Kỳ 1: 1001 mảnh đời trong thế giới thứ ba
Đôi khi Nam thấy đau khổ vì cuộc sống của mình, nhưng em không tuyệ.t vọn.g. Đối với em cuộc sống vẫn luôn tuyệt vời, dù em đã trải qua những chuyện có thể nhiều người chưa từng tưởng tượng được.
Mọi người nghĩ đồng tính là bị bệnh
Giống như nhiều cậu con trai khác, Nam (đường Minh Khai – Hà Nội) có một ngoại hình cao lớn và khuôn mặt nam tính. Đi ngoài đường em có thể chìm trong đám đông như bất kỳ cậu con trai nào khác, nhưng chỉ có một điểm khác biệt ở em, Nam yêu con trai chứ không yêu con gái.
Nam là một người đồng tính.
Khi mới nhận biết về giới tính của mình, Nam rất bất ngờ và bối rối. Những lo lắng đó đã trở thành sự thật khi những biểu hiện về giới tính của Nam khác với những bạn trai khác khiến mọi người để ý.
Nam hồi tưởng lại những ngày tháng thời thơ ấu vất vả của mình và kể với một giọng xúc động: “Các bạn để ý cách cư xử của mình, trêu mình, tìm cách để làm cho mình tức giận. Họ cảm thấy đấy là trò vui của họ, họ chử.i bới mình bằng những câu thậm tệ, kể cả những câu mà họ cũng chưa biết nghĩa. Họ cứ nói vì họ cần nước mắt của em, cần sự tức giận của em”.
Những ngày tháng khó khăn ấy đã khiến em bị tổn thương sâu sắc, em khép mình lại, chơi với rất ít bạn bè và trở nên dữ dằn, sẵn sàng xù lông nhím chống chọi với những người xung quanh. “Đứa nào dám động đến em là em đán.h ngay”, Nam vừa kể vừa bật cười.
Không chỉ bị nhiều bạn bè và những người lạ kỳ thị, Nam còn gặp sự kỳ thị từ chính gia đình mình. “Khoảng đầu năm lớp 10, khi em đưa người yêu về nhà thì bị bố phát hiện”. Nam nhớ lại những ngày đó với ánh mắt hoang mang: “Bố em rất buồn. Lần đầu tiên em nhìn thấy ông ấy khóc”.
“Rồi bố em cắt hết quần áo của em, cho người đưa đón em đi học rồi về nhà, cấm tuyệt đối đi chơi. Rồi mẹ còn hỏi em là sao mày lại bị cái bệnh này, có cần tao đưa vào bác sĩ hay không hay tao đưa mày vào trại tâm thần…”. Nam tiếp tục kể với giọng ngập ngừng pha chút run run, ánh mắt em trở nên nhòe nhoẹt. Dường như những kí ức về những ngày tháng ấy vẫn luôn làm em cảm thấy đa.u đớ.n. “Ngay cả chị em – một người có thể giúp được em cũng không biết em là người đồng tính bẩm sinh hay do trong tuổ.i dậy thì em bị lệch lạc, chị ấy vẫn hỏi em có cần uống hoocmon nam không để chị mua”, Nam chia sẻ.
Nam tiếp tục dòng hồi ức của mình với những câu nói ám ảnh Nam đến tận bây giờ, bố Nam nói: “Nếu một thằng con trai mà không ra dáng một thằng con trai thì mày không xứng đáng ngước mặt lên nhìn xã hội này. Mọi người sẽ khin.h b.ỉ mày”. Còn mẹ thì bảo: “Con trai không ra con trai, con gái không ra con gái, mày sống cái kiểu gì để bố mẹ không ngước mặt lên nhìn anh chị em bạn bè được”.
