Khổ vì bị anh chị em chồng bòn rút tiề.n
Hằng càng ngày càng thấy mệt mỏi khi phải chu cấp hàng tháng cho hai đứa em đã có công ăn việc làm của chồng. Đứa con trong bụng ngày lớn dần lên, mà tiề.n lúc nào cũng hết, chẳng dành dụm được cái gì cho ra tấm ra món.
Trước khi lấy Hằng, Nam nói rõ: “Anh phải có trách nhiệm với hai em của mình, nuôi ăn học đến khi ra trường và lo công ăn việc làm. Bố mẹ anh già lại không lương lậu nên không thể giúp gì được. Nếu em chấp nhận những khó khăn thì cả hai cùng tiến tới hôn nhân”.
Hằng đồng ý làm vợ Nam bởi đó là trách nhiệm của một người anh trong gia đình. Hơn nữa, điều này lại khiến cô thấy Nam trong tương lai sẽ là một người chồng, người cha lý tưởng cho các con mình.
Tưởng rằng sẽ chấm dứt cảnh nuôi báo cô sau khi hai đứa em của Nam ra trường, nào ngờ thói quen được bao cấp hàng tháng của chúng làm Hằng khốn đốn.
Mặc dù đi làm lương tháng 3 triệu, nhưng cậu em chồng hàng tháng vẫn cứ vay chị dâu đều đặn khi thì đi đám đám cưới, sinh nhật lúc lại mời sếp đi ăn. Mọi lý do đều chính đáng khiến Hằng không thể không cho vay. Nhưng vay mà chẳng có thời hạn trả, tháng nào cũng vậy làm cô không chịu nổi. Tâm sự với chồng, anh chỉ trả lời: “Thanh niên thì không tránh được, em cũng đừng khắt khe quá”. Chồng nói thế thì cô còn làm gì được, chỉ biết ấm ức trong lòng mà chẳng dám tỏ cùng ai.
Cậu em chồng đã vậy, còn cô em của Nam đi làm được 2 tháng chê lương thấp nên xin nghỉ chờ kiếm việc khác nhàn nhã và lương cao hơn. Nằm dài ở nhà chị dâu, em chồng chẳng làm gì ngoài việc nghe nhạc và sơn móng tay, đọc sách báo, vào internet và vay đều đều chị dâu vài trăm tiêu vặt.
Nhiều lần Hằng ý tứ bảo: “Đi xin việc làm, lúc đầu thì phải chịu khó, chịu khổ rồi dần dần mọi chuyện mới có thể theo ý mình” thì cô em vùng vằng: “Chị không phải dạy đời. Em đang chờ họ gọi phỏng vấn đây”. Thế nhưng, chờ đến nửa năm vẫn chẳng thấy tăm hơi. Nhắc chồng nói chuyện với em xem mọi việc thế nào, thì anh chỉ thờ ơ: “Nó chơi chán rồi tự khắc đi tìm, em mặc kệ nó”.
Video đang HOT
Không được chồng thông cảm, ngày ngày phải chứng kiến sự lười nhác của cô em khiến Hằng thường xuyên thấy mệt mỏi. Đứa con trong bụng thì ngày lớn dần lên, mà tiề.n lúc nào cũng hết, chẳng dành dụm được cái gì cho ra tấm ra món.
Mọi ấm ức dồn nén cho đến khi cô em chồng hỏi vay 5 triệu để đặt cọc vào chỗ làm mới. Hằng nói không có mà tiề.n chi tiêu ăn uống hàng ngày còn phải tằn tiện. Thế rỗi chẳng biết cô bé nói gì mà Nam đùng đùng mắng vợ té tát: “ Sao nó vay có 5 triệu mà em khó khăn thế. Bố mẹ biết được thì chẳng ra sao cả. Em cứ đưa cho nó đi, đừng ích kỷ thế. Khi nào có rồi nó trả chẳng mất đâu mà lo”.
Nghe chồng nói vậy Hằng mở tủ lấy 4 triệu cùng với cuốn sổ nhỏ đặt trước mặt Nam. “Đây là tất cả tiề.n còn lại trong nhà, còn đây là danh mục chi tiêu hàng tháng. Anh giữ lại lương của mình và em sẽ đưa lương của em cho anh chi tiêu vài tháng xem có thể để lại một khoản tiề.n lớn mà giúp đỡ thêm cho cô ấy”, Hằng nói xong và đi thẳng về phòng.
Lúc này, Nam mới hiểu được sự khó khăn mà vợ phải chịu. Vậy mà anh đã không chia sẻ mà còn làm tổn thương đến cô, làm cho tình cảm vợ chồng bị sứt mẻ.
Vợ chồng Nga – Cường cũng xảy ra mâu thuẫn vì chuyện “trợ cấp” cho bà chị của chồng.
“Em lấy cho chị Phượng 4 triệu để chị ấy lấy hàng”, nghe câu ra lệnh của chồng qua điện thoại mà Nga tức lộn ruột.
Gần một năm nay, hễ có gì cần đến tiề.n là y rằng bà chị chồng lại gọi điện cho cậu em. Lúc thì đi chữa bệnh mất vài ba triệu, lúc thì mua cái máy điều hòa, lúc thì đóng tiề.n học cho con.
Nga thấy vợ chồng mình chẳng khác gì cái mỏ để “bà ý” thiếu thì đào. Lúc nào cũng nói là vay tạm, nhưng chẳng bao giờ hoàn lại thế là lâu dần lại thành cho.
