“Khi nào cô có thai tôi mới cưới”
“Khám xét làm gì, có đứa đang vác bụng đến ăn vạ ở nhà tôi kia kìa. Còn cô, bao nhiêu lần vẫn chưa có thai, ngu gì mà tôi cưới cô!”.
Lan tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại ưu nên dù là dân tỉnh lẻ cô vẫn nhanh chóng tìm được một công việc phù hợp ở thành phố. Bề ngoài không có gì thật đặc biệt nhưng ở cô toát lên vẻ đẹp dịu dàng, nữ tính khiến nhiều chàng trai mê đắm.
Trong rất nhiều người theo đuổi mình cô đã chọn Tuấn, một chàng thanh niên điển trai, lịch thiệp có tài ăn nói. Khi hai người mới quen nhau, bạn bè Lan biết chuyện đã có người gàn: “Tuấn hoàn toàn không phù hợp với Lan đâu. Anh ta là một chàng công tử ăn chơi chính hiệu, thay người yêu như thay áo… Mình có ông anh họ làm phục vụ ở một quán bar mà Tuấn hay lui tới nên anh ấy không lạ gì độ chịu chơi của Tuấn nữa”.
Thế nhưng qua tiếp xúc Lan thấy Tuấn không phải là người như vậy. Anh luôn tỏ ra là một người đàn ông chín chắn, hành động đúng mực và đặc biệt là hết lòng quan tâm chăm sóc cho cô. Quen nhau 4 tháng Lan đồng ý nhận lời yêu Tuấn. Mọi người nhà Tuấn ai cũng vun vén cho hai người nhưng mới yêu nên Lan chưa vội vàng hứa hẹn gì cả. Với lại cô cũng muốn thử dò la xem người yêu của mình có phải là một công tử chơi bời đúng như lời người bạn nói hay không.
Ban ngày cả hai cùng dành thời gian cho công việc, buổi tối Tuấn lại đến phòng trọ của Lan chơi, có khi chở cô đi dạo phố, mua sắm ít đồ lặt vặt. Chủ nhật anh lại đưa cô về nhà ăn cơm cùng với gia đình của mình. Chưa khi nào Tuấn tỏ ra là một công tử ăn chơi tiều xài quá mức.
Đặc biệt Lan cũng đã rất khéo léo kiểm tra xem người yêu mình có mối quan hệ tình cảm với cô gái nào khác không. Mỗi khi anh rời phòng trọ của Lan về được một lúc là cô lại gọi điện hỏi thăm mẹ Tuấn xem Tuấn đã về tới nhà chưa. Hoặc chủ nhật nào bận công việc không thể tới nhà người yêu thì cô lại tế nhị gọi điện cho bà để nói chuyện nhân tiện dò la xem Tuấn có nhà không. Và lần nào mẹ Tuấn cũng nói anh ở nhà làm việc hoặc đang phụ mẹ nấu cơm… Thật ra đó chỉ là một màn kịch được gia đình Tuấn khéo léo dựng lên mà Lan không hay biết.
Lan đứng hình khi nghe người yêu trở mặt (Ảnh minh họa).
Video đang HOT
Thấy chẳng có gì phải nghi ngờ Tuấn, bố mẹ anh lại hoàn toàn ủng hộ nên Lan dường như không còn để ý đến những lời nói của cô bạn ngày trước. Yêu nhau được nửa năm thì hai nhà chọn ngày đẹp để tổ chức đám cưới cho cô và Tuấn.
Từ hôm ấn định ngày cưới Tuấn ở lại chơi phòng trọ của Lan muộn hơn thường lệ. Đêm nay đã 11 giờ khuya mà Tuấn vẫn chưa chịu ra về. Lan cũng lờ mờ đoán ra được ý người yêu nên cô rất cảnh giác. Vốn là một kẻ sành sỏi, nhưng Tuấn cũng không vội vàng hấp tấp. Anh ta từ từ tiến từng chút một, Tuấn thủ thỉ vào tai Lan: “Ba tháng nữa là chúng mình làm đám cưới rồi, em vẫn không chịu cho anh sao?”. “Có bầu sớm không hay anh à. Ba tháng nữa nhanh thôi mà”, Lan vừa trả lời vừa gạt tay Tuấn ra khỏi người mình.
“Có bầu ngay càng mừng chứ sao em. Em không thấy bố mẹ anh mong có cháu thế nào ư?…”. Trước sức mạnh và sự khôn khéo của Tuấn Lan đã không thể cưỡng lại được. Đêm ấy Tuấn đã ở ngủ lại phòng trọ của Lan.
