Khi người ta đã hết yêu, mọi níu kéo đều trở nên thừa thải…
Một khi con người ta đã muốn chia tay rồi thì mọi thứ trở nên thừa thãi biết bao. Qúa khứ dù đẹp đẽ đến đâu cũng sẽ dễ dàng bị vứt bỏ, nước mắt dù đáng quý biết bao thì cũng dễ dàng bị xem thường, bị chính sự vô tâm lấn át.
Trước lúc học được cách yêu trọn vẹn một người, em đã từng nghĩ trong tình yêu chỉ cần yêu, yêu thật lòng thì mọi chuyện sẽ dễ dàng, sẽ tốt đẹp và nếu- nếu lỡ một ngày nào đó tan vỡ, thì chỉ cần còn một người nắm thì người kia chắc chắn sẽ không thể nào buông…
Thế nhưng,…
Có một ngày đẹp trời mang anh đến – dạy em biết thế nào là yêu, là giận hờn, là ghen tuông,là nhớ nhung một người.
Và rồi cũng một ngày đen tối mang anh rời xa khỏi cuộc đời em – một ngày anh quyết định dứt khoát buông bỏ mọi thứ, dứt khoát đạp đổ quá khứ để được tự do bên cạnh người con gái ấy.
Em đã từng rất tự tin khi nghĩ rằng sẽ không ai và điều gì có đủ sức chia cách chúng ta, sẽ không ai có thể nào thay thế được vị trí trong lòng của đối phương, sẽ không một ai có thể xóa bỏ được tất cả những kí ức tốt đẹp đã từng có. Thế là em bướng bỉnh, em cố chấp chạy mãi theo anh, khư khư nắm giữ anh lại mặc dù vô số lần anh lạnh lùng, anh thờ ơ… ngay cả đến cảm xúc của em anh cũng không thèm để tâm đến. Em làm tất cả những gì mà em nghĩ sẽ tốt hơn cho chúng ta, em chủ động xin lỗi dù rằng lỗi chưa hẳn là nằm ở em, em níu kéo, em bị luy, em khóc than… nhưng cuối cùng thì sao, vẫn không thể thay đổi được gì, anh vẫn ra đi, chúng ta vẫn chia tay. Thế đấy…
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Cho đến tận bây giờ, thời gian dường như vẫn chưa đủ sức để xoa dịu nỗi đau trong em. Thế nhưng nó giúp em thật sự bình tâm lại, nhìn lại quá khứ, nhìn lại quãng đường mà chúng ta đã cùng chung bước, nhìn lại sự đổ vỡ ngày ấy và nhìn lại suy nghĩ trẻ con của mình. Thật ra duyên số chỉ là một cái cớ khi con người ta không thể tìm ra được một lý do nào thật sự thích hợp hơn: ” Duyên do trời định thì phận do người nắm giữ”. Tình yêu của chúng ta nên đi tiếp hay dừng lại là do chính chúng ta lựa chọn và quyết định, không bởi một ai khác, không một điều gì khác. Khi anh muốn yêu, anh đã quen em suốt một quãng đường dài đó thôi và khi tình yêu của anh không còn nằm ở nơi em, anh dứt khoát chia tay. Một khi con người ta đã muốn chia tay rồi thì mọi thứ trở nên thừa thãi biết bao. Qúa khứ dù đẹp đẽ đến đâu cũng sẽ dễ dàng bị vứt bỏ, nước mắt dù đáng quý biết bao thì cũng dễ dàng bị xem thường, bị chính sự vô tâm lấn át.
Sau chia tay anh đã sống tốt ra sao, vui vẻ ra sao, hạnh phúc ra sao… em biết chứ, hiểu mà và càng thấm ” Chúng ta chia tay không vì định mệnh hay số phận gì cả, chỉ là đơn giản duyên cạn, tình hết và anh muốn ra đi. Vậy đó”.
Nếu có một ai đó hỏi em có cảm thấy mình ngu xuẩn khi đã từng điên cuồng nắm giữ anh lại không thì câu trả lời chắc chắn là ” Không”. Vì đơn giản là yêu mà, làm sao nắm giữ được cảm xúc, làm sao có thể để lí trí lấn át được tình cảm cơ chứ. Em và anh – ai rồi cũng sẽ hạnh phúc, chỉ tiếc là không hạnh phúc cùng nhau và em không biết một ngày nào đó trong tương lai anh sẽ hối tiếc không nhưng em biết… Mình đã từng có một thời điên dại yêu anh, một thời điên dại níu kéo và một thời để nhớ – nhớ thời t.uổi trẻ yêu hết mình, sống hết mình. Vậy thì tại sao em lại không ngẩng cao đầu để chờ đón hạnh phúc ở trạm tiếp theo…
Theo blogtruyenngan
Biết chồng ngoại tình, hãy dũng cảm mà buông chứ 'lạt mềm' thì chỉ có hứng bi kịch!
"Phận đàn bà nó khổ thế rồi. Nhưng không thể cái gì cũng làm cứng được, thôi thì lạt mềm buộc chặt để giữ hạnh phúc, cho con cái có đầy đủ bố mẹ". Và chị đã làm theo.
