Hợp đồng ân oán (phần 17)
Muôn vàn suy nghĩ chạy trong đầu Nguyệt như một đàn ngựa trên thảo nguyên, khuấy tung sự yên bình trong chốc lát của cô. Cô không thể trốn chạy được nữa rồi.
Đức ngồi bên giường bênh nhân, cầm chặt bàn tay Nguyệt, sự sợ hãi xâm lấn khắp mọi tế bào của cơ thể.
Nguyệt đã vì anh mà xảy ra chuyện. Chưa bao giờ Đức ý thức được rằng, mình chính là nguyên nhân gây ra bao tổn thương cho cô. Đầu tiên là ta.i nạ.n ô tô khiến cô mất đi người thân vĩnh viễn, rồi đến ta.i nạ.n khiến chồng của cô bị thương, giam cầm cô bên cạnh mình, và giờ là đến lượt cô.
Đức gục đầu trên giường bệnh.
- Tất cả là tại anh. – Anh nấc lên. Một người đàn ông to lớn giờ lại ngồi cạnh cô gái bé nhỏ và khóc nức nở.
- Không phải vậy đâu. Anh đừng tự nhận hết về mình như thế. – Bác sĩ Hương vỗ vai anh an ủi.
Hương ngồi xuống cạnh Đức, nhìn anh bằng vẻ mặt chân thành. Cô chìa vai ra.
- Đúng là trẻ con mà. Muốn dựa không?
Đức lau hết nước mắt trên mặt, hất hàm nhìn Hương, nhưng chẳng che giấu được vẻ lúng túng.
- Không. Tôi không phải trẻ con.
- Nếu không thì ai? Người lớn sẽ không khóc mà sẽ tìm hiểu nguyên nhân gây ra sự việc, rồi làm thịt mấy kẻ chủ mưu kìa. – Hương nhếch mày, cười mỉm.
Đức ngỡ ngàng nhìn cô. Không ngờ bác sĩ lại có thể nói ra những lời này. Đằng sau vẻ xinh đẹp, dịu dàng ấy lại là một trạng thái chợ búa không hơn.
- Cô làm bác sĩ mà lại xúi giục người ta đán.h nha.u thế à?
- Tôi có bảo anh đán.h họ đâu? Tôi bảo anh làm thịt họ thôi. Làm như thế nào là việc của anh chứ. Trách nhiệm của tôi là cứu người, chứ không phải là dung túng cho những kẻ xấu.
Hương nhún vai. Đức bật cười.
- Đi đi, tìm mấy tên côn đồ lúc nãy mà hỏi cho ra nhẽ. Tôi trông cô ấy cho.
Đức nghe vậy thì yên tâm hơn một chút, đứng dậy định rời khỏi phòng bệnh.
- Khoan đã, chờ một chút.
Hương gọi giật lại, bước gần về phía anh. Cô lấy ra mấy miếng băng dán cá nhân, băng lại những vết xây xước trên tay và mặt anh. Khoảng cách giữa Đức và Hương bị thu hẹp lại, gương mặt cô gần sát anh đến mức khiến anh cảm thấy ngượng ngùng. Trái tim trong lồng ngực đậ.p thình thịch như trống. Đức vội lùi lại, cầm lấy cổ tay Hương.
- Được rồi. Cảm ơn cô. Tôi đi đây.
Hương lại nhún vai, trở về chỗ ngồi bên giường bệnh. Cô nhìn Nguyệt đang say ngủ, khẽ đẩy vai Nguyệt một cái.
- Cô còn giả vờ ngủ đến bao giờ?
Nguyệt mở mắt ra.
- Sao cô biết.
- Tôi là ai? Là bác sĩ đấy. – Hương ngồi xuống, buông một tiếng thở dài. – Haizz, cô may mắn thật đấy.
Video đang HOT
- Bị bắ.t có.c rồi lại bị đán.h, đến con tôi cũng không biết có giữ nổi không. Thế mà cô còn nói tôi may mắn à?
- Đứ.a b.é vẫn an toàn. Ý tôi là, bọn họ đều thích cô. Ai cũng quan tâm chăm sóc cô như vậy.
