Khi nào em sẽ cưới anh?
Tôi nhìn nàng vài giây rồi bảo “Tại sao lần này em không cầu hôn anh nhỉ?”
“Em à?” – Nàng hỏi, mắt mở to ngạc nhiên.
“Tại sao không?”, tôi hỏi, “Có gì sai đâu?”
Nàng đỏ mặt, đáp, “Không.”
***
Lần đầu tiên khi tôi hỏi cưới nàng là khi chúng tôi lên sáu.
“Mình sẽ là chồng”, tôi nói, “còn cậu là vợ”
“Không được”, cô bé trả lời ngắn gọn.
…”Được mà”, tôi nói
“Không được”, c.ô b.é đáp lại và bỏ đi.
Một lúc sau, tôi cũng bỏ đi luôn. Chả có gì vui khi chơi một mình trong nhà cả.
Ảnh minh họa
Lần thứ hai tôi hỏi cưới nàng là khi chúng tôi mười bốn.
Chúng tôi là một đôi nhảy trong vũ hội hằng năm của trường và tôi chờ nàng ra khỏi phòng thay đồ. Tôi mặc bộ com-lê đen có thắt nơ. Khi nàng bước ra khỏi phòng thay đồ trong chiếc đầm màu hồng ngang gối , tôi hít một hơi thật sâu. Nàng giống như một thiên thần từ trời xuống.
Khi chúng tôi chờ đợi thầy ra hiệu bước lên sân khấu, tôi nhìn nàng chằm chằm và cố gắng cất giọng. Nàng bắt gặp cái nhìn của tôi và mỉm cười hỏi: ” Này, cậu nhìn gì vậy ?”
“Cậu đồng ý lấy mình ko?” tôi buộc miệng.
Video đang HOT
Nụ cười trên môi nàng nở toét, rồi vài giây sau đó nàng phá lên cười. Tôi ko quan tâm. Tôi thấy những vì sao trong mắt nàng. Vẫn cười to, nàng cầm tay tôi và dẫn tôi lên sân khấu.
Lần thứ ba tôi cầu hôn nàng là vào sinh nhật thứ mười sáu của nàng.
Chúng tôi đi picnic với những người bạn và hai chúng tôi ngồi bên nhau dưới 1 cái cây khi những đứa khác đang cãi nhau về trò chơi tiếp theo. Nàng cười khi ai đó nói gì đằng xa. Tôi nghe tiếng chuông ngân vang trong giọng nói của nàng.Tôi ngắt bông cúc dại mọc gần chỗ tôi ngồi, đưa cho nàng và nói, “Em đồng ý làm vợ anh chứ ?”
Nàng đỏ mặt khi ngước nhìn bông hoa, rồi lại phá lên cười. Nàng cầm bông hoa rồi chạy lại chỗ đám bạn. Tôi chạy theo.
Lần thứ tư, chúng tôi mười tám.
Chúng tôi ngồi trong một quán cà phê ở trường, nàng nhấp nhấp ly nước cam và nói về một bài thơ hay nàng vừa đọc. Sau khi nói liên tục vài phút, nàng ngừng lại và hỏi, “Chuyện gì thế? Sao anh không nói gì cả?”
Tôi nhìn vào mắt nàng và nói,”Anh muốn sống cuộc đời với em. Em sẽ lấy anh chứ?”. Như lần trước, nàng phá lên cười rồi nói, “Anh chưa đủ t.uổi lấy vợ đâu.”Rồi nàng bắt đầu nói về một bài thơ khác.
Lần thứ năm tôi hỏi cưới nàng là khi chúng tôi tốt nghiệp.
Cả hai đã 21. Tôi quỳ 1 chân xuống, tay cầm 1 bông hồng đỏ và nói với nàng. “Bây giờ em có đồng ý cho anh được trở thành chồng em không?”
Lần này nàng cười không thành tiếng và đáp,”Anh lúc nào cũng vội vã. Anh muốn theo học tiếp đại học, đúng không?”
Tôi nhún vai, đứng dậy, rồi đi cùng nàng vào hội trường.
Bốn năm sau, tôi hoàn tất chương trình sau đại học và tìm được một việc làm trong một công ty đa quốc gia.
Chúng tôi ngồi bên nhau trong một quán kem thì nàng khơi lại chuyện cũ. “Đã bốn năm rồi anh chưa cầu hôn em”, nàng nói.”Chuyện gì thế ? Anh thay đổi rồi à?” . Nàng cười rộng miệng.
“Em nghĩ sao?” tôi chọc.
“Em nghĩ anh sợ bị em từ chối 1 lần nữa.”
“Em chưa thật sự từ chối anh lần nào, cho đến bây giờ,” tôi phản đối. “Em chưa bao giờ thật sự trả lời Không.”
“Em đã nói hồi chúng ta lên 6″, nàng lưu ý tôi.
“Cô ấy nhớ,” tôi nghĩ thầm trong bụng, rồi mỉm cười khi nghĩ lại kỷ niệm đó. Tôi múc muỗng kem cho nàng, và nói, “Thôi được, như vậy là em đã từ chối anh một lần.”
