Khi người ta đã quay lưng, bạn đừng hỏi vì sao… bởi tất cả đều vô nghĩa
Khi nghe điện thoại của cô bạn thân, tôi thật sự nghẹn ngào không nói nên lời nào. Tôi càng thương bạn bao nhiêu, càng trách cho gã đàn ông bạc tình đó bấy nhiêu.
Bởi con người thực sự bất hạnh nhất là lúc chúng ta vô cảm (Ảnh minh họa).
Trong điện thoại, bạn tôi khóc nức nở, đây là lần đầu tiên sau 7 năm làm bạn bè, tôi thấy cô ấy khóc nhiều như thế. Cô ấy nói: “Tớ thật sự chán nản, tớ không còn niềm tin vào tình yêu nữa”.
Tôi nhớ, lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là khi chúng tôi cùng nhận phòng ký túc xá. Khi nhìn thấy căn phòng chật chội, ẩm thấp, cô ấy nói: “Tớ nghĩ, chúng ta cần sửa sang lại, chứ không thể ở như thế này được”.
Nói rồi, cô ấy bàn với chúng tôi cùng sửa soạn, mua sắm. Chỉ sau một tuần, căn phòng bỗng chốc sang trọng hẳn lên. Thế đó, ai vào phòng chúng tôi đều phải trầm trồ, khen ngợi.
Ở cùng nhau, tôi dần nhận ra, cô ấy là người tốt, nhưng cũng rất sĩ diện.
Với cô ấy, dù c.hết đói cũng phải đẹp, dù không có một đồng xu cô ấy vẫn thể hiện như đang cầm trong tay t.iền tỉ… Tôi hiểu, không phải cô ấy huênh hoang hay khoe mẽ, mà cậu chỉ muốn trong mắt người đối diện cô ấy phải thật hoàn hảo…
Cô ấy chơi thân với tôi cũng có lẽ là chúng tôi đối ngược nhau, tôi chẳng quan tâm tới vẻ bề ngoài, nhưng thích nhìn ngắm cô ấy trang điểm, đi bên cô ấy mà có mấy đứa con trai ghẹo cậu là tôi thấy vui lây.
Video đang HOT
Trong tình yêu, cô ấy cũng quá cầu toàn. Bởi cô ấy xinh đẹp, rạng rỡ nên có nhiều lựa chọn nhưng oái oăm thay cô ấy chỉ nhận lại những đau khổ mà thôi.
Tôi hiểu, đàn bà vốn khi nào cũng tự nghĩ: “ Sao mình thế này mà phải hầu hạ đàn ông?’”, “Sao yêu anh ta thế mà anh ta lại đối xử tệ với mình?”, “Sao cái cô kia nó không bằng mình mà nó lại được người ta yêu đến thế? “,… Bởi cái tôi quá lớn và những sĩ diện vô tình đã đ.ánh mất đi người đàn ông ta yêu.
Và rồi, cô ấy đã đặt niềm tin vào một người đàn ông nhưng anh ta lại khiến cô ấy thất vọng. Rồi một ngày, người đàn ông của bạn tôi ngã vào vòng tay một cô gái điếm. Anh ta yêu mê mệt cô gái kia. Gia đình họđứng bên bờ vực của sự tan vỡ.
Tôi muốn nhắn nhủ tới bạn tôi rằng: “Trong tình yêu, đừng suy nghĩ, đừng lựa chọn quá nhiều. Cũng đừng tự hỏi: “Vì sao ta không bằng một cô ả lẳng lơ?”, bởi sẽ chẳng bao giờ chúng ta tìm được một câu trả lời chân thành cả. Một khi tình yêu đã hết, một khi người ta đã không còn yêu mình, có hỏi ngàn lần cũng vô nghĩa.
Hãy nhớ, tình yêu luôn có nét khác biệt riêng của nó. Tình yêu không tuân theo bất cứ một quy luật thông thường nào cả. Trong tình yêu, cũng không có cái gì là hoàn hảo.
Khi thấy mệt mỏi, chán chường thì tức khắc cậu sẽ rời xa được họ, sẽ quên được họ.
Sẽ đến lúc có người đàn ông yêu cậu thực sự. Còn với kẻ đã quay lưng, đừng bao giờ cần tự hỏi vì sao. Vì kẻ đã dứt áo ra đi, cố tìm câu trả lời cũng là vô nghĩa.
Theo Người Đưa Tin
Thang điểm nào cho đôi ta?
Sống thoải mái là tiêu chí lớn nhất của anh, bất kể sự thật là vợ anh còn đầy khuyết điểm. Chị là phụ nữ, bản năng khiến chị để ý những tiểu tiết, thành ra lại dễ thành người hay xét nét, chê bai.
(Ảnh minh hoạ).
Chị lại mang chuyện anh ngủ khi vợ đang trong phòng sinh ra phân tích: "Đấy, anh cứ nói anh thương vợ. Thương vợ mà thế đấy".
Anh thẹn, chống chế: "Thì anh vẫn thương vợ, nhưng lúc đó anh mệt quá, vợ cứ nhắc hoài". "Anh mệt, nhưng bà ngoại cũng mệt đấy thôi. Vợ trong phòng sinh đau đớn, nguy hiểm mà anh ngủ được" - chị làu bàu. Nhức đầu, anh nói mát: "Thôi tui xin lỗi. Chị cứ nghĩ chồng chị điểm một, nhưng tui làm được đến điểm chín rồi đó".
Chị nghĩ: đấy nhé, anh không bao giờ nhận ra cái dở của mình để mà sửa. Chưa đến mức một điểm, nhưng chị cho anh ba điểm trên thang điểm 10 là đáng lắm. Vì sao à? Đâu phải mỗi cái chuyện ngủ nghê kia đâu.
