Khổ vì yêu người… tốt quá
Nhà tôi bảo anh sống không thực tế, lại hơi ‘đồng bóng’, mẹ tôi sợ sau này cưới rồi, nếu gặp gì bất mãn anh lại đòi đi tu.
Tôi năm nay 31 tuổ.i, tốt nghiệp đại học. Nhan sắc không đẹp nhưng tôi hay nghe mọi người nói nhìn tôi dễ thương và gương mặt có nét phúc hậu. Tôi đã trải qua vài mối tình: một anh ngoại quốc, một anh Việt Nam, một anh Việt kiều. Tôi bỏ họ có, họ bỏ tôi có. Tôi cũng trải qua cảm giác đau khổ vật vã khi chia tay… Rồi tôi không thích quen ai nữa vì tính tôi cũng hơi khó chịu và cầu toàn. Tôi không đi tìm người hoàn hảo, tôi chỉ cần một người đàn ông làm tôi thấy rung động và có thể tin tưởng, yêu được. Nhưng tôi vẫn không hy vọng gì vì tôi biết thời buổi bây giờ, tìm một người đàn ông như ý mình cũng hơi khó nên tôi vẫn lủi thủi làm việc, gặp gỡ bạn bè cho qua hết ngày tháng.
Sau một thời gian dài sống và làm việc tại Sài Gòn, tôi ngán ngẩm nên về quê làm cho một công ty Hàn Quốc theo lời khuyên của gia đình. Và rồi tôi tình cờ gặp anh, một người đàn ông cũng khá về ngoại hình, ăn nói nhỏ nhẹ nhưng hoạt bát, hiền lành. Anh đi du học bên Australia và định cư luôn bên đó. Từ nhỏ, anh sinh ra nhưng bị khó nuôi nên ba mẹ gửi anh vào chùa cho đến năm 15 tuổ.i. Vì thế, tâm tính anh rất từ bi và luôn hỷ xả cho người khác. Trong chùa anh ở, có một vị sư rất được tôn kính là “sư ông”, mỗi lần anh cần làm việc gì đều gọi điện thoại về để hỏi ý kiến sư ông.
Khi anh quen tôi, anh cũng gọi về hỏi sư ông xem tôi có phải là duyên nợ cuối cùng của anh không và được trả lời là đúng. Anh ấy rất vui và phấn khởi. Anh cũng hay nói với tôi rằng tôi là người cuối cùng mà anh ấy muốn cưới làm vợ. Nếu không cưới được tôi, có thể anh ấy sẽ lo xong sự nghiệp rồi vô chùa tu lại. Dù xa nhau nhưng ngày nào anh cũng tranh thủ gọi điện và nhắn hỏi han tôi mấy lần, thậm chí, lúc anh bận nhất như lái xe hay trong toilet, anh cũng dành chút thời gian gọi cho tôi. Anh lo lắng cho tôi từng li từng tí, làm tôi rất hạnh phúc và cảm động.
Vài tháng sau khi quen nhau, do áp lực công việc nên tôi thường xuyên bị stress. Anh thấy tôi như vậy nên ngỏ ý kêu tôi mở cửa hàng quần áo bán cho đầu óc được thanh thản và anh hỗ trợ một nửa vốn, phần còn lại là gia đình tôi hỗ trợ. Tôi yêu anh thật lòng nên không có ý định lợi dụng anh, thậm chí, nhiều khi anh gửi tiề.n cho, tôi cũng không chịu lấy. Vì tôi biết anh bên đó cực khổ lắm mới kiếm được đồng tiề.n.
Vừa rồi, trong chuyến về thăm Việt Nam, chủ yếu là về gặp mặt gia đình tôi, mọi người ai cũng rất hài lòng. Tôi dẫn anh đi bất cứ nơi đâu, ai cũng bảo tôi kiếp trước tu mới có được người bạn trai như vậy. Anh rất thân thiện và hòa đồng, đi bất cứ nơi đâu, anh cũng không ngại giúp người khác, từ tiề.n bạc hay những việc lặt vặt.
Có lần, tôi chở anh đi Sài Gòn, khi thấy một ông già bị xe tông té rồi bỏ chạy, mọi người xung quanh ai cũng thản nhiên nhìn, anh dừng xe lại và chạy tới giúp bác ấy. Đến lúc bác tỉnh lại, anh gọi điện thoại cho người nhà bác ấy tới thì anh mới chịu đi. Tính tôi cũng thích việc thiện, cũng thương người nên tôi cảm thấy vui khi anh làm điều đó. Về nhà tôi, anh cứ lao vào bếp nấu ăn (anh nấu rất ngon), thậm chí, không cho tôi rửa chén. Anh còn chịu cực nấu nước ấm pha sẵn cho tôi tắm. Thấy anh thương tôi như thế nên gia đình tôi rất vui và muốn hai đứa nên duyên vợ chồng.
