Khát khao quay lại với tình cũ
Chồng tôi chối bỏ giọt má.u của mình để tìm vui bên nhân tình mới (Ảnh minh họa)
Chồng tôi chử.i rủa, đán.h đậ.p vợ, tự tay giế.t chế.t đứa con của mình… nhưng anh ta lại mua nhà cho người tình, sắm đầy đủ vật chất và còn xin cô ấy sinh cho anh ta một đứa con.
Chuyện đau buồn của tôi đã xảy ra cách đây gần năm năm… nhưng những kí ức buồn, những nỗi đau tưởng chừng như đã lãng quên, giờ đây nó lại ùa về, làm sống dậy trong tôi những tháng ngày chua chát và buồn đau ấy.
Khi còn là sinh viên năm nhất, tôi nhận lời yêu anh. Tôi không xinh, không quá nổi bật, không phải con nhà giàu có như những cô bạn sinh viên thành phố khác, tôi chỉ là một cô gái nhà quê bình thường, dung dị… nhưng tôi luôn sống với mọi người bằng tấm chân tình của người dân quê tôi. Khi đến với anh, tôi đã do dự rất nhiều khi anh là chàng trai Hà Nội gốc, ga lăng, nổi bật và là con trai độc nhất trong một gia đình giàu có, nề nếp.
Biết anh yêu tôi, ba mẹ anh hết sức phản đối. Họ chê tôi người nhà quê nghèo hèn, lại xa xôi… họ không muốn con trai mình khổ khi phải lễ tết cứ phải xoay chuyển Bắc – Nam để thăm nội ngoại. Nhưng vượt qua tất cả, vượt lên những lời cấm đoán, chúng tôi vẫn đến với nhau bằng một tình yêu thực sự chân thành.
Anh yêu tôi, thương tôi và luôn ở bên cạnh chăm lo cho tôi từ những điều nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống thường nhật. Tôi yêu anh và hơn hết là sự biết ơn về người đã giúp đỡ tôi rất nhiều, đã cùng tôi vượt qua những khó khăn, vất vả của cuộc sống sinh viên xa nhà. Chúng tôi trân trọng tình yêu thương của hai đứa dành cho nhau và hứa sẽ cùng nhau đi hết cuộc đời này.
Tình yêu của hai đứa đang ngọt ngào trong niềm hạnh phúc thì bố mẹ bắt ép anh sang Úc học tiếp Thạc sĩ 2 năm… nhưng tôi hiểu, đấy chỉ là cái cớ để gia đình anh chia cách tình yêu của hai chúng tôi. Và tôi cũng hiểu được suy nghĩ của bố mẹ anh, hiểu được họ không muốn có một đứa con dâu “nhà quê” như tôi, họ không muốn cháu đích tôn của họ lại là gốc gác của người nhà quê nghèo hèn…
Và sau khi anh đi được 1 tuần, tôi đã nói lời chia tay anh. Dù anh đau khổ, khóc lóc, va.n xi.n thì tôi vẫn không thể thay đổi quyết định của mình. Tôi nói lời chia tay anh vì “Em không thể sống cô đơn một mình như thế này được! Em cần có người bên cạnh để động viên, an ủi và chở che cho em. Em xin lỗi… em đã phụ tình yêu của chúng mình, phụ lời hẹn ước cùng anh nhưng em không đủ kiên trì để chờ đợi anh suốt hai năm ròng rã..”. Kể từ đấy, tôi thay số điện thoại và không bao giờ liên lạc với anh nữa. Những email đầy ắp những yêu thương chan chứa, những lời níu kéo, va.n xi.n của anh khiến tôi không thể nào cầm lòng được… nhưng một khi đã quyết, tôi không thể thay đổi được ý định của mình.
Video đang HOT
Chúng tôi hứa sẽ cùng nhau đi hết cuộc đời này (Ảnh minh họa)
Gần hai năm sau, tôi yêu Hoàng. Anh cũng là một chàng trai tỉnh lẻ nhưng anh là người đàn ông rất có nghị lực và thông minh xuất chúng. 28 tuổ.i, anh đã xây cho mình được một căn hộ 4 tầng khang trang ở trung tâm thành phố và có cả mấy khu đất ở ngoại thành Hà Nội. Tôi biết mình không yêu Hoàng như yêu anh trước đây… nhưng với một người đàn ông thành đạt và giỏi giang như Hoàng thì tôi tin mình sẽ không phải hối hận khi trao thân gửi phận của mình cho người đàn ông ấy.