Hương hất đầu ra phía cửa, co chân đặt lên thành giường. Nguyệt khó khăn ngồi dậy, thở phào khi biết tin con mình không sao cả.
- Ở vào hoàn cảnh của tôi, cô sẽ thấy khó xử thôi. Mà sao cô biết được?
- Hóng hớt được. Khi nãy đán.h nha.u to thế cơ mà. Sao cô lại giả vờ ngủ?
- Tôi không muốn gặp anh ta. Cô nghĩ thử xem, nếu không phải tại anh ta thì liệu tôi có bị thế này không? Chồng tôi cũng bị anh ta hại đến mức phải sống thực vật.
Giọng Nguyệt đầy sự căm hận. Hương đột nhiên nắm lấy tay cô.
- Tôi nghĩ là cô nên suy nghĩ lại. Tất cả mọi thứ là do chính chúng ta tự chuốc lấy cả mà thôi. Nếu lúc đó cô không chấp nhận cứu anh ta thì cô sẽ không bị thế này. Còn những chuyện khác, tôi là người ngoài cuộc nên không muốn can dự, chỉ là thấy anh ta rất yêu cô nên tôi cũng không muốn cô oán hận anh ta như thế.
Hương xỏ tay vào túi áo, đứng dậy.
- Cô nghỉ ngơi đi.
Hương đi ra khỏi phòng, bỏ lại Nguyệt với hàng đống suy nghĩ ngổn ngang. Cô không biết phải tin ai, phải làm gì nữa. Những chuyện rối rắm dường như càng trở nên rối rắm hơn.
Nguyệt nằm phịch xuống giường, trùm chăn lên đầu, muốn trốn tránh tất cả mọi thứ.
Cô không biết phải tin ai, phải làm gì nữa. Những chuyện rối rắm dường như càng trở nên rối rắm hơn.
***
Cùng trong bệnh viên, tại phòng bệnh của Sâm. Thư múc thìa cháo, thổi cho nguội rồi đưa đến trước mặt Sâm.
- Ăn đi cho nóng.
Sâm lắc đầu. Anh với lấy âu cháo và thìa, tự ăn. Thư đành ngồi im lặng, đợi cho Sâm ăn xong cháo rồi thu dọn đồ, định đem đi rửa.
- Cậu thích tôi đúng không?
Thư giật mình. Một câu nói của Sâm khiến cô hoảng hốt. Bí mật mà cô giấu bao nhiêu năm trời, Sâm đã phát hiện ra rồi. Sau bao nhiêu chuyện, cô quyết định sẽ chôn chặt tình cảm của mình, ở bên cạnh Sâm, làm một người bạn tốt là đủ. Thế nhưng anh lại nói ra điều đó, có phải ngay cả làm bạn anh cũng không muốn nữa đúng không?
Thư bỏ hết đồ xuống, quay lại nhìn Sâm, vẻ buồn rầu hiện rõ trên mặt. Cô buông xuôi, không còn muốn níu kéo điều gì ở anh nữa.
- Cậu biết từ bao giờ?
- Những gì cậu nói, tôi nghe được hết. Một tháng qua cậu chăm sóc tôi thế nào, tôi cũng biết hết. Cảm ơn tình cảm của cậu.
- Rồi sao? Nếu cậu không muốn, tôi cũng sẽ không xuất hiện nữa. Tôi biết cậu chỉ yêu Nguyệt.
Thư cúi đầu, định bỏ đi.
- Xin lỗi. – Sâm bật ra câu nói ấy khiến cho Thư sững người lại. Anh xin lỗi cô ư? – Tôi không thể đáp lại cậu. Đúng là tôi chỉ yêu một mình Nguyệt, nhưng tôi cũng không muốn mất đi người bạn là cậu.
Thư cố nén nước mắt lại, giọng run run.
- Hai người các cậu đều ích kỷ như nhau.
Thư nói rồi bỏ đi, để lại Sâm trong phòng bệnh với vẻ ngờ nghệch.
***
Đức túm cổ hai tên côn đồ, lôi vào một con ngõ nhỏ. Anh đán.h cho mỗi tên một trận để thỏa cơn tức.
- Nói! Ai sai chúng mày bắt cô ấy?
