Hành động của cô vợ cũ trong đám cưới của chồng khiến tất cả cả lặng người cảm phục
Khi đám cưới đang diễn ra vui vẻ thì chị – vợ cũ anh xuất hiện. Cả hội trường lặng im như tờ, nhưng chị vẫn tự tin bước vào. Chị đi tới chỗ bố mẹ chồng cũ, nhìn đ.ứa t.rẻ trên tay họ và rồi…
Ngày anh với chị lấy nhau khi đó hai vợ chồng vẫn tay trắng chưa có gì. Chị và anh cùng nỗ lực cuối cùng cũng có chút của ăn của để. Việc kinh doanh của chị cũng thuận lợi, anh xin được vào làm việc ở 1 công ty thu nhập cũng ổn nên chị không phải lo từng bữa ăn như trước nữa. Chị hay đi chùa cầu khấn mong sự bình yên cho gia đình.
Bố mẹ chồng rất quí mến chị, họ không giàu có gì nhưng hiền lành chất phác, thật thà. Đời mình chị không mong gì hơn như thế, rồi chị sinh đứa con đầu lòng. Gia đình chị hạnh phúc viên mãn. Nhưng khi bé được 3 t.uổi nó mắc 1 chứng bệnh lạ và mất đi. Khỏi phải nói anh chị đã đau khổ đến nhường nào, chị khóc rất nhiều, khóc đến cạn kiệt sức lực.
Thời gian trôi qua chị vẫn sống bên anh, êm đềm nhưng ít tiếng cười. Chị muốn sinh con thứ 2 nhưng chẳng hiểu sao mãi không đậu thai. Bác sĩ bảo chị khó có khả năng làm mẹ lần nữa vì trước đó chị đã trải qua 1 cuộc phẫu thuật. Chị rụng rời tay chân, cuộc sống như sắp chấm dứt đến nơi rồi.
(Ảnh minh họa)
Anh sống và quan tâm chị hết lòng nhưng hai vợ chồng sống với nhau mãi anh cũng đ.âm ra chán nản. Cuộc sống luôn khiến con người thay đổi, anh lao vào công việc để quên đi tất cả. Cũng chính lúc này anh gặp Mai, cô gái đã để ý đến anh ngay từ lần đầu gặp mặt. Chị suốt ngày đi chùa, còn anh suốt ngày mải miết ở công ty. Mai chăm sóc và nói chuyện với anh nhiều hơn chị vì đơn giản ngày họ gặp nhau 10 tiếng đồng hồ. Còn về tới nhà ăn cơm xong anh lại leo lên giường đi ngủ. Anh thấy cuộc sống quả tẻ nhạt, buồn bã.
Rồi 1 ngày anh ngã vào tay Mai, họ lén lút qua lại với nhau. Anh thương vợ nhưng dường như tình yêu anh dành cho chị đã hết, thứ còn lại chỉ là trách nhiệm và tình thương mà thôi. Mai cũng yêu anh 1 tình yêu chân thành chứ không phải cặp kè để bòn rút như những cô bồ khác. Rồi Mai có bầu, anh chẳng biết nên buồn hay nên vui nữa. Cô biết nếu bắt anh bỏ vợ lấy mình thì cũng thật tàn nhẫn sau những gì chị đã phải chịu đựng. Anh không muốn bỏ đứa con này nên anh thuê nhà riêng cho Mai ở, anh cũng hay lui tới thăm cô. Mai gật đầu đồng ý, cái bụng Mai ngày 1 to lên còn anh với chị vẫn rối rắm. Anh chưa biết nên bắt đầu với chị từ đâu.
Mọi người dị nghị ngày 1 nhiều rồi tin đó cũng đến tai chị. Chị như c.hết đi nửa phần hồn. Đêm đó chị khóc nhiều, anh thú nhận với chị tất cả:
- Giờ anh muốn thế nào?
- Anh cũng không biết nữa, anh không muốn bỏ mẹ con cô ấy. Anh càng không thể bỏ em.
- Vậy anh muốn có cả hai sao?
- Anh… anh xin lỗi em. Anh thực sự xin lỗi.
Chị cười chua chát:
- Cô ấy bầu được mấy tháng rồi.
- Gần 8 tháng.
1 lần nữa tim chị nhói đau: “8 tháng ư? Trời đất họ qua lại bao lâu nay mà chị như đui mù chẳng hay biết gì cả”. Chị thực sự gục ngã, đêm đó chị ôm gối ngồi cả đêm dưới sàn nhà. Chị thương cho phận mình, thương cho cả đứa con đã mất của chị. “Anh ấy có người khác cũng đúng, mình có đẻ con được cho anh ấy đâu”. Nghĩ đến đó chị khóc đến lả đi vì tủi thân, vì quá đau khổ. Hai hôm sau chị chìa tờ đơn ly hôn cho anh, anh nhìn chị bật khóc:
- Em sao em lại…
Video đang HOT
- Thế anh muốn em nào đây, làm người thừa ư? Anh ký đi rồi đến chăm sóc mẹ con cô ấy, dù sao cô ấy cũng làm được cái việc mà em không làm được cho anh.
