Hãy kể cho em nghe…
Hơn 15 năm trước, chồng tôi đã định cư ở Mỹ. Ngày ấy tôi có yêu anh không nhỉ? Chắc chắn là có. Đôi khi, bạn không hề nghĩ rằng bạn yêu ngôi nhà của mình, yêu không khí mình đang thở, yêu những cái cây mọc ngoài cửa sổ… Chỉ khi những thứ đó mất đi, bạn mới hiểu chúng thân yêu và quý giá với bạn như thế nào.
Đó cũng là tình cảm của tôi với chồng mình. Thời tuổ.i trẻ, chúng tôi đã có một tình yêu thật nồng nhiệt rồi mới cưới nhau – một đám cưới sinh viên. Chẳng có tháp rượu hay bánh kem gì cả, chỉ một bữa tiệc đơn giản với họ hàng, bạn bè là cuộc sống chung của chúng tôi bắt đầu. Hình như lúc ấy chúng tôi không hề nói gì về tình yêu của mình. Mà cần gì phải nói chứ, tất cả đã quá rõ ràng và dễ hiểu: Chúng tôi sinh ra là để cho nhau.
Rồi chúng tôi sinh con và những đứ.a tr.ẻ lớn lên, cuộc sống được lấp đầy bởi lo toan và niềm vui. Mọi việc có vẻ bình thường, như với tất cả mọi người. Và hôm nay, khi ngồi ngắm mặt trời mọc qua khung cửa sổ, tôi chợt nhớ một buổi sáng xa thật xa.
Giờ đây, nếu có ai đọc những gì tôi đang viết, tôi muốn hỏi người ấy một câu: “Bạn có biết rằng khi mặt trời đang mọc, sẽ có một khoảnh khắc mà ánh sáng của nó hoàn toàn không chói mắt. Một khoảnh khắc thôi, rất êm, ấm và ngọt ngào?”
“Em thích thời gian nào trong ngày nhất?” – một lần chồng tôi đã hỏi tôi như thế. Tôi nhớ, lúc đó hình như mình chẳng bao giờ nghĩ về điều này nên trả lời anh ấy một cách hết sức máy móc: “Em không biết, Chắc là buổi chiều, khi bầu trời lấp lánh các vì sao”.
“Còn anh thích sáng sớm – chồng tôi nói – Anh yêu cái giờ khắc khi trái đất vừa thức dậy. Khi mọi vật còn đang ngủ say, còn mặt trời bắt đều hé dạng và chiếu những tia sáng bình yên xuống mặt đất. Anh thích bước ra vườn (căn nhà chúng tôi sống nằm ở một vùng gần như ngoại ô thành phố) và đi chân trần trên mặt đất. Sương còn ướt đầm lá trong vườn, sạch đến mức thơm phức. Yên tĩnh và thanh bình đến ngợp cả người. Mặt trời thì tiếp tục lên cao, lên cao dần khỏi đường chân trời. Và đúng vào khoảnh khắc mà nó chỉ mới nhấc mình khỏi mặt đất thì ánh sáng của nó hoàn toàn không chói mắt, có thể nhìn thẳng vào nó không cần kính. Em có biết không?”
Video đang HOT
Dù chúng mình đã ở xa nhau, nhưng em vẫn nhớ tất cả và vẫn luôn yêu quý anh
Nếu nói một cách trung thực thì tôi là một con cú đêm. Tôi không thích dậy sớm. Tôi thích ngủ nướng và chỉ dậy sớm khi bị bắt buộc phải dậy. Vì thế, những buổi sáng của tôi thường tất bật chứ chẳng có gì là lãng mạn. Nhưng, anh đã chỉ cho tôi nhìn thấy khoảnh khắc tuyệt đẹp đó của mặt trời. Tôi thực sự sửng sốt. Đó là một cảnh đẹp lạ kỳ. Và tôi lập tức hiểu điều mà chồng tôi nói, hiểu vì sao anh ấy yêu nhất là những buổi sáng sớm. Cũng nhờ anh ấy, tôi hiểu ra rằng cuộc sống tặng cho chúng ta mỗi ngày một điều kỳ diệu – đó là khoảnh khắc mặt trời lên.
