Hóa ra nhà chồng tương lai đồng ý làm đám cưới chỉ vì ưng nghề nghiệp của tôi
Đáp lại những lời thẳng thắn của mẹ anh, tôi chỉ biết cúi đầu và nói mình hiểu. Nhưng thực sự tôi đa.u đớ.n và tuyệ.t vọn.g lắm, khi anh cũng nói: “Ý bố mẹ thế, anh không thể làm trái được”.
Có lẽ, ngoài nghề nghiệp tạm ổn, thì so với anh tôi không xứng. (Ảnh minh họa)
Tôi năm nay 26 tuổ.i, là dân ngoại tỉnh lên Hà Nội học tập và lập nghiệp. Tôi tốt nghiệp loại ưu chuyên ngành sư phạm nên ra trường là xin được ngay vào một trường tư thục. Gặp và quen anh qua một số bạn chung của cả hai và nhanh chóng kết thành một đôi.
Anh đẹp trai, là nhân viên một ngân hàng cổ phần, lại là gốc thành phố nên ai ai cũng nói tôi may mắn. Có lẽ, ngoài nghề nghiệp tạm ổn, thì so với anh tôi không xứng. Bởi gia đình anh khá giả, còn gia đình tôi cũng khá rắc rối, lại không có điều kiện. Bố mẹ tôi đã ly dị từ khi tôi 15 và giờ ai cũng có gia đình riêng.
Biết anh quen tôi, bố mẹ anh thì không nói gì, nhưng họ hàng bàn tán nhiều lắm. Tôi cũng phải nghe không ít những câu khó nghe như “lấy vợ xem tông, lấy chồng xem giống. Bố nó vợ nọ con kia, mẹ nó cũng vậy, thì chắc gì sau này nó không có tính đó”, hay “gia đình nó rắc rối quá, người ta sẽ cười nhà mình đấy”… Nhưng chưa khi nào bố mẹ anh tỏ thái độ ch.ê ba.i, hay ngăn cấm chúng tôi.
Cho dù họ hàng hay bất kỳ ai nói ra nói vào về hoàn cảnh của tôi thì bác cũng gạt đi mà nói: “Ôi dào, đó là chuyện người lớn, quan trọng là con bé nó ngoan, giỏi giang, nghề nghiệp ổn định là được” hay “Nếu nó làm nghề khác thì tôi không đồng ý đâu. Nhưng nghề giáo cao quý lắm, nên trân trọng cô/ bác ạ”. Nghe những lời nói ấy của mẹ anh, thực lòng tôi thấy cảm kích và biết ơn vô hạn.
Gia đình anh cũng đã gặp gỡ và bàn chuyện cưới xin với bố mẹ tôi, dự tính, đám cưới sẽ diễn ra vào tháng tới. Nhưng có một sự việc ngoài ý muốn xảy ra, khiến tôi bị sốc và kế hoạch đám cưới của tôi cũng tan biến theo.
Vào đầu năm học, do số lượng học sinh đăng ký vào trường không đủ, nên nhà trường cắt giảm giáo viên, và tôi cũng nằm trong danh sách cắt giảm biên chế. Nghe được tin ấy, tôi thấy buồn vô hạn, cảm giác mọi thứ trên đời đều quay lưng lại với mình. Cũng may có anh bên cạnh.
Video đang HOT
Tôi tâm sự với anh về những lo lắng buồn chán của mình. Có lẽ, anh đã nói chuyện tôi bị cho nghỉ việc với mẹ. 1 tuần sau khi mất việc, khi đang đi tìm việc mới thì nhận được điện thoại của mẹ anh, nói tôi qua nhà chơi, có việc cần bàn.
Ban đầu, tôi chỉ nghĩ chắc ngày cưới đến gần nên bố mẹ anh muốn bàn bạc với tôi chuyện cưới xin. Nhưng khi nghe những lời của bác, tôi gần như chế.t lặng.
Cùng một lúc, tôi mất cả công việc, cả đám cưới, niềm tin và cả danh dự của mình nữa. (Ảnh minh họa)
Vẫn như mọi khi, tôi đến nhà, đon đả, vui vẻ chào hỏi mọi người thì nhận được cái nhìn lạnh như băng của hai bác, còn anh thì tỏ rõ sự bối rối. Chưa để tôi kịp chào hỏi thì mẹ anh đã nói: “Có lẽ, gia đình bác phải xin lỗi cháu và gia đình bên ấy. Đám cưới sẽ phải hủy thôi, vì con trai bác phải lấy được một người tương xứng. Còn cháu thì thử nhìn lại xem, cháu chẳng có gì để làm gia đình bác mở mày mở mặt cả. Nếu cháu còn đi làm, thì còn đỡ, vì nghề của cháu cao quý, đáng trân trọng, nhưng hiện giờ, cháu có còn là cô giáo nữa đâu”.
Thấy tôi cúi mặt im lặng, mẹ anh lại nói tiếp: “Cháu cũng biết, ngay từ đầu, nếu không vì công việc của cháu ổn định và đáng trân trọng thì bác đã cấm tiệt rồi. Nghề của cháu giờ, muốn xin việc cũng khó khăn lắm. Mong cháu thông cảm, bác không muốn cháu trở thành gánh nặng của con trai bác.”.
