Không được ly hôn vợ mới sinh, tôi đau và uất khi phải chăm con người khác
Tôi bị mắc kẹt trong tình thế đau khổ khi chưa được phép ly hôn vì vợ mới sinh, biết đ.ứa t.rẻ là con người khác nhưng vẫn phải chăm vì vợ không còn chỗ dựa nào nữa.
Mấy hôm nay, mọi người bàn tán nhiều về một nội dung trong nghị quyết 01/2024 Hội đồng Thẩm phán Toà án Nhân dân tối cao, rằng người chồng không có quyền yêu cầu ly hôn khi vợ đang có thai hoặc mới sinh (con dưới 12 tháng t.uổi), ngay cả khi đ.ứa t.rẻ là con người khác, khiến vết thương lòng vẫn đang sưng tấy của tôi một lần nữa bị khơi dậy.
Nhiều người tưởng đó là quy định mới, nhưng tôi biết rõ điều đó được quy định từ lâu trong Luật Hôn nhân Gia đình, văn bản trên chỉ hướng dẫn rõ hơn mà thôi, bởi chính tôi ở trong tình huống tương tự. Thật ra cho dù pháp luật không cấm, chắc tôi cũng không đang tâm bỏ vợ khi cô ấy đang ôm đứa con đỏ hỏn, nhưng nỗi đau khổ của một người chồng như tôi nếu ai không trải qua sẽ không hiểu được nó khủng khiếp đến thế nào.
Khi vợ đang mang thai, tôi đã nghe phong thanh một vài lời dị nghị về người cha thật sự của đứa con trong bụng cô ấy, nhưng đều gạt phắt ra khỏi đầu, không muốn niềm hạnh phúc sắp được làm cha mẹ mà hai đứa phải cố gắng gần 5 năm mới có bị vẩn đục. Khi đ.ứa b.é ra đời, ôm nó trong tay, tôi bật khóc vì cảm nhận sự gắn kết thiêng liêng giữa cha và con, cảm thấy mình có thể làm bất cứ điều gì để che chở, nuôi nấng sinh linh bé nhỏ này.
Thế nhưng sau khi làm tiệc đầy tháng, xem lại hồ sơ sức khỏe của hai mẹ con, nhìn thông tin nhóm m.áu của đ.ứa b.é, tôi bàng hoàng nhận ra nó không thể là con mình. Tôi lấy bút đỏ khoanh tròn thông tin đó và đưa cho vợ, cô ấy ngay lập tức hiểu chồng muốn nói gì và khóc ròng thú nhận mọi chuyện.
(Ảnh minh họa: Adobe)
Hóa ra vợ tôi gặp lại người yêu cũ, người vẫn để lại vết đau trong lòng cô ấy, chia tay với anh ta là chuyện khiến cô ấy không cam lòng nhất trong quá khứ. Anh ta cũng đã vợ con đề huề.
Họ hẹn gặp nhau để nói một lần cho hết mọi khúc mắc trong lòng để tiếp tục cuộc sống mới, nhưng không ngờ sau những giãi bày và nước mắt lại là vượt giới hạn và phản bội. Lấy tôi mấy năm cố mãi vẫn không thấy gì, gặp lại người đó một lần đã có thai, vợ tôi biết gần như chắc chắn anh ta là bố đ.ứa t.rẻ.
Vốn cô ấy định phá bỏ để phi tang tội lỗi, nhưng vì đã đợi rất lâu để làm mẹ nên cuối cùng vẫn để lại với hy vọng không ai phát hiện ra. Không ngờ sự thật lại vỡ lở nhanh như vậy. Vợ nói, cô ấy có tội nên tôi muốn xử lý thế nào cũng chịu, không dám oán trách.
Video đang HOT
Suy nghĩ đầu tiên của tôi lúc đó là ly dị. Tôi không chịu nổi nỗi đau đớn và nhục nhã này. Tôi gọi điện cho anh bạn làm luật sư, lấy cớ hỏi cho người khác để tìm hiểu thủ tục ly dị, nhưng anh ấy nói trước khi đ.ứa t.rẻ tròn 1 t.uổi, người chồng không thể đơn phương yêu cầu ly hôn.