Anh làm việc rất trách nhiệm và chăm chỉ nên thường bị đồng nghiệp ghét, chơi xấu nhưng tính anh không bao giờ thích đôi co hay trả đũa lại. Anh chỉ mỉm cười và hỷ xả hết cho những con người đó. Thậm chí, vì anh quá hiền nên anh chị em trong nhà anh cũng ăn hiế.p và lợi dụng anh. Tôi khuyên anh nên cãi lại họ để cho họ biết họ đã sai nhưng anh từ chối. Thôi thì quen một người từng tu hành nên tôi phải chịu.
Video đang HOT
Anh sống rất tiết kiệm cho bản thân nhưng lại thoải mái với người khác và hay lấy tiề.n đi làm từ thiện chùa chiền, dù anh vẫn còn ở nhà thuê bên đó. Tôi khuyên anh làm từ thiện là tốt nhưng anh hãy đợi mình cưới nhau về, vợ chồng khá giả rồi cùng nhau đi làm từ thiện nhưng anh không chịu. Anh nói đến lúc giàu có thì làm từ thiện chẳng còn ý nghĩa nữa. Anh trấn an tôi: “Một khi anh cưới vợ thì anh phải cho vợ con cuộc sống sung túc, giàu sang, chứ anh không khùng đến nỗi cứ đi làm từ thiện mà b.ỏ v.ợ con ở nhà đói khổ đâu. Thay vì anh không gái gú, hút thuố.c hay rượu chè như bao nhiêu người đàn ông khác thì em hãy cho anh lấy phần tiề.n đó đi làm từ thiện”. Thấy anh nói cũng có lý nên tôi yên tâm.
Anh lúc nào cũng nói yêu tôi nhiều lắm, mục tiêu cuộc sống anh là thành đạt và có một gia đình nhỏ hạnh phúc, anh rất mê trẻ con… Chúng tôi vô cùng hạnh phúc. Dù ở xa nhau nhưng tôi chẳng bao giờ lo lắng anh sẽ lăng nhăng. Cứ như vậy trôi qua hơn một năm, hai đứa lúc nào cũng bàn nhau về chuyện “Ngôi nhà và những đứ.a tr.ẻ”. Anh hẹn tôi tháng 9 này sẽ về dẫn tôi ra mắt gia đình dưới quê, tôi lo lắng nên hỏi anh: “Nếu gia đình anh không chịu em thì sao?”. Anh nói rằng: “Anh sẽ cố gắng thuyết phục. Nếu họ vẫn không chịu, anh cứ cưới em vì anh độc lập về kinh tế nên anh không sợ gì hết”.
Anh năn nỉ tôi chờ anh 2 năm nữa vì hiện tại, anh đang cố làm việc để trả cho ba mẹ anh số tiề.n lo cho anh du học, dù họ không nhưng đòi anh vẫn muốn trả, sau đó anh làm ăn thêm để có tiề.n, mua nhà xong, anh sẽ về cưới tôi. Tôi bảo lâu quá vì dù sao, tôi đâu còn trẻ nữa. Anh cứ nói anh muốn mọi thứ có sẵn trước khi tôi qua bên đó để tôi không cực khổ và bỡ ngỡ. Tôi nói không cần, tôi chỉ muốn anh cưới tôi sớm thôi, rồi khi qua đó, tôi sẽ đi làm phụ giúp anh, hai vợ chồng sẽ mua nhà sau. Vậy mà anh vẫn không chịu.
Anh bắt đầu làm thêm công việc buổi tối. Một đêm anh ngủ có 4-5 tiếng thôi, có khi cả ngày anh chỉ ăn một ổ bánh mỳ để cầm hơi. Đúng lúc anh vất vả nhất thì bà chị hai anh bên Australia nghe đâu thông tin anh quen bạn gái (trong mắt gia đình, anh là thằng khờ dễ bị lừ.a gạ.t) gọi điện về mách gia đình và chử.i anh đủ điều. Cô ấy nói là tôi quen anh chỉ vì muốn đi qua nước ngoài sống mà thôi. Tôi thấy anh bị lung lay phần nào và stress tột độ, mệt mỏi cả thể xác lẫn tâm hồn. Tôi sợ anh kéo dài tình trạng này sẽ không tốt nên tôi kêu anh bỏ bớt một việc làm, dành thời gian nghỉ ngơi nhưng anh vẫn không chịu.