Đáp lại những lời thẳng thắn của mẹ anh, tôi chỉ biết cúi đầu và nói mình hiểu. Nhưng thực sự tôi đa.u đớ.n và tuyệ.t vọn.g lắm, khi anh cũng nói: “Ý bố mẹ thế, anh không thể làm trái được”. Hóa ra, anh và gia đình chỉ đồng ý vì họ thích nghề của tôi, nó cao quý, ổn định và ít cám dỗ chứ chẳng phải vì họ yêu mến tôi như đã từng nói.
Tôi buồn quá mọi người ạ, sao cuộc đời lại trớ trêu đến thế. Cùng một lúc, tôi mất cả công việc, cả đám cưới, niềm tin và cả danh dự của mình nữa.
Theo Afamily
Vừa sinh con được 4 ngày, chồng đã lừa tôi ngủ say để ép tôi phải là.m chuyệ.n đ.ó
Tôi khổ sở vô cùng, giờ chẳng biết nên làm thế nào nữa, liệu chồng tôi có phải anh mắc bệnh gì không?
ảnh minh họa
Yêu nhau nửa năm thì chúng tôi làm đám cưới, thời gian yêu đương, cũng vì công việc hai đứa bận rộn lại ở xa nhau nên hai đứa cũng không có nhiều thời gian gần nhau lắm.
Lúc gặp nhau, có đôi lần anh đòi hỏi nhưng tôi không cho, phần vì mới yêu, phần vì tôi chưa sẵn sàng.
Đến khi anh bàn đến chuyện cưới xin, vì năm nay tôi được tuổ.i, nếu để sang năm lại không cưới được. Bố mẹ tôi cũng thích anh, anh tử tế, ăn nói dễ nghe, công việc lại đàng hoàng. Tôi thấy tìm được người như anh bây giờ chẳng dễ dàng gì nên gật đầu đồng ý.
Đến khi cưới nhau về rồi, tôi mới bàng hoàng nhận ra anh rất ham hố chuyện ấy, thậm chí tôi thấy anh có nhu cầu quá cao mà tôi không đáp ứng được.
Thời gian đầu mới cưới, không ngày nào anh không đòi hỏi, thậm chí có đêm 2, 3 lần khiến tôi quá sức chịu được. Tôi từ chối cũng không được, anh lại bảo vợ chồng trẻ mà tôi đã thế thì chẳng mấy mà nguội lạnh. Tôi phần thì thương anh, phần lại sợ anh chán nên... đành cố chiều.
2 tháng sau tôi có bầu, thể trạng tôi nên phải kiêng. Chồng bứt rứt, khổ sở lắm. Đêm nào anh cũng vạ vật, tôi toàn cố nằm im giả vờ ngủ để anh khỏi mon men.
Đến tháng thứ 4, tôi phát hiện anh ra ngoài. Bởi lúc kiểm tra ví của anh, tôi phát hiện có ba.o ca.o s.u trong đó. Thú thực tôi đa.u đớ.n và sốc lắm, cũng khóc trộm mãi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi đành cố nhắm mắt cho qua. Mong là anh biết chừng biết mực.
Tôi sinh thường, con trái hơn 3 cân, cả nhà vui mừng lắm. Tôi đọc được niềm hạnh phúc vô bờ trên gương mặt anh, chồng cứ ra bế, vào ẵm con, cưng nựng con khiến tôi vui lắm.
May là tôi sinh xong tỉnh táo nhanh, đến ngày thứ 3 đã đi lại bình thường. Ngày thứ 4, thật sự không hiểu chồng nghĩ gì, anh mon men hỏi tôi bao giờ thì làm lại "chuyện ấy" được. Tôi gạt đi, bảo phải kiêng.
Vậy mà tối hôm ấy, khi tôi vừa ngủ say, đã cảm thấy có người động chạm, mở mắt thì thấy chồng. Tôi đẩy anh ra, anh nài nỉ:"Chiều anh chút đi, anh không chịu được nữa rồi".
Tôi không đồng ý, nhất quyết đuổi anh ra rồi ôm con vào lòng. Chồng hậm hực bỏ ra ngoài không nói năng câu gì cả.
Hôm đó tôi ôm con khóc cả đêm. Càng nghĩ càng buồn, cảm giác anh coi tôi như thứ để anh thỏa mãn chứ chẳng biết thương xót gì. Anh ích kỷ chỉ biết nghĩ tới bản thân mình... Tôi chán lắm, nghĩ đến tương lai mà thấy mịt mù. Tôi phải làm sao đây?
Theo Phunutoday
Người yêu sang chảnh tuyên bố "không chụp album ảnh 100 triệu thì khỏi cưới" 5 hôm sau trận cãi vã ấy, Hảo không thèm liên lạc với anh. Mạnh có gọi thì Hảo tuyên bố: "Khi nào anh đồng ý chụp ảnh cưới như em muốn thì hãy gọi cho em!". Ảnh minh họa "Anh không đồng ý thì đừng có cưới nữa!", Hảo vứt lại một câu đầy giận dỗi, bất cần rồi bỏ về trong...