Điều này khiến tôi phát điên vì cảm thấy bất công, rõ ràng tôi là nạn nhân, tại sao lại bị trói buộc như vậy! Nhưng sau khi bình tĩnh lại, khi nhìn vợ phờ phạc ôm đứa con đỏ hỏn, tôi biết là dù pháp luật cho phép đi nữa, mình cũng không đang tâm vứt bỏ cô ấy trong giai đoạn này. Với người phụ nữ vừa sinh con, điều đó quá tàn nhẫn, có thể gây những hậu quả nặng nề cả về thể chất lẫn tinh thần cho cả hai mẹ con.
Tôi đành đối xử tàn nhẫn với chính tôi. Với người vợ cắm sừng chồng và mang thai với người khác như vậy, dù không ly hôn, lẽ ra tôi có thể trả cô ấy về nhà ngoại. Nhưng vợ tôi không có nhà ngoại để nương tựa. Bố mẹ đã mất, người anh ruột vừa nghèo vừa đông con, tình cảm anh em cũng không tốt lắm, cô ấy hoàn toàn không thể nhờ vả. Thu nhập của vợ tôi không thể nào đủ để thuê nhà, nuôi con và thuê người giúp đỡ.
Vì thế, tôi chỉ có thể tiếp tục để vợ ở nhà mình. Sự hiện diện của đ.ứa t.rẻ, tiếng khóc của nó như sự t.ra t.ấn đối với tôi, luôn nhắc nhở tôi về sự thất bại cay đắng của mình. Tôi bỏ ra ngoài thuê nhà ở tạm chờ đến lúc ly hôn, nhưng đi được vài tuần thì bạn thân của vợ gọi điện cầu xin tôi quay về, vì mấy người bạn thay nhau đến giúp cũng chỉ quay vòng được chừng ấy thời gian, không thể ở thêm được nữa.
Cô bạn kia bảo tôi: “Anh không cần giúp cô ấy nhiều, chỉ cần đêm ở nhà để cô ấy vững dạ, nhỡ khi có việc cấp bách cần nhờ thôi”. Tôi lạnh lùng từ chối, nhưng hôm sau vẫn trở về vì không đành lòng. Tôi luôn kiếm việc để làm, chờ khuya mới về nhà để khỏi phải nhìn thấy hai mẹ con, nhưng nhìn hay mẹ con vật lộn với nhau, tôi không đành lòng làm ngơ được, đành giúp cô ấy lúc pha sữa, lúc bế hộ… Vợ tôi quá stress nên rất ít sữa, trong khi thằng bé có vẻ ghét ăn sữa ngoài, khóc quấy luôn. Nhìn nó, nhớ lại cảm giác lúc ôm nó vào lòng khi mới ra đời, lòng tôi trào lên thương xót. Càng ngày tôi càng làm giúp nhiều việc hơn, rồi dần dần cứ hết giờ làm, trừ khi có hẹn nhậu với bạn, tôi đều về nhà hỗ trợ cô ấy.
Tuy xác định không thể bỏ mặc vợ trong giai đoạn đ.ứa t.rẻ còn trứng nước, tôi vẫn mong từng ngày để có thể thoát khỏi tình trạng này. Sống như vậy với tôi quá thống khổ. Dù thương xót vợ và đ.ứa b.é, tôi vẫn luôn hận cô ấy phản bội, hận số phận đã đẩy mình vào tình trạng ngang trái này. Sự hiện diện của họ trong căn nhà vẫn luôn nhắc nhở tôi về nỗi nhục bị cắm sừng, về nỗi tréo ngoe khi tôi là nạn nhân nhưng vẫn phải phục vụ người đàn bà gây đau khổ cho mình, chăm sóc đứa con của người khác.
Có những lúc không chịu nổi, đang bế đ.ứa t.rẻ cho vợ làm việc khác, tôi đặt nó xuống và bỏ đi, mặc kệ vợ muốn xoay thế nào thì xoay. Tôi vẫn luôn phải đấu tranh để không đuổi cô ấy ra khỏi nhà, hoặc ra nhà trọ ở, bỏ mặc hai mẹ con một lần nữa.
Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên, giúp tôi thoát khỏi cảnh mắc kẹt khổ sở này.
Vì một câu "Mẹ tôi bị ốm rồi", tôi quyết định để lại đơn ly hôn rồi bỏ đi thật xa: Sốc nhất là lời "vàng ngọc" của con trai
Tôi bỏ lại tờ đơn ly hôn đã ký rồi ra đi. Nhưng chồng và con trai liên tục gọi điện, nhắn tin khuyên tôi suy nghĩ lại.
Cô con dâu khổ sở vì mẹ chồng
Sau khi tốt nghiệp cao đẳng, tôi đi xem mắt với một người đàn ông tên Đức. Nhìn vào điều kiện của hai người thì có thể nói là tôi đang "trèo cao". Nhà anh ta có t.iền, còn nhà tôi, để có t.iền sinh hoạt mà bố tôi phải đi phụ hồ, quanh năm suốt tháng bán mặt với xi măng, cát sỏi, còn mẹ tôi làm nông, thu nhập vài đồng từ trồng rau nuôi gà. Hơn nữa anh ta mặt mũi sáng sủa, hiền hậu thật thà, nhìn rất dễ mến. Thế nên tôi quyết định kết hôn.
Sau khi kết hôn, tôi làm kế toán ở một công ty trong thành phố. Lão chồng thì chạy xe tải đường dài, rất ít khi ở nhà. Vợ chồng tôi vì thế mà rơi vào cảnh gặp thì ít xa thì nhiều. Cứ thế được nửa năm, tôi vẫn chưa thể mang thai, mẹ chồng thì sốt ruột bắt đầu giục chúng tôi mau mau sinh con. Vì muốn được bế cháu mà mẹ chồng bắt tôi nghỉ việc để theo chân chồng đi khắp nơi, nhằm có nhiều thời gian ở gần nhau.
Tôi không muốn nghỉ việc nên phản đối, nhưng chẳng có tác dụng gì, vì mẹ đẻ của tôi cũng vào cùng phe với mẹ chồng giục tôi sinh con. Lão chồng nghe vậy thì mắt cũng sáng lên, nài nỉ tôi đi cùng. Hết cách, tôi đành phải thoả hiệp.
Rong ruổi trên xe tải được 3 tháng thì tôi có thai. Sau khi mang thai, mẹ chồng lại bắt tôi ở nhà để nghỉ ngơi. Lúc đó, tôi cảm thấy mẹ chồng rất thương tôi, hơn nữa hồi còn đi làm, đồng nghiệp cùng công ty có thai, mẹ chồng họ cũng xót con dâu nên bảo họ nghỉ việc đấy thôi. Có người không chịu nghỉ thì mẹ chồng lại sợ ra ngoài đi làm vất vả nên ngày nào cũng nấu cơm cho con dâu mang đến cơ quan.
Nhưng sự thật đã chứng minh suy nghĩ của tôi là sai lầm. Từ ngày nghỉ việc ở nhà, ngày nào mẹ chồng cũng nói với tôi: "Thanh à, có bầu thì phải chăm làm việc nhà vào, mẹ sinh chồng con được 3 ngày thì ra ruộng đi cấy rồi đó, đừng có tin ai bảo đẻ xong phải ở cữ 1 tháng hay gì cả, toàn nói linh tinh thôi! Làm nhiều mới nhanh khỏe, con cứ nhìn mẹ thì biết".
Chớp mắt, tôi đến ngày sinh, muốn chồng ở bên cạnh nhưng mẹ chồng không cho, bảo đàn ông phải ra ngoài k.iếm t.iền. Tôi ở viện một đêm, sinh được một cậu con trai đặt tên là Phong. Mẹ tôi bực mình vì không thấy mặt con rể đâu, mẹ chồng tôi lại bế cháu cười bảo bà thông gia cứ yên tâm, thằng Đức ra ngoài k.iếm t.iền nuôi hai mẹ con nó rồi, ở đây đã có tôi, tôi sẽ chăm hai mẹ con nó chu đáo". Mẹ tôi nghe vậy cũng chẳng nói gì được, chỉ dặn dò tôi chú ý giữ gìn sức khoẻ.