Một đám cưới sang trọng được diễn ra. Tôi nhìn rõ khuôn mặt hạnh phúc của bố mẹ tôi khi có được một chàng con rể giỏi giang và giàu có như Hoàng, tôi cũng nhìn thấy rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ tình yêu của chúng tôi… nhưng sâu thẳm tâm hồn tôi là một nỗi đau. Khi sánh bước bên Hoàng, tôi cứ nghĩ đến những hình ảnh của anh, những hứa hẹn cùng anh ngày nào “Chúng mình sẽ có một đám cưới thật ấm cúng, có hai đứa con đáng yêu và chúng ta sẽ chung sống bên nhau hạnh phúc suốt cuộc đời này!”… nhưng giờ đây, sao mọi người đang hạnh phúc hoan hỉ mừng cho đám cưới hai đứa mà tôi lại thấy sống mũi mình cay quá! Tôi đã khóc… chồng tôi cứ ngỡ tôi khóc vì hạnh phúc, khóc vì phải xa gia đình, khóc vì được làm vợ… nhưng có ai hiểu được, đấy là những giọt nước mắt tôi khóc cho anh, người con trai đã yêu thương và chở che tôi suốt bao năm qua, để giờ đây, tôi phản bội lại tình yêu của anh để đến với một người đàn ông khác.
Lấy nhau được gần nửa năm, Hoàng bắt đầu lộ rõ bộ mặt thật của mình. Anh suốt ngày nhậu nhẹt, cờ bạc và có những cuộc điện thoại bất chợt lúc nửa đêm để rồi, anh sẵn sàng bỏ tôi một mình và lao theo tiếng gọi ấy.
Sau gần một năm chung sống, Hoàng bắt đầu chán tôi và ngoạ.i tìn.h. Cô người tình của anh đang là sinh viên của một trường Đại học. Cô ta cao ráo, xinh đẹp, cũng có học thức đàng hoàng… có lẽ vì thế mà anh mới tự hào với bản thân mình là “ có chân dài bên cạnh đại gia“. Và chẳng bao lâu thì anh ta công khai mối quan hệ của mình với người tình trẻ.
Dù tôi nhẹ nhàng khuyên răn, cho đến khi tôi cáu tiết vì chồng trơ trẽn ngoạ.i tìn.h thì anh ta vẫn không từ bỏ cô người tình ấy. Càng đa.u đớ.n hơn nữa khi cái bào thai đang lớn dần lên trong bụng tôi thì anh ta đã ép tôi phá bỏ đứa con đó. Tôi không đồng ý thì anh ta mắng chử.i, đán.h đậ.p… và khi tôi bị anh ta đán.h cho ngất đi cũng là lúc đứa con hai tháng tuổ.i của tôi giã từ cuộc sống trần tục vì mẹ nó bị đạp mạnh xuống nền nhà. Lúc tỉnh dậy trong bệnh viện, tôi đa.u đớ.n đến tột cùng khi biết đứa con của mình không còn trên cuộc đời này nữa… Mất con, tôi chẳng còn niềm vui nào nữa, chẳng còn niềm tin vào cuộc sống, vào con người, vào những tình cảm chồng vợ tưởng chừng như rất thiêng liêng…
Tôi càng đa.u đớ.n hơn khi anh ta phó mặc cho tôi trong ốm đau, bệnh tật, coi tôi như một con ở trong gia đình. Anh ta suốt ngày đón đưa người tình đi học, rồi họ lại dan díu đi chơi với nhau, đi du lịch cuối tuần… và chẳng bao lâu sau, anh ta mua cho cô ấy một căn hộ chung cư và sắm đầy đủ tiện nghi trong nhà. Cũng kể từ độ đó, tôi chỉ giống như một người trông nhà hộ, còn Hoàng thì suốt ngày chỉ biết quẩn quanh bên người tình của mình.
