Hãy để anh một lần được nói lời yêu em!
Đã bao đêm tôi tỉnh dậy sau những giấc mơ ú ớ gọi tên em, giá như số phận đừng để tôi gặp em…
Giá như tôi đừng yêu em nhiều như thế, giá như tôi có thể là 1 người đàn ông lăng nhăng thì tôi đã có thể quên em và chấp nhận một người khác thay thế em dễ dàng hơn. Giá như giờ đây tôi không phải nói “giá như” thì tôi đâu đau khổ và mệt mỏi thế này. Có lẽ tôi đã sai làm khi nghĩ rằng tôi có thể quên được em dễ dàng như quên những người đến bên tôi trước em.
Tôi gặp em như một sự sắp đặt của số phận nhưng số phận lại trớ trêu thay khi để tôi gặp em nhưng em sinh ra lại không phải để dành cho tôi. Ngày đó em vào công ty tôi làm việc cũng được một khoảng thời gian dài nhưng tôi không biết em là ai cả bởi đã từ rất lâu rồi tôi không có thói quen để ý đến những người mới xuất hiện xung quanh mình đặc biệt là các bạn nữ, có lẽ do những cuộc tình đã qua để lại trong tôi quá nhiều tổn thương nên đã làm tôi sống thu mình hơn, cẩn trọng hơn với phụ nữ. Nhưng rồi buổi tối định mệnh hôm đó (do yêu cầu của công việc) số phận đã đưa em đến và trở thành một phần của cuộc đời tôi. Nói thật lần đầu tiên gặp em tôi cũng không có ấn tượng nhiều về em cho lắm nhưng vì giữ đúng lời hứa với một người bạn là “Sẽ đưa em về tới nhà an toàn” nên tôi đành gác lại mọi công việc đang dở dang lại để đưa em về trên suốt chặng đường từ công ty tới nhà em.
Chúng tôi chỉ nói chuyện với nhau theo cách xã giao, tôi trở về nhà nhắn tin cảm ơn em vì đã giúp đỡ tôi hoàn thành công việc và nghĩ vậy là mọi chuyện kết thúc tại đây nhưng số phận lại khéo trêu đùa con người ta, một lần nữa công việc lại đưa tôi và em gặp nhau. Lần này sau khi xong việc tôi đã chủ động mời em đi ăn vì tôi nghĩ mình cần làm gì đó để cảm ơn em, cảm ơn sự giúp đỡ của em cho công việc của tôi nhưng đó có lẽ là một quyết định đã làm thay đổi con người tôi quá nhiều. Khi mời em đi ăn tôi đã có dịp nhìn rõ khuôn mặt của em hơn và tôi đã bị thu hút bởi nụ cười hiền hậu và đôi mắt thoáng buồn ngay cả khi cười của em, khi đó tôi hiểu em là người số phận đã đưa tới để mở cửa trái tim đang đóng chặt trong con người tôi. Từ đó tôi đã chủ động liên lạc làm quen với em, em quen tôi và xem tôi như một người bạn còn tôi thì khác, tình cảm tôi dành cho em cứ lớn dần lên theo mỗi ngày. Tôi thật sự mệt mỏi và đau khổ trước thái độ hờ hững của em dành cho tôi. Có những lúc vì quá mệt mỏi với công việc, gia đình…. tôi đã làm em buồn và sau những lúc như vậy tôi luôn tự hỏi “Tại sao tôi luôn nói yêu em mà tôi cứ làm em buồn hoài vậy? Có phải tình yêu là như vậy?” nhưng rồi tôi chợt nhận ra rằng tất cả lý do tôi đưa chỉ là biện minh cho bản thân tôi, lý do duy nhất tôi có thể tìm ra đó là vì tôi sống quá ích kỷ.
Video đang HOT
Tôi sẽ ra khỏi cuộc đời em khi mang trong mình một mối tình đơn phương… (Ảnh minh họa)
Tôi yêu em, tôi muốn chấp nhận và gắn bó với tất cả những gì thuộc về em, tôi muốn được thương yêu, quan tâm, lo lắng đến em và những người trong gia đình em như những người trong gia đình tôi. Tôi muốn bạn bè em cũng là bạn bè tôi và ngược lại, tôi muốn em được tự hào về tôi, tôi muốn mọi buồn, vui của em cũng là của tôi, tôi muốn được nhìn thấy nụ cười của em nhiều hơn mà trong đôi mắt em không còn phải đượm buồn nữa, tôi muốn mang tất cả những gì tốt đẹp nhất mà tôi có thể làm đến cho em… nhưng tất cả những điều tôi muốn đó tôi đều không làm được để đến hôm nay đây tôi nhận ra tôi đã và đang cản bước em trên con đường em đi. Tôi đã làm em mệt mỏi thật nhiều, buồn thật nhiều, thất vọng thật nhiều… và tôi quyết định sẽ quên em như những gì em muốn dù lúc này đây tôi đang rất mệt mỏi và đau khổ. Tôi muốn chạy đến bên em và hét lên thật to rằng “Tôi rất nhớ em!” nhưng tôi sẽ không làm vậy bởi vì tôi “yêu em”. Tôi cố tìm niềm vui trong công việc những tưởng như thế có thể giúp tôi quên được em nhưng không càng xa em tôi càng nhớ em nhiều hơn. Tôi nhớ em da diết. Có nhiều đêm tôi không khóc nhưng nước mắt tôi cứ tuôn ra, nó chảy ra cho cái tình yêu đơn phương của tôi. Dù cho tôi có yêu, có cố gắng biết bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng không thể nào quên được em. Em sinh ra không để dành cho tôi. Tôi sẽ tìm đủ mọi cách để có thể quên em. Tôi sẽ ra khỏi cuộc đời em khi mang trong mình một mối tình đơn phương.