- Anh xin lỗi.
(Ảnh minh họa)
Anh nhìn chị với ánh mắt như thể muốn nói: “Anh có tội với em”. Chị quay lưng đi vì chị sợ mình sẽ lại mềm yếu. Chị lên chùa tĩnh tâm 1 tuần. Nửa tháng sau anh chị ly hôn, anh để lại căn nhà và mọi thứ cho chị vì công lao của chị lớn hơn. Chị cũng chả đòi hỏi gì, anh muốn sao cứ làm vậy.
Bố mẹ hai bên bàng hoàng ai cũng thương chị. Bố mẹ chồng còn bắt xe lên Hà Nội ôm chị khóc nức nở. Mẹ chồng chị nói: “Với bố mẹ con vẫn mãi là người con trong gia đình, không làm con dâu mẹ nữa thì làm con gái mẹ nha con”. Chị khóc òa lên, bố chồng chị cũng không cầm được nước mắt.
Anh chăm sóc Mai nhưng lòng vẫn day dứt với chị. Ngày Mai sinh con khỏe mạnh, anh hạnh phúc đến bật khóc. Chị cũng mừng lây cho anh. Ngày con trai anh được gần 2 t.uổi lúc này anh và Mai tổ chức đám cưới. Bố mẹ chồng cũ của chị cũng bất đắc dĩ lên dự, dù họ biết làm vậy là có lỗi với chị nhưng dù sao giờ mọi chuyện cũng lỡ rồi.
Đám cưới diễn ra không náo nhiệt ồn ào vì anh và Mai đều mời rất ít người. Khi hai người vừa trao nhẫn xong thì chị – vợ cũ anh xuất hiện. Cả hội trường lặng im như tờ, nhưng chị vẫn tự tin bước vào. Chị đi tới chỗ bố mẹ chồng cũ, nhìn đ.ứa t.rẻ trên tay họ:
- Bé đáng yêu quá, bố mẹ vẫn khỏe chứ ạ?
- Ừ bố mẹ khỏe, con gầy đi nhiều quá.
Chị cười, lúc đó anh và Mai cũng tiến tới. Chị nhìn anh, anh nhìn chị:
- Đám cưới mà không mời em sao? Em không có ý đến đây phá đám đâu, em chỉ đến mừng cho anh thôi.
Anh nhìn chị với ánh mắt đầy tội lỗi, Mai cũng cúi đầu xuống. Không khí im lặng đến đáng sợ, mấy quan khách thì xì xào. Chị nhìn đ.ứa t.rẻ rồi nói với mẹ chồng:
- Con bế em bé chút được không ạ?
Mọi người nhìn chị với ánh mắt lưỡng lự:
- Con sẽ không làm hại em bé đâu.
Anh nhìn mẹ gật đầu. Chị bế đ.ứa b.é lên:
- Ôi yêu quá! Anh đặt tên cho nó là gì thế?
- Nhật Minh, là tên của bé.
Mai lên tiếng. Chị chững lại rồi mỉm cười:
- Tên đẹp lắm, Thế Anh, Nhật Minh.
Câu nói của chị khiến ai cũng lặng người lại. Thế Anh là tên con trai đã mất của chị. Chị trả lại cháu cho bà nội rồi lấy trong túi ra 1 cuốn sổ:
- Đây là quà cho con nha bé con.
Chị đặt nó vào người bé rồi nói:
- Ngày trước khi sinh Thế Anh ra em đã làm cho con 1 cuốn sổ tiết kiệm để mong sau này con lớn sẽ cho con đi du học. Nhưng có lẽ con không có duyên nhận, giờ em tặng lại nó cho con của anh. Mong bé luôn mạnh khỏe và em chúc hai người hạnh phúc. Số t.iền không nhiều đâu, em mong vợ chồng anh nhận. Thôi em có việc em xin phép, mọi người cứ tiếp tục cuộc vui đi ạ.
- Em… anh, anh xin lỗi.
(Ảnh minh họa)
Chị nhìn Mai:
- Hãy chăm sóc tốt cho anh ấy nhé.
Chị chào bố mẹ chồng cũ rồi bước đi, cả hội trường lặng im thán phục chị. Họ thấy xót thương chị nhiều hơn là muốn chúc phúc cho anh và cô vợ mới. Anh và Mai cũng lặng hết cả người. Họ đều thấy có lỗi với chị. Bố chồng chị dở cuốn sổ ra, số t.iền là 100 triệu… khiến mọi người thảng thốt.