“Thì sao?”, nàng nói khi nếm miếng kem tôi múc.
“Thì không có gì,” tôi đáp
Nàng chớp mắt trong im lặng. Nàng không còn cười nữa.
“Mà này”, tôi hỏi, “Em nghĩ là anh thay đổi à? &’
Nàng cau mày nói “Em không biết.” Trông nàng thật dễ thương thậm chí khi cau mày.
Tôi nhìn nàng vài giây rồi bảo “Tại sao lần này em không cầu hôn anh nhỉ?”
“Em à?” – Nàng hỏi, mắt mở to ngạc nhiên.
“Tại sao không?”, tôi hỏi, “Có gì sai đâu?”
Nàng đỏ mặt, đáp, “Không.”
“Em đang từ chối anh một lần nữa đấy à?” Tôi hỏi.
“Không, không.” Nàng nói nhanh.
“Vậy có nghĩa là em nói Đồng ý?”
Nàng le lưỡi về phía tôi khi nhận ra điều tôi đang cố làm, và trở lại ăn kem của mình.
“Này em,” tôi nói khi cầm tay nàng. “Lấy anh nhé.”
Nàng nhíu mũi đáp, “Anh chắc chứ ?”
Tôi đã chắc chắc từ khi 6 t.uổi. “Vâng”, tôi đáp gọn.
Nàng chỉ mỉm cười, và gật đầu.
Theo Guu
Tôi đâu ngờ một lần vùng chạy khỏi nhà lại gây ra hậu quả như thế!
Trong cơn say, tôi không nhớ mình lắc đầu hay gật đầu, chỉ lờ mờ thấy anh ta móc ví của tôi trả t.iền rượu rồi đỡ tôi ngồi lên xe máy và đi đâu đó. Khi tỉnh lại, trên người không mặc gì lại ê ẩm, đau khắp toàn thân, kể cả chỗ đó...
Cưới về, tôi luôn để ý và cố gắng chu toàn mọi thứ. Bố mẹ chồng tuy không ở cùng nhưng tôi đi lại đều đặn, lại chu đáo nên ông bà rất quý mến tôi. Duy chỉ có chồng tôi là càng ngày càng khó tính. Anh thường xuyên mắng mỏ, quát tháo và đôi lúc là bạt tai tôi. Chỉ một chuyện nhỏ như không kịp đun nước nóng vào buổi sáng cho anh pha cà phê, hay chiều tối muộn về nhà cũng chưa có cơm ăn, là anh đ.ánh tôi. Anh không hề biết trong ngày hôm đó tôi bận gì, vì sao tới tận giờ này chưa có cơm trong khi ngày nào cũng tươm tất mọi thứ.
Tôi mệt mỏi và cảm thấy phát ngán với cuộc sống vợ chồng như thế này. Điều đáng buồn hơn nữa là 3 năm lấy nhau mà chúng tôi vẫn chưa sinh con. Bố mẹ hai bên đều gọi điện hỏi thăm và giục giã, mỗi lần như thế anh lại quát mắng tôi. Anh c.hửi tôi là con gà mái không biết đẻ. Tôi đi khám nhiều lần nhưng lần nào bác sĩ cũng kết luật tôi bình thường, còn anh thì chưa bao giờ bước chân tới bệnh viện. Vì anh sĩ diện và luôn tự tin vào mình.
Thế rồi ngày định mệnh ấy cũng đến. Hôm đó, tôi tan ca muộn, trên đường về lại bị hỏng xe nên đã muộn càng muộn thêm. Vì sợ chồng nổi nóng vì chưa có cơm ăn nên tôi đành gửi xe lại chỗ sửa xe và bắt taxi về nhà. Vừa xuống khỏi taxi, tôi chưa kịp nói gì thì anh đã hầm hầm bước đến, kéo giật tay tôi vào nhà rồi giáng liên tiếp 3 cái bạt tai đau điếng vào mặt tôi. Sau đó anh gào kêu tôi đi hẹn hò ở đâu về mà taxi đưa đón tận cổng. Anh lên án tôi bỏ chồng ở nhà chưa cơm nước, chưa tắm rửa còn bản thân thì vi vu. Sau đó anh đ.ánh tôi thêm một bạt tai nữa.
4 bạt tai này khiến hai má của tôi đỏ lừ, tai ù đi. Thấy anh chưa hả giận lại trong cơn hoảng loạn vì sợ bị anh đ.ánh tiếp, tôi đã vùng chạy khỏi nhà. Tôi lao vào đường phố, nơi xe cộ đi tất nập, chạy bán sống bán c.hết, đằng sau chồng đuổi theo nhưng vì vướng xe cộ nên không kịp.
Tôi chạy thật xa, rồi lên một taxi đi sát cạnh. Tôi bảo tài xế cho tôi đi càng xa càng tốt. Ngồi xe khoảng 1 tiếng thì tôi bình tĩnh lại và nhận ra mình đã đi khá xa rồi. Tôi xuống xe, vào một quán nhậu ven đường. Tôi cảm thấy chán nản nên muốn uống cho say.