- Một bà già tên là Hoan. – Một tên chịu không nổi, thốt lên. – Tao chỉ nhận tiề.n rồi làm theo lời bà ấy thôi, mày tha cho bọn tao đi mà!
Đức bần thần cả người. Anh đoán không sai, lại là mẹ anh. Rốt cuộc thì bao giờ bà mới chịu dừng tay lại đây?
Đức đạp cho mỗi tên một cái nữa, rồi hùng hổ rời đi. Anh phải ba mặt một lời với mẹ.
Một kẻ lạ mặt ngấm ngầm theo dõi Đức. Hắn liếc nhìn hai tên côn đồ bị đán.h cho tả tơi, thảy cho chúng một bọc tiề.n, rồi tiếp tục đi về hướng bệnh viện.
***
Thư đứng ở hành lang bệnh viện, nghĩ ngợi thật lâu. Cô thấy mình thật là ngốc, tự dưng lại giận chó đán.h mèo. Yêu Sâm là cô tự nguyện, ở bên anh làm bạn cũng là cô tự nguyện làm thế, người đáng giận ở đây là chính cô, thế mà khi nghe Sâm nói vẫn muốn làm bạn với mình, cô lại tỏ ra hậm hực.
Thư bật cười, cảm thấy mình quá ấu trĩ. Cô nên nói lời xin lỗi với Sâm, ít nhiều gì thì cô cũng khiến cả anh và Nguyệt phải đau khổ rồi.
Thư giật mình. Một câu nói của Sâm khiến cô hoảng hốt. Bí mật mà cô giấu bao nhiêu năm trời, Sâm đã phát hiện ra rồi.
Khi Thư về đến phòng bệnh, Sâm đã biến mất. Thư hốt hoảng, cuống lên và gọi điện cho Nguyệt.
- Không thấy Sâm đâu cả!
- Cô nói sao cơ? – Nguyệt cũng hốt hoảng. Anh ấy đi đâu được? Không phải Thư nói anh ấy còn chưa tỉnh sao?
Muôn vàn suy nghĩ chạy trong đầu Nguyệt như một đàn ngựa trên thảo nguyên, khuấy tung sự yên bình trong chốc lát của cô. Cô không thể trốn chạy được nữa rồi.
- Tôi đi tìm anh ấy. Cô cũng tìm anh ấy đi, chắc anh ấy chưa đi xa được đâu. – Thư nói vào điện thoại, giọng không giấu được sự sợ hãi, rồi cúp máy.
Nguyệt vội vàng xuống khỏi giường bệnh, xỏ dép và chạy ra ngoài.
Tên bịt mặt bất ngờ xuất hiện, đán.h ngất cô rồi lôi đi. Tất cả đều diễn ra trong nháy mắt, im lặng, không để lại dấu vết gì.
***
Bà Hoan đang ngồi uống trà trong khách sạn thì cửa phòng bật mở. Bà cố làm ra vẻ tự nhiên nhưng thực chất trong lòng đã rối bời. Bà vội đặt cốc trà lên bàn, vội đi về phía con trai mình.
- Là mẹ đúng không?
Đức điên lên, túm lấy vai bà Hoan. Bà né ra khỏi tầm với của Đức nhưng không kịp, hai vai bị túm đến phát đau.
- Chuyện gì…
- Mẹ còn hỏi con ư? Ta.i nạ.n của Sâm, vụ bắ.t có.c Nguyệt, tất cả đều là mẹ đúng không? Rồi mẹ còn cố tình dùng xe của con gây ta.i nạ.n, mục đích có phải để làm Nguyệt nghi ngờ con và ghét b.ỏ co.n đúng không? Mẹ thật độc ác, mẹ còn muốn làm gì nữa? Mẹ phải hủy hoại cuộc đời con như thế mẹ mới chịu được à?
Đức thấy mẹ mình nhíu mày vì đau thì buông bà ra, nhưng vẫn tức giận nên chuyển sang đậ.p ph.á đồ trong phòng. Tất cả bình hoa, giương, tủ và ghế đều bị anh phá thành một đống bùi nhùi hỗn độn.
Bà Hoan hoảng hốt, túm lấy Đức.
