “Tôi đã tính kỹ rồi. Tôi sẽ trồng được rừng”.
Những nhát cuốc đầu tiên với ông Bế vô cùng khó khăn, đào mỗi nơi mỗi hố. Ông nhờ vợ căng dây cho thẳng rồi lần theo dây để cuốc hố trồng cây nhưng làm được một vài đoạn vợ chán bỏ đi làm đồng. Khi về, bà bất ngờ thấy khoảng rộng mênh mông cát hồi sáng giờ “mọc” đầy cây xanh. Bà Trần Thị Cúc, vợ ông đã bật khóc khi thấy bàn chân trái của ông bê bết m.áu do chính tay ông cuốc phải.
Vừa băng bó vết thương cho chồng, bà vừa hỏi ông sao trồng được nhiều cây, ông Bế bảo sau khi vợ đi làm, mình ông mày mò đo đếm khoảng cách rồi tiếp tục cuốc đất, trồng cây. Sợ vợ chê chồng không làm được việc gì nên có cuốc nhầm vào chân ông vẫn gắng làm. Bà Cúc nghe xong phục chồng lắm!
Chỉ tay vào bàn chân trái chi chít vết thương, ông Bế thật thà: “Có hôm vết cuốc sâu, đau đến cả tháng trời nhưng tôi vẫn giấu vợ, sợ nói ra rồi vợ lại cản”.
Video đang HOT
Không chỉ tự tay trồng rừng, ông Bế còn băm khoai, rau và nấu cám lợn. Ảnh: Văn Nguyễn.
Năm đầu tiên, tỷ lệ cây sống chỉ đếm trên đầu ngón tay bởi đất khô cằn, gió cát. Cây này c.hết ông Bế lại hì hục trồng cây khác. Ông trồng xen kẽ trên diện tích 3 ha đồi cát nhiều loại cây như phi lao, tràm hoa vàng, keo tai tượng. “Đồng cát mình không giống như nơi khác, hè đến là gió cát. Mình trồng phi lao giúp chống bão cát, chư đỡ cho những loài cây khác”, ông Bế giải thích.
Muốn mở rộng diện tích rừng nhưng thiếu vốn, ông Bế nghĩ cách trồng cây keo giống. Mùa hè, ông thuê trẻ trong làng đi nhặt quả keo về gỡ lấy hạt ươm cây. Trưa vắng người, hai vợ chồng lại đi lấy phân trâu về phơi khô, đ.ập nhỏ để chăm bón cho cây.
Nhờ vào sự tần tảo của hai vợ chồng, đồi cây ngày một xanh tốt. Ngoài trồng rừng, vợ chồng ông Bế còn nuôi thêm đàn bò, lợn, trồng rau xanh, đảm bảo cuộc sống gia đình khá sung túc. Riêng rừng cây, ông bảo để cho xanh tốt, lúc nào thực sự cần t.iền mới bán.
Thấy ông Bế ăn nên làm ra, nhiều người dân vùng cát cũng học trồng rừng. Không nhìn thấy thành quả lao động của mình nhưng ông Bế lại nhìn thấy được tương lai của quê mình đang thay da đổi thịt khi những rừng cây trên đồi cát ngày một sinh sôi.
Nhờ chiếc đài nhỏ mà ông Bế tiếp cận được thông tin phục vụ cho việc trồng rừng và phát triển kinh tế gia đình. Ảnh: Văn Nguyễn.
Nói về bí quyết làm kinh tế, lão mù Võ Văn Bế tâm sự: “Mình không xem được tivi, không đọc được chữ nên mọi thông tin đều phải nghe đài. Nhờ đó mình biết được cây gì mang lại hiệu quả kinh tế cao, kỹ thuật chăm sóc từng loại cây hay nghe kể về những gương làm kinh tế giỏi để học hỏi kinh nghiệm”.
Ông Phạm Xuân Hữu, Chi hội trưởng Hội người mù xã Quảng Xuân, cũng không ngớt lời khen ông Võ Văn Bế: “Bị khiếm thị nhưng ông luôn làm gương cho hội viên và cả những người sáng mắt về nghị lực sống và phát triển kinh tế gia đình”.
Ngồi bên chồng, bà Cúc khẽ bảo thực tình ngày lấy ông cũng chỉ mong có được đứa con rồi chồng ở nhà trông con, vợ ra đồng làm thuê cuốc mướn mong có bữa cơm rau mắm chứ không nghĩ sẽ có đồng ra đồng vào như bây giờ, con cái được học hành tử tế. Còn ông Bế, ở t.uổi 48 đầu đã ngả màu hoa râm vì suy nghĩ nhiều nhưng điều ông hạnh phúc nhất là 3 đứa con may mắn không bị mù như cha. Ông bảo đó là ba cục vàng mà trời đã ban cho ông.
Theo VNExpress
Nghị lực phi thường của "Em bé da cam"
Với những đ.ứa t.rẻ tật nguyền do chất độc da cam, để sống được như người bình thường đã khó, nhưng với Nguyễn Thị Ly-một nan nhân da cam mới 10 t.uổi để vươn lên học giỏi là cả quá trỉnh nỗ lực phi thường của em...
Định mệnh
Chúng tôi đến thăm Ly vào một ngày đầu hè, khi cái nắng miền Trung đang bắt đầu nhóm lửa. Trong căn nhà nhỏ khuất trong đường con hẽm nhỏ ở khối phố Mân Quang, phường Hòa Quý, Q.Ngũ Hành Sơn, Ly lễ phép ra tận cổng vòng tay chào khách. Khuôn mặt dị dạng không làm mất đi sự thông minh, rạng ngời và nghị lực phi thường trong con người của Ly khiến những ai đến đây đều quên đi cái nắng nóng đầu hè.