Tôi đã phản bội tình yêu của anh để lấy một người đàn ông bạc ác (Ảnh minh họa)
Rồi một ngày, tôi viết đơn xin li dị đưa cho Hoàng kí nhưng anh không chấp nhận. Anh ta nhếch mép cười và bảo: “Cô bỏ tôi thì cô sống với ai? Cô sẽ nói với gia đình cô như thế nào? Và cô sẽ còn gì trong tay khi rời khỏi ngôi nhà này?”… Tôi uất ức đến nghẹn thở khi nghe được những lời tàn nhẫn ấy từ người chồng của mình, người đã nói với tôi biết bao lời đường mật, hứa hẹn với tôi về một cuộc sống ấm êm, hạnh phúc… vậy mà giờ đây, anh ta đã lột mặt như một con thú, anh ta sẵn sàng đán.h chế.t đứa con của tôi nhưng anh ta lại muốn người tình sinh con cho anh ấy. Tôi không hiểu nổi tại sao một con người có học thức như anh lại có thể đối xử với tôi như vậy?
Bất chợt một ngày, tôi nhận được điện thoại của anh, là người yêu cũ của mình sau gần 5 năm xa cách. Anh bảo anh đã về Việt Nam sống và làm việc, anh đã nghe rất nhiều người kể về hoàn cảnh của tôi và rất thương tôi. Anh muốn được gặp tôi để biết được cuộc sống hiện tại của tôi như thế nào… và tôi đã nhận lời gặp anh!
Chúng tôi gặp nhau ở một quán cà phê mà trước đây hai đứa vẫn thường ra đấy ngồi tâm sự. Anh giờ đây đã là một người đàn ông chững chạc, trưởng thành và rất thành đạt, còn tôi thì thân xác tàn tạ, mặt mũi xanh xao, không có sức sống… Nhìn tôi với bộ dạng gầy còm, xấu xí như vậy, anh đã khóc rất nhiều. Anh nhìn thẳng vào mắt tôi nói: “ Anh biết chỉ vì bố mẹ anh cấm đoán nên em mới từ bỏ anh. Anh cứ nghĩ rằng em lấy chồng sẽ được hưởng cuộc sống hạnh phúc, yên ấm… nào ngờ, cuộc sống làm vợ của em lại giống địa ngục như thế này? Nếu như… em còn yêu anh, còn một chút tình cảm với anh thôi thì hãy cho anh một cơ hội để anh có thể bù đắp cho em, có thể cho em một cuộc sống tổt,… và để anh được thực hiện lời hứa của mình, được sống với người mình yêu thương thực sự”. Tôi đã gục đầu vào bàn khóc nức nở nhưng tôi còn mặt mũi nào để trở về với anh đây? Tôi đã có chồng, đã từng mang thai của anh ta thì tôi còn gì vẹn nguyên quay lại với anh nữa? Rồi bố mẹ anh sẽ nói sao, họ hàng anh sẽ nghĩ sao khi anh là con trai một trong gia đình, là cháu đích tôn của dòng họ?
Tạm biệt anh ra về, trong lòng tôi nặng trĩu một nỗi buồn. Tôi biết rằng mình vẫn còn yêu anh lắm, vẫn mong mỏi có được những niềm hạnh phúc ngắn ngủi cùng anh… nhưng tôi đã sai lầm khi rũ bỏ tình yêu của mình, rũ bỏ anh để đi lấy người khác thì tôi làm sao còn dám quay lại với anh nữa?
Vẫn khao khát được sống hạnh phúc cùng anh, khao khát được ở trong vòng tay yêu thương anh, khao khát có với anh những đứ.a tr.ẻ ngoan ngoãn, đáng yêu… nhưng khao khát vẫn chỉ là khát khao khi tôi vẫn đang phải sống một cuộc sống tầm gửi cho người đàn ông khác.
Lam Chiều ghi (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Lẳng lặng khi chồng ngoạ.i tìn.h
Tôi như chế.t lặng khi phát hiện chồng tình tứ với cô nhân viên trong phòng... (Ảnh minh họa)
Tôi định gõ cửa, thì trong phòng anh vọng ra tiếng cười nói tình tứ. Trong phòng chỉ có anh với cô nhân viên mới về công ty anh gần một năm, thỉnh thoảng tôi có nghe nhắc.
Dạo này chồng tôi lúc nào cũng có vẻ bận bịu, mệt mỏi, nhiều khi tận 11, 12 giờ đêm mới về nhà. Về muộn như thế thì đi tắm rồi ngủ luôn chứ còn ăn uống nỗi gì.