Anh nghĩ: vợ có ti tỉ chuyện không hài lòng về chồng, mà toàn căn ke mấy chuyện tủn mủn. Cái chồng làm được thì không bao giờ tính. Nửa đêm nghe tin vợ chuẩn bị sinh, mình tất tả bắt xe về quê cho kịp sáng hôm sau có mặt ở bệnh viện. Đi xe mệt quá nên đến nơi tranh thủ chợp mắt một tí, trong phòng sinh đã có bác sĩ rồi còn gì (cái đầu của đàn ông lý trí mà - luôn phân tích.
Chị nghĩ: sáng Chủ nhật nào anh cũng tót ra quán cà phê tụ tập với mấy ông bạn, trong lúc đó, chị phải tất tả đi chợ, lo dọn nhà, lúi húi cơm nước đến tận trưa cũng chưa xong. Cuộc cà phê của anh quan trọng thế hay sao? Sao chẳng mấy khi nghe anh rủ vợ đi cà phê rồi chở vợ đi chợ?
Anh nghĩ: chồng cà phê sáng để bàn chuyện làm ăn, mỗi tuần có một lần, xong là về ngay với vợ. Bù lại, chồng không bao giờ tụ tập ăn nhậu, không dính "tật" nào, vợ còn muốn gì?
Chị nghĩ: anh không lãng mạn. Anh không "biết đường" tặng quà cho vợ nhân ngày 8/3, 20/10, thậm chí ngày sinh nhật chị anh cũng tặng quà trễ sau đó cả tuần. Mà quà là gì chứ? Một cái gối ôm để vợ chồng xài chung. Chịu nổi không.
Anh nghĩ: ngày nào mình cũng quan tâm hỏi han vợ, ôm hôn vợ trước khi đi làm, hết giờ làm mong mau mau về với vợ. Ngày nào chẳng là ngày đặc biệt của vợ chồng, sao còn phải bày vẽ ra lắm thứ ngày như thế.
Trên thang điểm 10, vợ và chồng đang ở đâu, chắc là không quan trọng. Anh cần chị để giúp anh biến sự "vô tư sống" thành sống thoải mái nhưng có trách nhiệm. Chị cần anh để được quan tâm, chở che và sống vui vẻ với tất cả những khuyết điểm của mình. Lý lẽ của hôn nhân đôi khi thật giản đơn, thế mà lại hay.
Còn trăm thứ nơi anh khiến chị không hài lòng, chê trách: anh không có thời gian đưa vợ con đi chơi vào những ngày nghỉ, lễ, mà cũng chẳng biết nơi nào để đi, phó thác toàn bộ cho vợ sắp xếp; anh không khôn khéo lấy lòng bên ngoại, thường để chị phải đỡ lời... Chị đã chấm điểm và trừ điểm chồng dựa trên những biểu hiện như thế, trong suốt thời kỳ hôn nhân. Các thang đo vốn đã hạn hẹp lại bị cuộc sống gia đình bận bịu làm cho khắt khe hơn.
Lần này, chị hỏi "quật lại" chồng: "Thế anh thì sao? Anh cũng chê bai vợ luôn miệng đấy còn gì!". Anh cũng không vừa: "Đúng rồi. Em nói nhiều, hay thù vặt, nấu ăn vẫn dở chứ có tiến bộ bao nhiêu đâu, rồi còn lười chăm sóc bản thân". Đến mức này thì chị khó mà kiềm chế được nữa. Chị gằn giọng: "Thế tui một điểm hay chín điểm?". Anh cười: "Ơ, mấy điểm thì có nghĩa gì đâu. Vợ là vợ của anh, và chỉ cần như thế là quá đủ. Vợ là nhất!". Chị chưng hửng với câu trả lời của chồng. Hơn thua gì nữa với người... không thèm hơn thua với mình.
Thảo nào mà đàn ông dễ hài lòng với cuộc sống hôn nhân hơn phụ nữ. Chị cũng như nhiều người vợ trên đời, thấy chồng luôn sai nhiều hơn đúng. Với anh, anh không cần thang đo nào để đ.ánh giá bạn đời, nên đúng sai không còn quan trọng. Chị nhớ có lần, giữa cảnh nhà cửa bề bộn vì cả vợ lẫn chồng đều đi làm về trễ, anh vô tư rót nước uống rồi quay sang hỏi chị "sống với tui, bà thoải mái không vợ lùn?".
Thế đấy, sống thoải mái là tiêu chí lớn nhất của anh, bất kể sự thật là vợ anh còn đầy khuyết điểm. Chị là phụ nữ, bản năng khiến chị để ý những tiểu tiết trong ngôi nhà nhỏ của mình, lâu dần thành ra dễ xét nét, chê bai. Thôi thì, có khi đàn ông có "nghệ thuật sống" hơn đàn bà, họ sống dễ hơn.
Không bảng đ.ánh giá nào đủ toàn diện để thâu tóm những sắc màu của đời sống ấy, bởi điều cuối cùng, quan trọng nhất: họ vẫn yêu thương nhau và bên nhau.
Theo Tinmoi24.vn
Tôi chưa dứt khoát được với người cũ dù đã có bạn trai mới Bạn trai hiện tại luôn khiến tôi vui, còn người cũ lại làm tôi khóc. ảnh minh họa Tôi đã có người yêu mới nhưng chưa dứt khoát được với người cũ. Ngày nào người cũ cũng níu kéo, khóc và cầu xin tôi. Thực sự, tôi thấy rất tội và đã khóc vì anh nguyên một tuần nay. Nhắn tin với người...