Bố Nam bắt em lên ngủ trên phòng thờ ở trên cùng căn nhà, không đổ mái và chỉ được lợp một lớp tôn mỏng. Trời nắng thì nóng như thiêu đốt mà chỉ có một chiếc quạt nhỏ. Còn trời mưa thì nước dột trúng giữa giường, căn phòng ẩm thấp, kín như bưng và bẩn thỉu. Nam vẫn làm tất cả những thứ bố yêu cầu chỉ để chứng minh rằng Nam là một thằng con trai đích thực, vì bố Nam đã từng nói: Con trai mà không chịu được khổ cực thì sẽ không thể trở thành một người đàn ông được. Nam cố gắng để có thể khiến bố hiểu mình hơn, hiểu về tình cảm, xu hướng của em, nhưng đến hiện tại bố Nam vẫn chưa chấp nhận em. Đó cũng là điều khiến Nam buồn khổ nhất, mỗi khi nhắc đến bố, giọng nói của em đều chứa đầy sự day dứt.
Và chính em cũng từ chối em
Những lúc cảm thấy cuộc sống quá kinh khủng, Nam giải tỏa bằng nhiều cách tiêu cực, em rạch tay, bấm lỗ tai, tìm mọi cách trấn an bằng má.u. “Em rạch tay khoảng chục lần. Em không rạch lung tung mà viết theo chữ, chữ nhiều nhất của em có khoảng hơn hai mươi vạch. Em rạch cả hai bên tay, cả ở chân nữa. Mỗi chữ đều có một ý nghĩa riêng ở từng thời điểm khác nhau”, Nam bình thản kể.
Video đang HOT
Chữ “Quên” được Nam rạch lên tay và chụp lại để nhắc mình
phải quên đi những chuyện buồn.
Dường như khi nỗi đau tinh thần quá lớn, những đa.u đớ.n về thể xác không còn đáng kể với em nữa. Nam tự hàn.h h.ạ bản thân mình và lấy đó làm cách giải tỏa cho những tổn thương về tinh thần và những ức chế tích tụ lâu ngày. Tôi thấy xó.t x.a khi nhìn hai cánh tay đầy vết sẹo trắng mờ mờ với những chữ nguệch ngoạc: “Cười”, “Khóc”,…
Khi mới nhận ra xu hướng tìn.h dụ.c của mình, Nam cũng dằn vặt và nghĩ rằng đó là sự lệch lạc. Em không cho mình suy nghĩ đến bất kì chuyện gì liên quan đến chuyện giới tính của mình, em trêu chọc các bạn gái, chơi với các bạn trai nhiều hơn, nghịch ngợm nhiều hơn. Nhưng càng lớn lên em càng nhận ra mình không thể chối bỏ bản thân mình. Dù không thể chối bỏ giới tính của mình, nhưng em cũng không chấp nhận nó hoàn toàn, không mong muốn nó. “Em cảm thấy mình khác người quá, mình không giống người ta, mình khác họ và kém họ rất nhiều”, Nam cúi mặt xuống, nhìn chăm chú vào cốc nước và run run nói.
Theo ANTD
Tuổ.i thơ cay đắng của Miss đồng tính Việt
Có cơ thể là nam nhưng từ nhỏ Ngọc đã "ăn sâu tiềm thức mình là một cô gái", học đến lớp 5 thì ba bắt nghỉ học đi bán vé số, mới đây cô đã đăng quang trong cuộc thi Miss đồng tính.
Bảo Ngọc trong đêm chung kết cuộc thi Miss Angle.
Mỗi năm một lần, thegioithu3 - diễn đàn lớn nhất của giới đồng tính Việt lại tổ chức một cuộc thi người đẹp dành cho các thành viên.
Đây được xem như là một sân chơi của những người thuộc thế giới thứ 3, khi họ cũng có nhu cầu được thể hiện bản thân, được tỏa sáng và giao lưu với nhau.
Vào tháng 10 vừa qua, cuộc thi Miss Angel 2010 đã chính thức vinh danh thí sinh có tên Bảo Ngọc (tên thật là Phan Hữu Lộc, sinh năm 1988) đến từ TP HCM với vương miện người đẹp đồng tính (những chàng trai có vẻ đẹp nữ tính).
Trong cuộc trò chuyện với tôi, Bảo Ngọc nói rất nhỏ nhẹ, ngữ điệu và tâm lý của Ngọc cũng như "gió thoảng mây trôi". Nhiều người trong giới khi nói về Ngọc cũng với giọng yêu thương và cảm thông chứ không một chút lãnh cảm.