Tôi bực tức nói lời chia tay để anh không làm vất vả như vậy nữa. Đang lúc căng thẳng, anh bất ngờ đồng ý và đau khổ. Tôi hối hận, gọi điện lại xin lỗi nhưng anh không muốn nghe máy và không chấp nhận nữa. Anh trách tôi đủ điều, nói chán cảnh sống trần gian, chẳng ai hiểu và thương anh, gia đình gây áp lực và bạn gái thì nói chia tay. Anh đau khổ nhưng không chấp nhận sự quay lại của tôi, dù tôi có năn nỉ hay khóc lóc. Tôi bất ngờ đến nghẹn lòng. Anh chưa bao giờ đối xử lạnh lùng với tôi như vậy. Anh chỉ nhắn tin chứ không điện thoại cho tôi nữa. Anh bảo rằng anh đã gọi điện về xin sư ông ở chùa cho anh đi tu và không nghĩ đến chuyện yêu đương trần gian nữa nhưng anh vẫn đi làm để gây dựng sự nghiệp vài năm nữa (nhưng hiện tại không được yêu đương), sau đó, đem hết tiề.n bạc giúp người nghèo.
Tôi đau khổ, khóc ròng rã mấy ngày nay. Anh bảo thầy nói tôi và anh có duyên vợ chồng nhưng tôi chưa đủ phúc báo để đi chung con đường với anh. Nếu từ nay về sau, tôi đi chùa, làm nhiều việc thiện, giúp đỡ người đời nhiều hơn thì may ra, tôi và anh mới còn có chút cơ hội gặp lại nhau. Vì yêu anh nên tôi chấp nhận hết mấy yêu cầu đó. Bình thường tôi cũng hay rủ bạn đi làm từ thiện nên cũng chẳng thấy mấy việc này khó khăn gì.
Tuy nhiên, khi gia đình tôi biết chuyện này, mẹ và chị tôi không đồng ý. Họ nói anh sống không thực tế và tâm linh quá, lại hơi “đồng bóng” nữa. Tự dưng mẹ sợ tôi khổ, sợ sau này anh quay lại cưới tôi rồi đang sống hạnh phúc, có con cái, nếu gặp chuyện gì bất mãn nữa thì anh đi tu, bỏ mẹ con tôi. Giống như anh thiên về đấng tâm linh hơn là hôn nhân hạnh phúc. Bạn bè tôi, những người từng ngưỡng mộ anh và hạnh phúc của chúng tôi, ai cũng bất ngờ khi tôi chia tay anh. Mẹ tôi khuyên tôi nên suy nghĩ lại, còn tôi thì nghĩ trên đời này, không có người đàn ông nào tốt như anh ấy và tôi rất đau khổ khi phải xa anh -điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến. Trong lòng tôi luôn hy vọng một ngày nào đó anh sẽ trở về. Tôi phải làm gì đây?
Bây giờ, tôi không còn tâm trạng làm gì hết vì đầu óc tôi cứ nghĩ đến anh. Thật sự tôi không thể yêu ai ngoài anh. Anh là hy vọng về một hôn nhân hạnh phúc của đời tôi. Anh là người chia sẻ duy nhất mỗi khi tôi buồn chuyện gia đình (vì nhà tôi gặp nhiều chuyện không may mắn). Tôi không biết rồi anh có quay về bên tôi không hay chỉ nói thế để cho tôi yên lòng? Tôi đau khổ nhiều lắm. Sao anh yêu tôi rất nhiều mà cũng thay đổi quá nhanh chỉ vì những chuyện nhỏ không đáng có như vậy? Có phải anh là người đàn ông tốt nhưng dễ lung lay và không có lập trường? Liệu tôi có hạnh phúc không khi anh sống thiên về tâm linh. Và liệu anh có quay về với tôi? Tôi xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên chân thành. Tôi cảm ơn rất nhiều.
Theo ngoisao
Vào căn buồng "hạnh phúc" trong trại giam
Chuyện đi tù, nhưng vẫn được ngủ với vợ "đều đều" chẳng phải là chuyện gì mới mẻ. Thế nhưng để có được "ân huệ" ấy, đòi hỏi phạm nhân phải nỗ lực cải tạo không ngừng và một lòng hướng thiện.
Phạm Minh Sơn kiểm tra lại khẩu phần bữa sáng cho các phạm nhân
Một lần "trót dại"...