Hôm nay tôi lại thức dậy thật sớm, một mình ngắm mặt trời mọc. Tôi nhìn mặt trời còn đang nấp sau sương mờ xa xa, không hề chói lòa và tôi chợt muốn nói với người chồng cũ của mình: “Cám ơn anh! Chồng cũ của em! Hôm nay em lại ngắm mặt trời buổi sớm một mình. Và hình như có điều gì đó đang nối em với anh! Dù chúng mình đã ở xa nhau, nhưng em vẫn nhớ tất cả và vẫn luôn yêu quý anh”
Đã hơn 15 năm chúng tôi không gặp nhau, và gần 7 năm anh hoàn toàn không viết thư, không gọi điện , cũng chẳng chúc mừng tôi nhân ngày sinh nhật nữa. Ở Mỹ, anh ấy đã có một người vợ khác. Cô ấy, thật lạ lùng, có cái tên giống như tên tôi. Thế nhưng sao hôm nay tôi chợt nhớ đến ngày cả gia đình chúng tôi đã cùng nhau đón mặt trời mọc. Anh ấy, như thường lệ, thức dậy rất sớm. Còn tôi thì bắt buộc phải dậy sớm: phải đưa bọn trẻ tới trường, sau đó chạy hộc tốc đến nơi làm việc.
Tôi thường vội vã đán.h răng rửa mặt và làm bữa sáng cho bọn trẻ. Nhiều lúc tôi phải khua khoắng và quát tháo ầm ĩ để đán.h thức chúng. Buổi sáng bọn trẻ con thường ngủ rất ngon. Và thật là một nỗi bực mình khủng khiếp khi bạn vừa dựng được đứa này lên thì đứa kia đã đổ ập xuống giường. Vậy mà chồng tôi lại rất bình tĩnh với chuyện ấy. Anh ấy nhẹ nhàng xốc con trai nhỏ của chúng tôi lên và nói với con gái lớn: “Đi ngắm mặt trời mọc đi các con”.
Chỉ khi những thứ đó mất đi, bạn mới hiểu chúng thân yêu và quý giá với bạn như thế nào.
Cửa sổ căn phòng nhỏ của chúng tôi mở ra hướng Đông. Thật là một hạnh phúc! Dưới cửa số có một cây ổi và một cây mận lớn. Và, giữa khoảng hẹp của hai cây đó là một mảnh trời hồng, nơi mặt trời lên mỗi ngày. Và vì thế, chúng tôi có thể đứng đây để ngắm mặt trời lên.
“Các con nhìn mặt trời đang lên kìa, nó sẽ tốt cho thị lực của các con lắm đấy. Mặt trời luôn mang đến nguồn năng lượng. Các con coi kìa, mặt trời ngày một cao và một sáng rỡ hơn” Anh ấy thầm thì với bọn trẻ. Mấy đứa nhỏ lúc đầu còn ngái ngủ, nhưng bị giọng nói đầy phấn khích của anh làm cho tỉnh táo và chúng bắt đầu mở to mắt nhìn mặt trời. Bên phải, đứng tựa vào anh là con gái, còn trên tay anh ấy là con trai nhỏ. Chúng cùng nhìn thẳng vào mặt trời mà không cần nheo mắt lại. Những tia sáng mới ấm áp làm sao. Tôi lúc thì nhìn mặt trời, lúc lại ngắm các con. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không quên hình ảnh cánh tay rắn chắc ôm vòng lấy con trai của anh ấy. Thằng bé dựa vào tay anh một cách thoải mái, tay nó ôm lấy cổ anh một cách âu yếm và ánh mắt nó nhìn mặt trời mới trong trẻo làm sao.