Chị kết hôn với anh năm chị đã bước sang t.uổi 30. Anh hơn chị 5 t.uổi, anh nhỏ người, da ngăm đen. So bề ngoài anh kém xa chị, công việc cũng không bằng nhưng chị cũng tặc lưỡi thôi thì vợ chồng sống với nhau cốt là ở cái tình cái nghĩa là được. Chị cũng chẳng còn trẻ trung gì nữa mà kén chọn.
Thế nhưng cưới nhau về, chị mới biết anh là người đàn ông vô trách nhiệm. Đi làm về vất cái xe ở sân là anh ra ngay đầu ngõ trà đá, thậm chí còn chẳng cần thay quần áo.
Thu nhập của chị cao gấp 3 chồng. Mọi chi phí trong gia đình đều một tay chị lo liệu. Mà chị cũng thuộc dạng tham công tiếc việc, ngoài việc ở công ty còn tranh thủ bán thêm hàng trên mạng để kiếm thêm thu nhập. Nhưng chị cũng chẳng hề kêu than chồng nửa lời.
Bầu bí, nghén ngẩm nhưng chị vẫn phải cơm canh đủ 3 bữa cho chồng. (Ảnh minh họa)
Bầu bí, nghén ngẩm nhưng chị vẫn phải cơm canh đủ 3 bữa cho chồng. Nhiều hôm nấu ăn mà chị phải bịt khẩu trang lại để không ngửi thấy mùi nữa. Ngửi chị còn chẳng dám chứ nói gì nói nếm đồ ăn lúc đó, thế nên chị đã cho hơi nhạt. Ai ngờ khi bê tô canh lên, húp một thìa anh hất luôn cả tô xuống đất, rồi đ.ánh v.ợ vì cái tội nấu nướng vớ vẩn cho chồng ăn, không coi chồng ra gì.
Lần đó, chị đau đớn đến mức suy nghĩ đến việc ly hôn. Nhưng thương con trong bụng, lại sợ điều tiếng xã hội nên chị gạt nước mắt chấp nhận tiếp tục chung sống với chồng. Có con rồi, chị càng khổ hơn. Một mình chị tự lo hết mọi việc nhà, từ giặt giũ, nấu ăn, chăm sóc con. Anh đi làm về nhưng hầu như chẳng quan tâm đến sự có mặt của mẹ con chị. Chị có cảm giác anh chỉ là khách trọ trong nhà.
Ngày chị gửi con cho người trông trẻ tư để đi làm trở lại thì cũng là lúc chị nghe phong thanh được chuyện anh có bầu. Lúc mới nghe tất nhiên chị không tin, nhưng khi nghe chính em gái của mình nói thấy anh rể vào nhà nghỉ với cô nào đó thì chị mới vỡ lẽ. Anh khốn nạn đến thế sao ?
Chị chán nản đã viết đơn ly hôn định đưa chồng ký nhưng khi đó chính mẹ chị lại khuyên con gái suy nghĩ lại. Bà bảo: "Phận đàn bà nó khổ thế rồi. Nhưng không thể cái gì cũng làm cứng được, thôi thì lạt mềm buộc chặt để giữ hạnh phúc, cho con cái có đầy đủ bố mẹ". Và chị đã làm theo.
Chị cố kiềm chế bản thân mình, không oán hờn trách móc mà ngược lại còn chiều chuộng chồng mong anh suy nghĩ lại. Nhưng chị thấy mình đã sai, những việc chị làm lại khiến chồng tưởng rằng anh là quan trọng, không bao giờ chị dám bỏ anh ta. Vì thế không những không quay đầu, anh ta còn đi với bồ một cách công khai. Đó là những ngày tháng tối tăm nhất trong cuộc đời chị. Chị cam chịu đến mức khốn khổ vì sợ gia đình tan vỡ.
Chị cam chịu đến mức khốn khổ vì sợ gia đình tan vỡ. (Ảnh minh họa)
Rồi một lần ả nhân tình của chồng chị ngang nhiên đến nhà tìm anh ta. Nhìn thấy ả, máy trong người chị sôi lên, chị lao ra định cho ả cái tát thì không ngờ bị chồng kéo lại. Chị chưa tát được nhân tình của chồng cái nào thì đã bị chồng đ.ánh cho một trận tơi bời vì làm mất sĩ diện của anh ta.
Đ.ánh v.ợ rồi, anh ta cũng chẳng chịu nhìn lại xem chị có sao không mà phóng xe đi luôn với người tình. Chị cay đắng gọi điện thoại cho em gái chở đi viện. Suốt 3 ngày nằm viện chồng chị cũng không thèm tới thăm vợ một lần. Nước mắt chảy dài, lúc này chị mới thấm thía, lạt mềm buộc chặt đâu phải lúc nào cũng giữ được hạnh phúc gia đình. Giá chị dũng cảm buông ngay từ đầu thì chị không phải chịu đựng chuỗi bi kịch cho tới ngày hôm nay.
Theo Phununews
Chỉ vì chiếc bật lửa bị bỏ quên... Hồng lo sốt vó, cô rơm rớm nước mắt bảo: "Nếu anh không tin thì em sẽ n.hảy l.ầu cho anh xem!". Nhưng cô thật không ngờ... Hồng và Nam quen nhau qua mai mối, lần đầu gặp Nam, Hồng rất ưng ý nên chẳng bao lâu sau, hai người quyết định tiến đến hôn nhân. Hồng cảm thấy Nam là một chàng...