Trong số những phạm nhân mà chúng tôi gặp ở Trại giam Hồng Ca lần này, Phạm Minh Sơn (SN 1968), đến từ phường Tân Phong, TP Lai Châu, tỉnh Lai Châu quả là một phạm nhân cực kỳ "may mắn". Ngày 19-12- 2008, Sơn bị TAND tỉnh Lai Châu kết án 15 năm tù về tội "Mua bán trái phép chất m.a tú.y". Cùng phải nhận những hình phạt đích đáng hơn trong vụ án với Sơn còn có Bùi Sĩ Tiến, Lò Văn Nghiên (cùng trú ở Điện Biên), hiện đang phải chấp hành 17 năm và 16 năm tù ở những trại giam khác.
Được cán bộ trại giam "cử" ra gặp chúng tôi, Phạm Minh Sơn không cần phải có người dẫn giải. Hiện, ông chủ vật liệu xây dựng ở một mỏ than Lai Châu thuở nào đã được đi lại, cải tạo khá thoải mái trong khuôn viên trại. Sơn có "tướng hộ pháp", nhưng khuôn mặt thì khá hiền lành, chân chất. Những ngày tháng bôn ba trước đây cộng thêm gần 4 năm ở tù khiến anh ta có vẻ bề ngoài, cử chỉ điềm tĩnh hơn hẳn những phạm nhân khác. Có thể nói, con đường đưa đẩy Sơn từ một công dân tự do ở Lai Châu đến trại tù tại Yên Bái này xem ra có vẻ rất "hoang đường"... Năm 2008, công việc kinh doanh vật liệu xây dựng tại khu vực một mỏ than "thổ phỉ" ở Lai Châu của Sơn khá phát đạt. Nhờ các mối quan hệ làm ăn này, Sơn có thêm rất nhiều bạn. Trong số ấy, có Lý Thị Hương là vợ của một người cùng làm ăn với Sơn. Biết ông chủ vật liệu xây dựng đi lại nhiều, quan hệ rộng nên tháng 4 năm đó, người phụ nữ này nhờ Sơn hỏi mua hộ 1 bánh heroi.n. Nể vợ bạn, lại chắc mẩm sau phi vụ, kiểu gì cũng có được vài đồng "lót tay" nên Sơn không nỡ chối từ.
Ngay sau đó, Sơn liên lạc với Bùi Sĩ Tiến ở xã Sam Mứn, TP Điện Biên, tỉnh Điện Biên "đặt hàng". Trưa 3-4-2008, Hương dẫn theo người đàn ông tên Thanh (quê Nam Định) đến chỗ Sơn giới thiệu chính anh này đang cần mua "hàng trắng". Được Sơn thông báo cho biết "căn cước" của đối tác, ngay hôm sau, Tiến rủ Nghiên mang theo kiếm áp tải "hàng" xuống Lai Châu. Sau khi được Sơn "khớp nối" cho hai bên gặp nhau, thống nhất giá cả và địa điểm giao hàng, 3h ngày 5-4-2008, Tiến và Nghiên đán.h ô tô đến một nhà nghỉ ở TP Lai Châu để giao dịch thì bị công an ập vào bắt quả tang. Ngay sau khi đầu nậu buôn "hàng trắng" bị tóm, Sơn hốt hoảng ra đầu thú và khai nhận hành vi phạm tội.
2 cô gái dân tộc Mông vừa được thăm chồng tại Trại Hồng Ca
Quan trọng là sám hối
Nói về gia cảnh của mình, Sơn bảo nhà có 4 anh chị em thì chỉ có anh ta là "vất vưởng" nhất vì không chịu học hành đến nơi, đến chốn. Các anh chị em của Sơn thì đều phương trưởng cả và hiện đang công tác tại các cơ quan Nhà nước ở Lai Châu. Cách đây 19 năm, Sơn lấy vợ. Vợ Sơn quê tận Thanh Hóa tình nguyện lên vùng cao làm cô giáo tiểu học. Nhắc đến vợ con, gương mặt ông chủ vật liệu xây dựng thuở nào bỗng "giãn" hẳn ra. "Cô ấy vừa xinh đẹp vừa nết na và hết mức yêu thương chồng con" - Sơn khen vợ mà thầm gửi gắm nỗi niềm biết ơn.