Sau đó hai người cũng đã nhiều lần quan hệ với nhau mà không dùng phương pháp bảo vệ gì cả. Sắp tới ngày cưới, chu kỳ k.inh n.guyệt của Lan vẫn diễn ra bình thường, nghĩa là cô vẫn chưa có thai. Lan nghĩ thật may vì bản thân cô cũng chưa muốn mang bầu ngay, tuy nhiên cô cũng thấy chút gì đó hơi lo lo: “Liệu có phải mình khó có thai?”.
Tối ấy, Lan đau bụng nhưng gọi mãi mà Tuấn không nhấc máy. 10 giờ đêm mới thấy anh xuất hiện. Lan trách người yêu:”Anh làm gì mà em gọi mãi không thấy nghe máy. Anh có biết em đau muốn c.hết không?”. “Đau làm sao?”, giọng Tuấn nghe lạnh nhạt. “Thì đến tháng nên em lại đau”, Lan nhăn nhó trả lời. Tuấn giật mình hỏi Lan: “Sao hai tháng rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu gì à? Hay là em không thể mang thai?”. “Có thể là chậm thôi, mà sao chưa gì anh đã đổ ngay cho em thế”, Lan nức nở. “Cô nói cái gì? Không tại cô chẳng lẽ tại tôi? Tôi nói cho cô biết, tôi muốn làm bố thì đã làm từ lâu rồi nhé không phải đợi đến giờ đâu”. Thấy người yêu khó chịu ra mặt, Lan xoa dịu: “Thôi cứ lo thu xếp cưới cho xong đã rồi chúng mình đi khám xem thế nào mới biết được chứ”.
Đến lúc này thì Tuấn không muốn diễn kịch gì trước Lan nữa. Anh ta tuyên bố thẳng thừng: “Khám xét làm gì, có đứa đang vác bụng đến ăn vạ ở nhà tôi kia kìa. Còn cô, quan hệ nhiêu lần mà vẫn chưa có thai, ngu gì tôi đi cưới”. “Anh nói thế mà nghe được à, chính bố mẹ anh là người mong muốn cưới em về làm dâu đấy chứ. Mẹ anh đã xem ngày rồi cơ mà”, Lan nói trong nước mắt. “Chính mẹ tôi đã bảo tôi là cô phải có thai mới cưới đấy. Mà giờ thì tôi hết kiên nhẫn rồi. Tôi không muốn phải gồng mình lên để đóng vai một anh chàng ngoan hiền nữa đâu”. Nói xog Tuấn dắt xe phóng đi thẳng. Lan ngồi sụp xuống chân giường, nước mắt chảy không ngừng.
Lan cay đắng nhận ra mình đã bị cả gia đình Tuấn đưa vào một màn kịch mà không hay. Cô hối hận vì đã không nghe lời khuyên can của bạn bè để đến nông nỗi như ngày hôm nay. Nghĩ đến bố mẹ ở quê đang vui vẻ chuẩn bị đám cưới cho mình Lan lại thấy xót xa.
Theo Phunuvagiadinh
Màn kịch chồng dựng lên để gán vợ cho bạn trả nợ
Giờ đây tôi như một người mù giữa ngã ba đường và không còn lòng tin ở chồng mình nữa.
22 t.uổi, vừa tốt nghiệp đại học tôi đã trái ý bố mẹ, chấp nhận ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng để đi theo "tiếng sét ái tình".
Tôi và Phú đăng ký kết hôn, trở thành vợ chồng hợp pháp dù không tổ chức đám cưới, không được gia đình hai bên thừa nhận. Cha mẹ tôi phản đối Phú vì cho rằng anh lông bông, bất tài, sợ "ốc không mang nổi mình ốc, còn làm cọc cho rêu".
Tôi biết rõ hơn ai hết Phú có nhiều tính xấu. Điều duy nhất tôi tin tưởng ở anh là anh yêu tôi hết lòng. Tôi hi vọng nhờ tình yêu chân thành mà có thể cảm hóa anh.
Phú làm việc ở một công ty bất động sản, thu nhập bấp bênh. Tôi phải toan tính từng đồng để lo cho cuộc sống chung của hai người. Sau hai năm chung sống, tôi mang bầu. Nhưng Phú nói tôi nên bỏ cái thai đi vì lúc này hai vợ chồng chưa có điều kiện để lo cho con một tương lai tốt đẹp. Trong lúc tôi còn phân vân thì con lại bỏ tôi trước. Bác sĩ nói vì tôi quá căng thẳng cộng thêm sức khỏe yếu.