- Mẹ xin lỗi. Vụ ta.i nạ.n của Sâm đúng là mẹ, mẹ chỉ muốn con bé đó rời khỏi con mà thôi. Nhưng sau đó mẹ hối hận rồi. Nguyệt làm sao mà bị bắ.t có.c, mẹ không biết.
- Mẹ còn chối à? Cô ấy đã cứu con đấy mẹ có biết không? Vì cứu con mà bị đán.h ngất đi. Chính mẹ sai người bắt Nguyệt, hắn đã khai vậy.
Đức ngồi phịch xuống giữa đống đồ tan hoang, gục đầu vào lòng bàn tay.
- Không, tất cả là tại con.
- Không phải tại con. Mẹ xin lỗi. Nhưng chuyện bắ.t có.c không phải do mẹ. Mẹ thề là không phải mẹ làm.
Bà Hoan rón rén ngồi xuống cạnh Đức, ôm lấy anh. Đức bực bội vùng ra.
- Không phải mẹ thì ai? Hả? Mẹ nói xem!
Điện thoại của Đức vang lên. Anh chán nản bắt máy. Anh nghe thấy giọng run rẩy của Hương.
- Nguyệt… mất tích rồi.
Theo eva.vn
Bạn gái muốn dừng lại để suy nghĩ vì cho rằng tôi dựa dẫm
Cô ấy nói chúng tôi hãy làm bạn một thời gian, để nàng bình tâm và suy nghĩ lại vì cho rằng tôi yếu đuối, sống dựa dẫm.
Tôi 24 tuổ.i, người yêu tôi bằng tuổ.i. Chúng tôi yêu nhau từ thời cấp 3 đến giờ đã đi làm. Tình cảm tôi dành cho cô ấy đã đủ lớn để nghĩ đến một cái kết đẹp, sau cùng là tiến tới hôn nhân. Chuyện chẳng có gì đáng nói khi gần đây bạn gái tôi chuyển đến công ty mới. Cô ấy thay đổi, ít nói chuyện với tôi hơn, đi đâu cũng dán mắt vào cái điện thoại, tôi hỏi thì cô ấy nói đang nói chuyện với các đồng nghiệp. Tôi không thích xen vào vấn đề đó vì tôn trọng bạn gái, nhưng càng ngày càng thấy cô ấy tập trung vào điện thoại, mong chờ người khác nhắn tin, kể cả khi tôi chở đi ngoài đường mua sắm (trước kia cô ấy rất ít khi mang theo điện thoại những lúc đi với tôi).
Ảnh minh họa.
Gần đây tôi mới biết gia đình cô ấy chê tôi, nói với người ngoài rằng cô ấy sẽ cưới Việt kiều. Đa.u đớ.n hơn khi chuyện này mẹ tôi nghe được từ người khác và nói lại với tôi. Tôi tin tưởng bạn gái, chỉ cười với mẹ, nói không có chuyện đó đâu, mẹ đừng lo. Có điều tôi cũng nhận ra khoảng cách giữa tôi và bạn gái. Một ngày nọ, cô ấy nói chúng tôi hãy làm bạn một thời gian để nàng bình tâm và suy nghĩ về chuyện tình cảm của hai đứa. Theo cô ấy, lý do là tôi yếu đuối và sống dựa dẫm. Tôi gần như gục ngã, không biết sẽ làm gì nữa. Tôi tôn trọng bạn gái nên đồng ý.
Tôi đã nỗ lực trong công việc để leo lên được vị trí quản lý mà nhiều người mơ ước. Hiện tại tôi và cô ấy là bạn nhưng vì công việc tôi vẫn gặp và còn tình cảm với cô ấy. Tôi phải làm sao đây, xin hãy cho tôi lời khuyên. Tôi không thể cứ chôn chặt tình cảm của mình trong lòng như thế này được.
Hiển
Theo ngoisao.net
Hợp đồng ân oán (Phần 11) Hiện tại nhìn thấy nó, cô bỗng cảm thấy chiếc váy này giống như một cái cùm chân, khóa chặt lấy chân cô. Cô mãi mãi sẽ chẳng thể có được tự do mà mình muốn. Thư túc trực bên giường bệnh cả một đêm. Bất cứ động tĩnh nào của Sâm cũng khiến cô giật mình, tỉnh khỏi cơn mơ màng và...