Đã nhiều năm trôi qua. Các con tôi giờ đều đã trưởng thành và đang sống ở Mỹ cùng bố. Chúng ít viết thư cho tôi. Mọi người trẻ đều như thế. Đã có bao nhiêu biến động xảy ra khi một cơ hội ra đi đến với anh ấy. Còn tôi thì muốn ở lại nơi này. Tôi không thể bỏ cha mẹ mình và mảnh đất này lại. Chúng tôi, mỗi người có chọn lựa riêng của mình và không trách giận nhau gì vì điều ấy. Nhiều người đã lên án tôi, lên án anh nhưng chúng tôi chỉ im lặng. Tôi quá yêu cuộc sống nơi này, đến mức không hề cảm thấy khổ sở hay thiếu thốn. Nhưng có trời biết, trái tim tôi vỡ nát như thế nào trong ngày chia tay.
Mặt trời vẫn mọc mỗi ngày, cho tôi, nơi đây và cho anh nơi đó. Đôi lúc, bình yên và bâng khuâng ngắm mặt trời, tôi muốn hỏi anh: “Anh thân yêu! Anh có thể kể cho em biết mặt trời nơi ấy mọc như thế nào không?” Nhưng, anh không bao giờ trả lời. Anh ấy đã có cuộc sống riêng của mình. Còn tôi một mình ngắm mặt trời mọc từ khung cửa nhỏ của ngày xưa ấy.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Xin lỗi, em đã yêu anh
Anh à, anh có biết không lúc anh ra đi thì em mới nhận ra rằng em yêu anh, yêu anh rất nhiều. Lúc naào em cũng nhớ anh hết, nỗi nhớ làm cho con tim em trở nên ấm áp hơn nhưng lúc nào nó cũng nhói đau,cũng chỉ vì nỗi nhớ của em là đơn phương mà thôi,có lẽ sẽ mãi là như vậy phải không anh?
Mặc dù em biết khoảng cách của chúng ta là không xa nhưng em không thể nào nắm tới được .Thỉnh thoảng em mới có cơ hội được gặp anh một lần, em rất vui. Em chỉ mong được thấy anh luôn tươi cười và luôn hạnh phúc. Không phải người ta thường nói là "hạnh phúc là hy sinh" đó sao? Em muốn những hình ảnh của anh sẽ mờ dần trong tâm trí của em để em có thể quên anh. Nhưng anh ơi, sao em không thể làm được điều đó? Em càng cố quên anh thì em lai nhớ anh nhiều hơn nữa. Em không biết làm sao bây giờ? Anh có thể chỉ cho em được không?
Anh à, có phải em đã không còn cơ hội hay hy vọng nào cả sao? Không còn có vị trí nào của em trong trái tim anh nữa vì trái tim của anh bây giờ đã dành cho người khác chứ không phải là dành cho em nữa. Em muốn anh quay trở lại với em như lúc ban đầu nhưng điều đó là không thể phải không anh vì lúc này anh đang có mọi thứ, có cả người yêu thương anh. Sao anh có thể quay lại với em được, có phải em khờ lắm phải không anh? Em nhớ anh nhiều lắm, em sẽ nhắc tên anh một lần này nữa thôi rồi ngàn lần em sẽ khắc tên anh trong trái tim của em. Em biết anh đang sống trong hạnh phúc, nhưng anh ơi em được xin yêu anh mãi mãi. Em sẽ khắc ghi bóng hình anh, rồi thời gian trôi qua anh sẽ hiểu được lòng của em mà thôi .Anh vẫn luôn hiện hữu trong trái tim em, sẽ mãi không bao giờ phai cho đến suốt đời này. Anh phải luôn hạnh phúc nha.Tạm biệt tình yêu của em.
Theo Ngôi Sao
Nhớ Ngoại! Buổi chợ trưa như đông hơn bình thường, chen vào dòng người hối hả kia tôi cũng ngắm nhìn để chọn cho mình một vài món cho tuần này. Chợt bắt gặp cô bé tay vung vẩy làm nũng với bà giọng thánh thót xen lẫn trách hờn. "Ngoại không thương con..." Thì ra cô bé muốn mua một túi hạt dẻ nướng,...