Lúc nào ca cẩm với Cường là cô lại bị cằn nhằn: “Con người ai chẳng có lúc này lúc khác. Nếu không có chị ấy thì làm sao có anh bây giờ. Em cũng phải biết nghĩ chứ”.
Chẳng muốn làm không khí gia đình căng thẳng Nga đành nín nhịn. Nhiều lúc Nga thấy hối hận vì đã lấy Cường bởi anh coi cô chỉ như người giữ tiề.n cho mình còn chẳng có chút giá trị nào so những người trong gia đình.
Suy nghĩ đó khiến Nga ngày càng xa lánh Cường hơn. Tình cảm vợ chồng cũng giảm mặn nồng.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cái gì mình chờ đợi sẽ chẳng bao giờ đến phải không?
Tôi đang đau đầu lắm. Tôi ước gì mình đủ bản lĩnh như một nhân vật nữ trong phim đứng trước một anh chàng bày tỏ suy nghĩ. Ngay cả bức thư hữu hình này, không biết đến ngày nào tôi mới có đủ can đảm đưa cho cậu.
Tôi đã ra dãy tự học, nhưng không thấy cậu. Tôi đã đứng một góc cửa sổ để tìm dáng hình cậu đá banh, nhưng cũng chẳng thấy cậu. Sao cậu không xuống?
Và một dạo...Có một người khá giống cậu cũng hay chơi thể thao vào những ngày chủ nhật. Tôi hào hứng mang cặp kính cận trông ra để quan sát. Cậu đá rất cừ. Và một buổi chiều tôi cùng nhìn thấy cậu và người ấy với hai mái tóc ngắn dài khác nhau... Tôi ngỡ người. Tôi không buồn vì đã ngộ nhận nhưng tôi buồn vì không nhớ nổi gương mặt cậu.
Lẽ ra tôi đã có rất nhiều cơ hội để nói dù chỉ một câu chào mỗi khi đi ngang qua cậu, song chẳng có gì xảy ra ngoài những khoảng không mà tôi bỏ ngõ...Tôi chẳng biết gì về cậu ngoài một cái tên " Hùng" mà loáng thoáng nghe được ở đâu đó. Thậm chí khi tôi nhận ra cậu và anh chàng vẫn thường ngày đá bóng kia là hai người khác nhau, tôi đã hoài nghi về cái tên Hùng đó. Tôi biết cậu quen thân anh Hoàng, mấy lần tôi tính bắt chuyện với anh Hoàng để hỏi thăm cậu nhưng không thể.
Dần dần tôi muốn chỉ cần thoáng nhìn thấy cậu là đủ rồi. Nhưng cậu chẳng bao giờ xuất hiện. Một năm rồi đấy. Và tôi nhận ra một điều rằng dường như những gì đang diễn ra chỉ ở một phía bên tôi. Cậu không hề biết đến. Cái mình chờ đợi sẽ chẳng bao giờ tới phải không...?
Điều đó sẽ không đến phải không? (Ảnh minh họa)
Tôi luôn nghĩ về cậu bằng hình ảnh của một thư sinh mặc áo sơ mi kẻ sọc, sơ vin và cắp sách ra dãy tự học đến khuya. Và tôi để tâm đến cậu còn vì một nụ cười trìu mến mà cậu đã dành cho cái gật đầu hiếm hoi khi nhìn thấy cậu trên đường. Những điều đó đã khiến tôi không muốn đón nhận hình ảnh của một ai khác dù cũng đã có vài người muốn đến với tôi. Có lẽ tôi đã làm cho họ buồn, cũng như tôi bây giờ.
Chẳng còn bao lâu nữa, tôi sẽ tốt nghiệp và tự đi trên đôi chân của mình. Tôi thấy trước những khó khăn nhưng không biết phải đối mặt như thế nào. Tôi đã học rất nhiều nhưng dường như chỉ là sự trống rỗng, cả trong nhận thức lẫn tư tưởng. Song, những gì mà tôi dành cho gia đình và cậu từ khi xuất hiện luôn đầy ắp.
Cậu à, tôi không biết tôi còn có thể nhớ cậu thêm bao lâu nữa. Trái tim tôi như đang chia nửa, nửa dành cho nỗi buồn đơn phương đang mong tìm lối thoát và nửa dành cho cảm xúc khi đứng trước một chàng trai nào đó.
Cứ viết như thế này, tôi thấy mình thật thảm hại. Tôi đang đau đầu lắm. Tôi ước gì mình đủ bản lĩnh như một nhân vật nữ trong phim đứng trước một anh chàng bày tỏ suy nghĩ. Ngay cả bức thư hữu hình này, không biết đến ngày nào tôi mới có đủ can đảm đưa cho cậu. Và nếu một ngày cậu có cơ hội nhận lấy mấy dòng này thì... hãy biết cho mình chứng đó thôi. Chỉ cần cậu biết thôi...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chồng mang tiề.n thưởng Tết 'chia' cho bồ nhí Nghe chồng thông báo tiề.n thưởng Tết năm nay chỉ bằng phân nửa năm ngoái, Vy đã thấy nghi nghi. Nhưngcô không ngờ chồng mình lại có gan mang tiề.n đi cho bồ nhí... Vy định dùng tiề.n thưởng ấy gửi tiết kiệm để sang năm sửa lại cái tầng hai. Tính sơ sơ, gộp cả hai vợ chồng lại cũng có một...