Thấy nếp sinh hoạt của chồng như vậy, tôi rất xó.t x.a. Trưa hôm đó, tôi quyết định làm một bữa cơm thật ngon, mang đến công ty cho anh. Để anh bất ngờ, tôi không báo cho anh biết trước. Khi tôi đến công ty, mọi người đều đi ăn cả rồi. Tôi định gõ cửa, thì trong phòng anh vọng ra tiếng cười nói tình tứ. Trong phòng chỉ có anh với cô nhân viên mới về công ty anh gần một năm, thỉnh thoảng tôi có nghe nhắc. Má.u dồn lên đầu, tôi chỉ muốn xông vào, chử.i rủa, chỉ tận mặt hai con người đê tiện đó. Vậy mà sao lúc đó, chân tôi cứ như khụy xuống, không nhúc nhích nổi, hai tay thì cứng đờ. Rồi những bước chân vô hồn dẫn tôi ra ngoài đường khi nào không hay. Tôi cứ đi, vô định.
Quá cơ quan chồng gần một cây số, tôi mới lấy hết bình tĩnh gọi vào máy anh. Tôi cho biết là đang trên đường mang cơm đến cơ quan cho anh. Rồi tôi tắt máy ngay lập tức, vì biết nói thêm câu nữa, chắc tôi sẽ khóc mất. Trong chừng mươi phút chờ tôi đến, cô nhân viên đã kịp chuồn ra khỏi phòng, chồng tôi thì vẻ mặt thản nhiên, lại còn ra vẻ như đang rất bận rộn. Tôi cũng cố giữ vẻ mặt thật tự nhiên, nói những lời ngọt ngào, động viên anh ăn thật nhiều.
Má.u dồn lên đầu, tôi chỉ muốn xông vào, chử.i rủa, chỉ tận mặt hai con người đê tiện đó... (Ảnh minh họa)
Đêm đó, nằm bên anh, không ngăn nổi nước mắt tôi lại trào ra. Không hiểu vì "giật mình" hay vì lý do gì mà anh ôm tôi vào lòng gợi chuyện. Tôi thủ thỉ với anh, tôi khóc vì tôi thương anh vất vả quá, vì dằn vặt mình là vợ mà không giúp gì được chồng, để anh phải một mình lo chuyện công ty. Anh phá lên cười, không giấu nỗi xúc động. Tôi cảm thấy trong tiếng cười của anh là tiếng thở phào. Hình như nãy giờ, trống ngực anh cũng đậ.p thùm thụp. Có thể anh nghĩ tôi đã phát hiện ra điều gì chăng? Rồi, tranh thủ lúc chồng đang mềm lòng, tôi tha thiết bày tỏ nguyện vọng muốn cả nhà cùng đi nghỉ mát một chuyến.
Tôi đã cố tình kéo dài ngày nghỉ mát so với dư tính. Những ngày đó, tôi tỏ ra là người vợ thật đáng yêu, kéo anh vào những sinh hoạt gia đình, vào vai trò người cha, người chồng mà lâu nay anh bỏ quên. Đêm khuya, khi con đã ngủ say, tôi rủ anh ra dạo biển. Dưới ánh trăng, chúng tôi nắm tay nhau đi dọc bãi cát. Trước bao la biển cả, tựa vai anh, chưa khi nào chúng tôi thấy gần nhau như thế. Tôi chia sẻ với anh cảm giác yên tâm về tình yêu, về cuộc hôn nhân và muốn được hạnh phúc, êm đềm như thế mãi mãi.
Trong khoảnh khắc ấy tôi biết trái tim anh đã quay về. Nhiều năm đã qua, chúng tôi vẫn bên nhau vui vẻ, như chưa từng có cái buổi trưa tình cờ đó.
Theo PNO
Thật kỳ lạ và cũng thật buồn! Có lẽ mình chẳng thể yêu ai khác được... (Ảnh minh họa) Trời mấy hôm nay đều như vậy, những cơn mưa phùn rơi rả rích. Bầu trời u ám, lạnh lẽo và buồn. Cũng như lòng mình bây giờ mù mịt và trĩu lặng. Mưa hoài mưa mãi như chẳng muốn ngừng. Mấy đêm nay, đêm nào mình cũng mơ thấy Hà....