Thế nhưng, đằng sau gương mặt nhỏ nhắn và mái tóc dài đen nhánh, đằng sau những ngôn từ người ta thường gọi "pê đê", "bóng"... là một số phận không may mắn.
Miss Angel của giới đồng tính Việt 2010.
Dưới đây là cuộc trò chuyện với Miss đồng tính:
- Bạn có thể chia sẻ nhịp sống thường ngày của mình?
- Cuộc sống của em nhẹ nhàng lắm, em làm nail tại nhà, ai có nhu cầu thì gọi và em mang đồ đến làm. Em sống như một cô gái, và khá khép kín cho nên em thường xuyên ăn cơm nhà, buổi tối em cũng chỉ quanh quẩn trong nhà chứ không đi chơi đâu cả.
- Có phải đến thời điểm dậy thì em mới phát hiện ra giới tính nữ bên trong bản thân?
- Không phải đến lúc đó mà ngay từ hồi còn nhỏ xíu em đã cho rằng mình là một cô gái rồi. Em còn nhớ mình mới chỉ 4-5 tuổ.i thôi, mẹ thường mặc cho em áo đầm rất đẹp (đến tận bây giờ em vẫn còn giữ tấm hình mặc đầm). Cũng từ ngày bé, em thường đòi mẹ mua cho búp bê, đồ chơi con gái, mẹ mà không cho thì em khóc lóc ầm ĩ lên nên cuối cùng...em sống như một cô gái.
- Vậy cô gái... Bảo Ngọc đi học có mối quan hệ bình thường với các bạn?
- Cũng vì em nhút nhát nên đi học em ít có bạn. Em chỉ nhớ là hồi đó đi học thì phải mặc đồ con trai thì em rất khó chịu. Các bạn thì trêu chọc nhiều, hàng xóm cũng nói nhiều, nhưng em chẳng biết phải làm sao cả, đi học lẫn về nhà đều lủi thủi thôi. Cho đến khi em học lớp 5 thì nhà không cho đi nữa. Ba bắt ở nhà nghỉ học, thế là em cũng chẳng có ai làm bạn bè.
- Nghỉ học sớm như thế thì em làm gì trong suốt thời gian qua?
- Lúc đó em mới 11 tuổ.i, các bạn thì được chiều chuộng, được đi học, nhưng em thì tự đi làm kiếm sống. Một thời gian rất dài em đi bán vé số và bưng bê ở quán cà phê. Khoảng 4-5 năm gì đó, mỗi ngày được vài chục ngàn. Trời nắng, trời mưa gì em cũng đi hết, hồi đó mới có mười mấy tuổ.i thôi, cứ lang thang hết phố này đến phố khác rồi khoảng 8h thì về nhà, ăn chút cơm sau đó đi ngủ.
Làm được bao nhiêu tiề.n thì em đưa cho mẹ để mẹ giữ, vì em định là toàn bộ số tiề.n này sẽ để cho việc đi học trở lại. Nhưng mà nhiều năm sau, nhà chẳng khá lên, rồi vì nhà em như túp lều ấy, dựng tạm vào thân cây nên xiêu vẹo hết, em bảo mẹ lấy tiề.n của em mà góp vào để mà làm lại. Thế là lúc em cần đi học thì số tiề.n trong tay cũng chẳng đáng bao nhiêu nữa.
- Nhưng cuối cùng thì em cũng đạt được nguyện vọng của mình là tốt nghiệp lớp 12?
- Vâng, thì em nghỉ học từ lớp 5, cho nên được đến trường luôn là mơ ước của em. Vào năm 2003, em biết được có lớp học dạng bổ túc văn hóa, và em xin theo học. Và mới đây thì em đã hoàn thành THPT. Nói thì có vẻ đơn giản, nhưng đó là thời gian em chịu nhiều cay đắng nhất, vì em vừa đi làm vừa đi học. Mỗi ngày em chỉ cho phép mình tiêu 15.000 đồng thôi, em hầu như nhịn đói bữa sáng, để dành tiề.n ăn trưa và mua sách vở.