Thật sự lúc ấy tôi chỉ muốn c.hết cho xong chuyện nên không hề nghĩ ngợi nhiều. Tôi không biết mình uống đến mức nào, cũng không biết hết bao t.iền. Khi ngà ngà say, có một thanh niên lại gần hỏi chuyện. Uất ức quá nên tôi kể lể, tôi không nhớ mình kể những gì nhưng anh chàng ấy bảo tôi rằng họ rất thông cảm cho tôi, tôi có muốn họ an ủi không?
Trong cơn say, tôi không nhớ mình lắc đầu hay gật đầu, chỉ lờ mờ thấy anh ta móc ví của tôi trả t.iền rượu rồi đỡ tôi ngồi lên xe máy và đi đâu đó.
Khi tỉnh lại, trên người không mặc gì lại ê ẩm, đau khắp toàn thân, kể cả chỗ ấy. Tôi biết mình đã làm ra một việc hoang đường rồi. Tôi cố gắng tắm rửa, mặc lại quần áo và về nhà. Chồng không có ở nhà nên tôi vội vã thu dọn quần áo và bỏ về nhà mẹ đẻ.
Ở nhà mẹ đẻ được vài ngày mới thấy chồng tôi gọi điện đến hỏi tôi có muốn về nhà nữa không? Tôi bảo tôi không muốn về nữa, anh viết đơn ly hôn đi, tôi ký liền. Nhưng anh bảo tôi giờ chưa ly hôn được, anh còn cần tôi phục vụ, đến khi nào chán anh sẽ tha cho tôi.
Những ngày ở quê, tôi bị stress nặng vì tội lỗi mình đã gây ra trong đêm đó, đồng thời tuyệt vọng vào cuộc sống hôn nhân trong tương lai. Ở được nửa tháng thì tôi trở lại thành phố làm việc, trong khoảng thời gian này chồng tôi không hề hỏi han gì tới tôi. Anh chỉ thỉnh thoảng gọi điện giục tôi về cơm nước nhà cửa.
Tôi thuê nhà riêng, sống cách xa chồng, sáng đi làm thật sớm, tối về thật muộn. 1 tháng sau thì tôi phát hiện ra mình mang thai. Đứa con đến quá bất ngờ, niềm vui chưa kịp đến thì tôi chợt nhận ra, đứa con này không phải của chồng tôi. Điều đó càng làm tôi quyết tâm ly hôn chồng và tuyệt đối không để anh biết chuyện.
Tôi chủ động gọi điện cho anh, hẹn anh gặp mặt để viết đơn thỏa thuận ly hôn. Chồng tôi đến chỗ hẹn, nhưng chưa kịp để tôi nói lời nào thì anh đã c.hửi mắng tôi nông cạn. Nhân viên quán cà phê can ngăn, nhưng anh vẫn kịp đẩy tôi ngã lăn xuống sàn nhà. Cú ngã khiến tôi động thai. Tôi được chồng đưa vào bệnh viện khám. Và trước mặt chồng, bác sĩ thông báo tôi có bầu 8 tuần. Chồng tôi tỏ vẻ rất vui mừng, anh xin lỗi vì lỡ tay làm đau tôi và con. Anh nói sẽ đối xử với tôi thật tốt để tôi thoải mái tâm lý sinh con.
Tôi làm sao có thể nói với chồng rằng đây không phải là con anh được, thậm chí tôi còn chẳng nhớ nổi mặt bố nó. Giữ điều này trong lòng khiến tôi luôn cảm thấy lo lắng bất an, ảnh hưởng nhiều tới việc mang thai. Tôi từng dò xét nói muốn ly hôn nhưng chồng tôi lại gạt đi, anh nói giờ không phải là lúc bàn đến chuyện đó, đứa con mà hai vợ chồng mong ngóng 3 năm mới có, nên tôi cần để tâm vào chuyện dưỡng thai hơn là suy nghĩ vớ vẩn.
Mấy ngày nay, chồng tôi lúc nào cũng vui vẻ, thậm chí anh còn xuống bếp giúp tôi. Tôi vừa sợ, vừa hoang mang không biết nên làm thế nào trước tình cảnh này. Tôi có nên im lặng, cứ bình yên sinh con ra và coi như là con của hai vợ chồng? Hay thú nhận sự thật và trả giá đắt?
Theo tri thuc tre
Tôi có nên đ.ánh cược tương lai của mình khi cưới anh Tháng trước anh đi khám sức khỏe và bác sĩ kết luận anh bị yếu t.inh t.rùng, khó có thể có con cho nên khả năng cao tôi lấy anh sẽ phải về quê. Tôi 25 t.uổi, người yêu 28 t.uổi, chúng tôi quen nhau gần 3 năm. Tôi ở DakLak còn anh ở Hà Tây. Cách đây 2 năm mẹ tôi đột...