Bức ảnh nổi tiếng của nhiếp ảnh gia Ed Kashi chụp em Nguyễn Thị Ly tại nơi ở
Tiếp chúng tôi, anh Nguyễn Quang Dương (SN 1964, bố Ly) và chị Lê Thị Thu (SN 1971, mẹ Ly) cho biết, hơn 10 năm trước duyên nợ đưa anh chị đến với nhau. Anh làm phụ hồ, chị bán thuê ở quán cơm, cuộc sống gia đình gặp không ít khó khăn, song hai anh chị cũng mong muốn sớm có đứa con đầu lòng. Ngày chị mang thai, hai anh chị rất vui mừng khôn xiết, dù nghèo nhưng vẫn tràn đầy hi vọng.
Tuy nhiên, khi chị Thu mang thai mới hơn 6 tháng, chị Thu chuyển dạ. Biết có chuyện chẳng lành, anh Dương đưa chi Thu đến bệnh viên để sinh. Một b.é g.ái ra đời nặng chưa đầy 1,7kg. Khuôn mặt và phía trên đầu của cháu thật khác so với người bình thường. Bác sỹ kết luận, em bị nhiễm chất độc da cam. "Nỗi đau trào dâng, nhưng trời cho như thế nào thì hưởng như thế đó chứ biết kêu ai bây giờ. Cả nhà lao tâm lao lực dồn hết sức lực, t.iền bạc để lo lắng cho đ.ứa b.é sơ sinh bạc phận", giọng chị Thu nghẹn lại.
Rất nhiều nhà hảo tâm đã đến chia sẻ và chúc mừng những nổ lực phi thường của Ly...
Lên 4 t.uổi, Ly vẫn còn nằm liệt giường, không nói được nửa câu. Thương đứa con bất hạnh, ngày nào anh chị cũng tập nói, tập đi cho con. Thế rồi điều kỳ diệu cũng đã đến trong ngôi nhà nhỏ. Trong một lần chập chững bước đi, Ly té ngã và bật lên tiếng nói kêu đau. Khác với nhiều trường hợp khác, con kêu đau mẹ xót, đằng này chị Thu lại mừng rơn, hét rầm trời khi lần đầu tiên nghe được tiếng con. Cả nhà vui như hội, kỳ vọng sự may mắn đến với con cháu mình...
Nghị lực phi thường của "em bé da cam"
Niềm vui cứ vậy, lớn dần trong ngôi nhà nhỏ. Từ khi biết nói, biết đi Ly trở nên nhanh nhẹn hơn và thích bi bô học tập. Mãi đến 6 t.uổi, Ly mới được bố mẹ cho đi học mẫu giáo nhỡ, các cô giáo đã hết sức tận tình với em. Thấy em nhanh nhẹn, thông minh, một năm sau cô giáo cho em lên học lớp 1 như những đ.ứa t.rẻ bình thường khác. Ở trường, cô giảng đến đâu em hiểu đến đó. Nhìn em học tập, không ai nghĩ em là một cô bé bị nhiễm chất độc da cam. Sách vở luôn ngăn nắp, chữ viết đẹp nhất trong lớp. Về nhà, em rất chăm chỉ, ăn cơm xong em lấy sách vở ra học ngay. Những lúc rảnh, Ly bày cho em trai mình cùng học. Nhờ sự nỗ lực đó, năm nào em cũng là học sinh tiên tiến, mới đây em còn đạt giải 3 vở sạch chữ đẹp. Em được các thầy cô giáo và bạn trè trong lớp khen ngợi.
Để có thể học tập tốt và theo kịp các bạn, đòi hỏi "Cô bé da cam" nổ lực rất nhiều...
Biết em nhiễm chất độc da cam, nhiều tổ chức nước ngoài đã đến thăm tặng quà và còn dạy tiếng Anh cho em. Mỗi lần như thế, em rất vui và cảm thấy hạnh phúc. Khi hỏi em có ước mơ gì sau này, Ly nhanh nhẹn nói: "Lớn lên con muốn trở thành một cô giáo để dạy cho những đ.ứa t.rẻ khuyết tật tội nghiệp".
Ước mơ giản dị như chính con người của Ly vậy. Với những gì Ly đã nổ lực, cùng nghị lực phi thường vượt qua nổi đau da cam, chúng tôi tin rằng Ly sẽ làm được những gì mình mong ước.
Trong một lần đến thành phố Đà Nẵng thực hiện bộ ảnh và bộ phim với chủ đề chất độc da cam, thuộc dự án truyền thông Vietnam Reporting Project của Mỹ, nhiếp gia nổi tiếng người Mỹ Ed Kashi cùng đồng nghiệp chụp bức ảnh em Nguyễn Thị Ly tại nơi ở. Vượt hơn 1.263 bức ảnh đến từ 33 quốc gia trên thế giới, bức ảnh ấy được UNICEF công nhận là bức ảnh của năm 2010
Theo VTC
Khâm phục nghị lực của cô giáo khuyết tật Dù bị khuyết tật, Nguyễn Thị Hải Ly (28 t.uổi, trú tại phường Trường An, TP Huế) vẫn vượt qua mặc cảm, học rất giỏi. Tốt nghiệp 2 trường đại học với tấm bằng loại ưu, Ly quyết đinh mang "ánh sáng tri thức" đến với trung tâm t.rẻ e.m khuyết tật Thủy Biều (TP Huế). Vượt lên nghịch cảnh "Năm 2 t.uổi,...