Chuyện đó khiến tôi đau lòng và buồn bã rất nhiều. Nhưng chưa yên ổn được bao lâu thì "tai họa" khác lại ập xuống, lần này là từ việc Phú nợ nần cờ bạc.
Tôi choáng váng và cảm thấy ghê sợ tất cả (Ảnh minh họa)
Chiều hôm ấy khi tôi vừa đi làm về thì một nhóm thanh niêm mặt mày bặm trợn ở đâu kéo đến nhà trọ, đ.ập p.há đồ đạc và bắt Phú phải trả nợ, nếu không sẽ... lấy mạng anh. Phú sợ hãi quỳ xuống hứa sẽ trả nợ trong vòng một tuần. Anh thú nhận với tôi rằng chỉ c.á đ.ộ bóng đá vài trận cho vui, ai ngờ lún sâu và mang nợ đến vài trăm triệu.
Thương chồng, tôi muối mặt quay về nhà mượn t.iền bố mẹ đẻ và các anh chị để trả nợ nhưng cũng không đủ t.iền trả hết. Chủ nợ nhận được 2/3 số t.iền nên tạm thời để cho chúng tôi yên thân. Nợ cũ chưa qua, nợ mới lại tới. Phú bảo vì nôn nóng trả t.iền cho xong nên tiếp tục sa vào bài bạc. Ám ảnh bị "đầu gầu" đến nhà đòi nợ, đ.ập p.há, đe dọa khiến cuộc sống của chúng tôi rối bời. Chúng tôi trốn nợ bằng cách thay đổi chỗ ở liên tục nhưng chủ nợ vẫn tìm ra.
Rồi qua một "ông anh", Phú quyết định vào miền Nam làm ăn vài tháng, cũng là để tạm lánh đi một thời gian. Phú nói tôi hãy về nhà với bố mẹ đẻ, vợ chồng tạm xa nhau rồi đến khi nào anh kiếm đủ t.iền trả nợ sẽ về đón tôi.
Hôm tiễn Phú vào miền Nam, "ông anh" tốt bụng đó đã lái xe đưa vợ chồng tôi ra sân bay. Khi máy bay cất cánh cũng là lúc tâm trạng tôi nặng nề vô cùng, nếu không vì có người khác thì tôi đã òa lên khóc. Trên đường về, anh ta mời tôi vào quán café uống nước. Khi vừa uống được vài ngụm thì người tôi có cảm giác bất thường. Tôi chỉ còn nhớ mang máng, "ông anh" kia thì thầm vào tai tôi những lời tán tỉnh ngọt sớt, rồi tôi không còn biết chuyện gì đang xảy ra nữa.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi bàng hoàng khi thấy mình ở trong khách sạn, bên cạnh là "ông anh" đáng quý của chồng. Anh ta xin lỗi, nói vì say nên không làm chủ được bản thân. Anh ta hứa sẽ giữ kín bí mật này. Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ và nhục nhã, tự trác mình đã thất tiết với chồng.
Một thời gian dài tôi đã sống trong đau khổ, dằn vặt, tâm trạng tôi hết sức tồi tệ. Tôi nguyền rủa gã đàn ông kia đã lợi dụng lúc tôi không có chồng ở bên để chuốc thuốc và chiếm đoạt mình. Sau lần đó gã có liên lạc với tôi nhưng tôi chỉ im lặng.
Phú nói vào miền Nam 3 tháng nhưng lúc này đã là 8 tháng đằng đẵng trôi qua. Vợ chồng tôi cực ít liên lạc, Phú nói anh phải tắt máy vì sợ chủ nợ tìm ra. Nhiều lúc tôi muốn được nghe tiếng chồng mà không biết phải gọi cho anh thế nào. Có lần anh gọi điện nói tôi hãy vay bố mẹ thêm 200 triệu, nhưng tôi không đồng ý.
Cho đến một ngày tôi biết được một bí mật động trời. Rằng cái đêm mà tôi muốn quên đi trong cuộc đời mình, đó là màn kịch được dàn dựng từ trước. Nhưng "đạo diễn" lại chính là Phú. Phú đã gán nợ tôi cho "ông anh" kia, chuyện này do chính gã thú nhận với tôi. Gã nói vì thương tôi và không muốn tôi phải chịu dằn vặt vì một người chồng không xứng đáng.
Tôi choáng váng và cảm thấy ghê sợ tất cả. Tôi gọi điện hỏi chồng có phải sự việc như thế không nhưng Phú phủ nhận. Giờ đây tôi như một người mù giữa ngã ba đường và không còn lòng tin ở chồng mình nữa.
Theo 24h