Trong lòng Sơn, ở tù anh ta khổ một thì người vợ ở nhà khổ mười. Ngay sau khi Sơn "dính" án m.a tú.y, xóm giềng, đồng nghiệp gần như "tẩy chay" vợ anh ta. Vợ Sơn bị suy sụp trong một thời gian dài, cho đến tận sau này chồng đến thụ án ở Trại Hồng Ca, những lá thư chị gửi Sơn vẫn thấm đẫm nước mắt. Thế nhưng nhờ sự kiên cường, sự tận tụy trong công tác và nhất là một lòng yêu thương chồng con nên cô giáo tiểu học gốc Thanh Hóa dần lấy lại được thăng bằng cũng như sự tin yêu của mọi người. Sau ít ngày phải học tập pháp luật, nội quy, quy chế, giáo dục công dân, Sơn được "biên chế" về Đội 12, K1 của trại. Công việc hàng ngày của Sơn cùng 44 phạm nhân khác trong đội là đảm bảo cơm nước, hậu cần cho gần 2000 phạm nhân toàn trại. Dù những ngày ở nhà chẳng khi nào Sơn chịu vào bếp nấu cho vợ con nồi cơm, bát canh, song ở trại Sơn lại tỏ ra rất "đảm đang". Nhận thấy Sơn có tố chất "bếp trưởng" nên tháng 9-2009, anh ta được Ban giám thị trại "cất nhắc" lên chức Đội trưởng Đội hậu cần phạm nhân.
Một lòng sám hối, Sơn luôn "giành" những việc khó, việc khổ về mình. Những lúc rảnh rỗi, anh ta còn không ngừng động viên, an ủi các phạm nhân khác, nhất là những phạm nhân phải thụ án dài. Chiều 22-6-2010, Sơn đang "đán.h vật" với mấy thùng bột mì, chuẩn bị làm bánh cho bữa sáng hôm sau của các phạm nhân thì bất ngờ nhận được thông báo từ ngoài cổng vào "có vợ đến thăm". Sơn chạy như bay tới nhà thăm gặp để ôm chầm lấy vợ. Nhưng niềm vui đâu đã dừng ở đó, Sơn tiếp tục nhận thêm thông tin anh ta được Ban giám thị cho phép "sở hữu" căn buồng hạnh phúc với vợ trong vòng 24 giờ.
Nhớ lại cái cảm xúc ấy, Sơn hồ hởi: "Thật không có gì vui sướng bằng. Lúc ấy cả tôi và vợ đều ôm nhau khóc rưng rức, nhưng đó là những giọt nước mắt đong đầy hành phúc, tủi hờn"! Sơn bảo những phạm nhân được hưởng như anh ta trong thời gian qua chẳng mấy. Bởi để được Ban giám thị trại chấp thuận nguyện vọng này, ngoài việc cải tạo, phấn đấu thật tốt thì còn phải trải qua rất nhiều khâu xét duyệt. Và quan trọng nhất là phạm nhân ấy phải gây dựng được niềm tin với cán bộ, chiến sĩ ở trại. Vì rằng trong khoảng thời gian "hạnh phúc" kia, mấy ai dám chắc phạm nhân không có những hành động gây nguy hại tới công tác quản lý giáo dục ở trại, thậm chí là "đào tẩu".
Cũng theo lời Sơn, ngày 21-7 vừa qua, anh ta lại thêm một lần nữa được ở bên vợ trong vòng 24 giờ. Với Sơn hay bất kỳ một phạm nhân nào khác khoảng thời gian ngắn ngủi ấy thật vô cùng quý giá. Nó không chỉ giúp một mảnh đời lầm lạc có được cảm giác yêu thương, tha thứ, đợi chờ từ phía gia đình, cộng đồng và tính nhân văn, nhân đạo của chế độ mà hơn thế nó còn là cái để mỗi phạm nhân ngẫm ngợi về cuộc sống tự do. Trước khi trở lại với cái "xó bếp" của mình, Sơn đã mạnh dạn bày tỏ chiêm nghiệm với chúng tôi: "Ở đời có mấy ai không mắc phải lỗi lầm. Điều quan trọng là phải biết sám hối và sám hối sẽ chẳng bao giờ là muộn cả"!
Theo Dantri
Tâm niệm trả nợ cuộc đời của phạm nhân đi qua cửa tử Tôi đã tự nhủ với mình, sẽ cố gắng sống tốt, cải tạo tốt, để không phụ lòng những người trao cho tôi cơ hội được sống, được sám hối về những sai lầm trong quá khứ. Và trong suốt 15 năm qua, tôi đã làm đúng tâm niệm ấy bằng một tấm lòng tích cực và hướng thiện Hai mươi tuổ.i, cái...