Tôi sẽ quên em vì tôi chẳng hiểu vì sao có thể ngồi chờ em hơn 2 tiếng đồng hồ chỉ để nhìn thấy em. “Em à! Lúc đợi em anh lạnh lắm đấy khi đó anh đã định cầm điện thoại nhắn tin hỏi em xem đã chuẩn bị về chưa nhưng anh đã không làm thế bởi anh sợ em đang đi ăn cùng mọi người sẽ không được vui”, tôi không hiểu tại sao mình có thể kiên nhẫn đợi em được như vậy bởi trước đây tôi chưa bao giờ đủ kiên nhẫn chờ một ai đó quá 30 phút và cũng chưa từng có ai có thể làm tôi rời bàn nhậu khi đang nhậu cùng Sếp để đến bên em khi em cần tôi cả trừ khi người đó là em. Tôi không biết tại sao lại nghĩ đến em nhiều đến thế, có lẽ vì tôi chẳng hiểu gì về em hết, tôi muốn kể em nghe và hiểu về quá khứ, hiện tại của tôi, tôi muốn em hiểu về tôi và gia đình tôi, bạn bè tôi nhưng có lẽ em không muốn điều đó, ngược lại tôi muốn được nghe em nói về em, gia đình em, bạn bè em để tôi có thể hiểu hơn về em nhưng dường như em cũng không muốn điều đó phải không em? Tôi nói em nghe những chuyện như thế này không vì 1 điều gì cả mà chỉ muốn em biết rằng tôi đã cố gắng để em và tôi có thể yêu thương nhau nhưng những cố gắng của tôi là chưa đủ với em? Hay tất cả đều vô nghĩa và chở thành vật cản trên con đường em đi? Có lẽ là cả 2? Vậy nên giờ đây tôi phải tập quên em bởi vì tôi không muốn làm em buồn thêm nữa và tôi cũng muốn giữ lại một chút hình tượng nào đó của tôi còn xót lại trong em.
Tôi sẽ quên em vì tất cả những điều đó… “Anh thật sự xin lỗi, xin lỗi vì tất cả, Hãy mỉm cười với tất cả mọi thứ, mọi người, trừ anh em nhé… vì em thật tuyệt khi cười”… muốn nói với em thật nhiều nhưng anh không biết bắt đầu từ đâu và kết thúc như thế nào cả bởi từ trước tới giờ tôi không phải là người của văn chương, viết lách. Điều cuối cùng anh có thể làm được cho em là cầu chúc cho em và gia đình em luôn luôn hạnh phúc và may mắn. “Tôi sẽ cố quên em và mang tất cả mọi thứ về em cất vào một ngăn kỷ niệm nơi con tim tôi, để bước tiếp con đường của tôi mà ở đó không có em”.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh muốn nói
Đã nhiều lần anh muốn nói với em là anh yêu em nhưng mỗi lần gặp em anh lại không nói được cớ vì sao vậy chứ. Để rồi thời gian cứ lặng lẽ trôi đi mà lời yêu ấy anh vẫn chưa nói.
Anh yêu em, yêu em đến nỗi anh có thể làm bất cứ điều gì em muốn nhưng em lại thờ ơ đối với tình yêu của anh hay là em không hiểu.Mỗi lần em gặp anh , em điều rất vui tươi hồn nhiên như một chú cá cảnh tung tăng bơi lội còn anh thì chỉ biết ngắm nhìn và cười. Anh cũng đã từng nghĩ sẽ đến gặp em và nói những gì anh muốn nói và nói rất nhiều nhưng rồi anh đã không làm được có lẽ vì anh quá nhút nhác hay là quá sợ sệt. Không phải như vậy bởi vì anh không muốn em đán.h mất sự hồn nhiên của em và anh cũng sợ em từ chối tình yêu ấy, để rồi thời gian cứ trôi đi 2 năm rồi 3 năm và khi anh đã thật sự can đảm để nói lời yêu thì em lại tới nói với anh là em chuẩn bị sang Mỹ định cư với bố mẹ đã làm anh choáng váng và run lên. Anh sợ anh sẽ mất em mãi mãi lúc đó con người anh chẳng còn bình tĩnh anh đã ôm chầm lấy em và chỉ nói được câu em đừng đi đừng đi em nhé.
Rồi đêm đó tôi đã không ngủ và chỉ biết trách mình tại sao mình lại không nói lời yêu với em cơ chứ và cũng trong đêm đó anh đã đến gặp em lúc trời rất khuya và anh đã đến cổng nhà em đứng một thời gian dài và anh đã nhấn chuông và em đã ra anh đã chạy tới ôm em và nói với em anh muốn nói với em là. Anh muốn em ở lại bởi vì anh yêu em với dòng nước mắt tuôn dài của một thằng con trai. Ngày hôm sau cô ấy sang Mỹ và lời nói đó có thật sự quá muộn không em và anh chỉ biết mong em quay về
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lời yêu đến muộn Em, thât lạ, trước đây anh chẳng hê biêt đên trang web này, nhờ em chỉ mà anh mới biêt. Chuyên mục này thì anh lại chẳng bao giờ ghé thăm cả. Anh chỉ chăm chú đọc tin thời sự và những tin khác thôi. Vây mà hôm nay, anh ngôi đây viêt những dòng này cho em hay là tự sự của...