Hồi đó em được giới thiệu làm quét dọn cho một văn phòng, làm được 2 tuần, người ta thương nên cho em ra phụ việc ở canteen với tiề.n lương là 400.000 đồng/tháng. Làm được nửa tháng thì em thấy công việc quá nặng nề so với số tiề.n mình được hứa trả nên xin nghỉ. Sau em phụ việc cho một tiệm làm nail thì mới đỡ cực nhọc hơn, dù số tiề.n không nhiều.
- Học xong lớp 12, em đã phải lựa chọn con đường mình đi tiếp ra sao?
- Trong cuộc sống của em, thường em tự quyết định mọi việc. Khi học xong 12 thì em muốn được trở thành sinh viên lắm, em thích đi học kế toán hoặc nghề gì đó. Nhưng mà tính đi tính lại, em thấy mình không đủ tiề.n để theo học, lúc đó em đi làm thuê mỗi tháng cũng chỉ được mấy trăm ngàn, chỉ vừa đủ sống. Cho nên em cũng không đi học nữa, giờ em ở nhà làm nail, sống một cuộc sống yên bình.
Mái tóc đen do Ngọc tự nuôi trong nhiều năm.
- Là người sống khép kín, lại nhút nhát, tại sao em quyết định tham gia Miss Angel - một cuộc thi đình đám trong giới đồng tính?
- Nhiều khi ngồi suy nghĩ, em rất muốn thay đổi bản thân mình. Rồi có những lúc đi ra đường, nhìn thấy một vài cảnh kỳ thị người đồng tính, em lại càng muốn làm một điều gì đó để người ta thấy rằng dù ở đâu thì cũng có người tốt, kẻ xấu. Cho nên năm ngoái khi một người bạn khuyên nên đi thi Miss đồng tính thì em đã đi, em chẳng đoạt giải nào, nhưng mà sau đó em đã tự tin hơn nhiều vào bản thân mình.
Bảo Ngọc lúc được xướng tên giải nhất cuộc thi người đẹp đồng tính.
- Điều em mong muốn là thay đổi bản thân, vậy sau hai năm, đặc biệt là sau lần được trao giải nhất của Miss Angel 2010 thì em thấy mình có khác gì so với trước đây?
- Cũng có nhưng không nhiều. Em đã tham gia nhiều hơn các hoạt động, thỉnh thoảng em cùng các anh chị đi diễn show thời trang, đi hát. Nhưng mà em vẫn còn khép kín lắm, em thường hát những bài trữ tình buồn, rồi diễn xong thì lại về nhà thôi.
- Một điều khá riêng tư là chuyện tình yêu hiện tại của em như thế nào?
- Em may mắn gặp được người yêu thương và cư xử với em như một người con gái. Tuy nhiên, hiện tại chúng em đang có một vài mâu thuẫn và đang ở giai đoạn cần được yên tĩnh để suy nghĩ về chặng đường tiếp theo của cả hai.
- Vậy ba mẹ có biết và suy nghĩ gì về cuộc sống cũng như tình yêu của em?
- Tại vì từ hồi nhỏ xíu em đã là như thế này nên ba mẹ không ý kiến gì cả. Ba mẹ bảo sống thế nào là do em lựa chọn. Ngay như khi em để mái tóc dài này, em nuôi 3 năm nay rồi đấy, ở nhà cũng chẳng ai khuyên em cắt đi cả. Ba mẹ cũng không nghĩ đến việc em lập gia đình mà chỉ mong sao em có người thực sự yêu thương và sống yên ổn là được rồi.
Thủy Nguyên
Theo Bưu Điện Việt Nam
Khi người yêu ghen với... bạn thân Có một người bạn thân khác phái, đương nhiên là rất thú vị và đặc biệt. Thế nhưng, khi nửa kia lại mâu thuẫn với người bạn đó thì thật là... nan giải! Cô bạn có biệt danh là Small_horizon ấm ức kể lại "Mình đã can ngăn, khóc lóc, thậm chí đòi sống đòi chế.t không biết bao nhiêu lần. Nhưng cử...