Ảnh minh họa. (Nguồn AI)
Về đến nhà, mẹ chồng vứt cho tôi mấy quả trứng gà rồi đi đâu mất. Thời đó chưa có bỉm nên tôi nén cơn đau sau sinh, tự cho tay vào nước lạnh giặt tã rửa ráy cho con. Đúng lúc này, mẹ tôi mang thịt hầm sang, nhìn thấy tôi như vậy thì làm ầm ĩ lên. Bố chồng tôi sợ mất mặt nên đã bắt mẹ chồng xin lỗi mẹ tôi. Tôi sang nhà mẹ đẻ ở cữ, hết một tháng thì chồng đón tôi và con về nhà.
Tôi và chồng đều không phải người khéo léo nên không được lòng bố mẹ chồng, còn vợ chồng em trai chồng thì dẻo miệng, hay trò chuyện rồi nịnh nọt mẹ chồng nên bà ấy rất quý họ. Có lần tôi và em dâu mâu thuẫn, mẹ chồng liền bênh em dâu và tuyên bố sau này già cả sẽ cho hết em chồng tài sản, vợ chồng tôi đừng mong nhận được gì.
Tôi uất ức đòi chồng ra ngoài thành phố vay t.iền mua nhà, không muốn liên quan gì tới mẹ chồng nữa. Ngày hôm đó, tôi cũng tuyên bố thẳng: Tôi sẽ không cầm một đồng nào từ bố mẹ chồng, sau này họ ốm đau cũng không liên quan tới tôi.
Quyết định giải thoát cho bản thân mình
Cách đây vài ngày, đang ngồi làm việc thì tôi nhận được tin nhắn của chồng: "Mẹ tôi bị ốm rồi, đang nằm ở bệnh viện". Tôi không trả lời tin nhắn.
Không ngờ tới 10 phút sau con trai tôi lại gọi điện đến nói: "Mẹ ơi, bà nội bị ốm phải đi viện, mẹ hầm gà mang đến đây đi".
Tôi liền tắt máy để tập trung cho bản báo cáo dang dở.
Buổi chiều tối về tới nhà, chồng tôi giận giữ: "Mẹ tôi nằm viện rồi, cô là con dâu thì phải đến chăm sóc hầu hạ, bón cơm thay đồ cho mẹ chồng chứ. Không làm thì cũng phải đến thăm!".
Con trai tôi cũng cho rằng tôn trọng và chăm sóc người già là nghĩa cử cao đẹp, tôi có nghĩa vụ phải đến thăm nom bà nội nó.
Mẹ chồng đối xử với tôi như thế nào đâu phải bố con nó không biết, tại sao có thể bắt ép tôi đi hầu hạ?
Thế nên, sau khi suy nghĩ, tôi quyết định ly hôn. T.iền thuộc về tôi, nhà là của chồng, con trai cũng theo bố luôn. Tôi bỏ lại tờ đơn ly hôn đã ký rồi ra đi. Nhưng chồng và con trai liên tục gọi điện, nhắn tin khuyên tôi suy nghĩ lại. Giờ tôi vẫn đang ở một nơi xa, không biết phải làm gì nữa. Quay về chăm sóc mẹ chồng ốm đau để tiếp tục cuộc sống thường ngày hay quyết tâm ly hôn, để sống cho chính mình, để bản thân thích làm gì thì làm?
Dự định đưa con về ngoại dịp nghỉ lễ, chồng nói một câu khiến tôi hối hận chỉ muốn ly hôn Câu nói của chồng thực sự khiến tôi uất ức. Tôi không nghĩ anh ta lại hẹp hòi, chi li, tính toán đến mức đó. Tôi người Quảng Bình, ra Hà Nội học tập và làm việc hơn chục năm nay. Cách đây 4 năm, tôi quen và yêu một anh người Bắc - cũng là chồng tôi bây giờ. Thời điểm đó,...