Chị bước lên xe, trong lòng bình yên hơn hẳn: “Buông bỏ thôi, chúc anh hạnh phúc”. Chị mỉm cười, giờ chị đã không còn khóc nữa, vì mấy năm qua chị đã khóc đủ cho cả cuộc đời này rồi. Chị sẽ nhận 1 đứa con nuôi và nuôi dạy nó thật tốt. Vậy mới nói: “Đàn bà không đẻ được cũng là 1 cái tội”.
Theo Một Thế Giới
Lặng người vì chiếc váy của vợ cũ chồng giữ trong nhà kho
Tò mò, tôi mở ra xem và giật mình khi thấy đó là một chiếc váy trắng bị rách ở phần vạt. Tôi choáng váng hơn nữa khi thấy một tấm thiệp ở dưới đáy hộp với dòng chữ nắn nót.
Tôi sinh ra và lớn lên ở tỉnh lẻ. Gia đình tôi rất nghèo nhưng may thay các anh chị em trong gia đình tôi đều học rất giỏi nên sau khi tốt nghiệp đại học, chúng tôi đều ở lại thành phố và có công việc tốt, nhiều người mong ước.
28 t.uổi, tôi đã ngồi ở vị trí trưởng phòng một ngân hàng với mức lương hàng chục triệu đồng. Và sau 3 năm ra trường, khi bạn bè còn đang vất vưởng đi tìm việc thì tôi đã đuề huề tự mua được nhà riêng và có đời sống vật chất khá dư dả.
Tuy nhiên, khác với những may mắn, hanh thông trên con đường học hành, sự nghiệp, tôi khá lận đận trong đường tình duyên.
Chẳng ai lại đi ghen với một người đã khuất. Nhưng giá như tôi không biết đến những cảm xúc trong lòng của anh thì tôi sẽ không thấy lòng bão tố như thế này. Ảnh minh họa.
Suốt thời đi học phổ thông, cho đến những năm đại học, tôi chưa từng yêu ai. Điều này cũng phần vì lý do chủ quan, tôi muốn tập trung vào học hành nên tránh xa chuyện tình cảm. Nhưng phần khác cũng vì tính tôi quá rụt rè, lại không chú ý đến hình thức. Bốn năm ở thành phố mà mỗi lần về quê bạn bè gặp đều bảo, tôi chẳng khác chút nào thuở ở nhà từ cách ăn mặc cho đến lối sống. Trông tôi quê mùa khác hẳn bạn bè.
Vậy nhưng đến khi ổn định công việc, sau nhiều năm tôi vẫn không có ai để ý. Nói nhiều người không tin chứ đến hơn 30 t.uổi mà tôi vẫn chưa từng có mối tình vắt vai.
Vậy nên ở t.uổi 33, gặp anh, một người đàn ông góa vợ, yêu thương tôi thật lòng và ngỏ ý muốn cưới tôi làm vợ, tôi đã hạnh phúc lắm.
Tôi luôn tin một người đã từng chịu cảnh mất vợ mà lại giàu tình cảm như anh hẳn sẽ nâng niu hạnh phúc đang có lắm. Còn gia đình tôi thì cũng mừng vì cuối cùng, sau bao mong đợi tôi đã được lên xe hoa.
Chồng tôi lại là người Hà Nội gốc, nho nhã, lịch lãm, có công việc ổn định và đời sống cũng không đến nỗi nào. Ai cũng bảo tôi may mắn.
Và rồi đám cưới của chúng tôi diễn ra trong niềm vui trọn vẹn. Tôi về sống trong ngôi nhà rộng rãi, đẹp đẽ của anh ở phố cổ. Các con của anh thì đều đang học ở nước ngoài nên cuộc sống của vợ chồng tôi khá tự do, thoải mái.
Ngày cưới, tôi thấy rất hãnh diện khi chồng tôi có rất nhiều người đến chúc phúc và dành tặng cho anh những tình cảm tốt đẹp. Tôi chưa từng chứng kiến đám cưới nào mà nhận được nhiều quà tặng như đám cưới của mình. Hôm đó, sau khi tiệc cưới tan, trở về nhà, tôi đã choáng ngợp khi có tới 40 hộp quà mà bạn bè gửi tặng chồng tôi.
Tối đó, chúng tôi đã cùng nhau ngồi bóc quà. Vì anh là dân làm nghệ thuật, bạn bè cũng đều trong ngành nên những món quà bạn bè tặng cũng rất độc đáo và ấn tượng. Nhìn chồng nâng niu, vuốt ve từng gói quà mà tôi cũng thấy hạnh phúc dâng tràn.
Tuy nhiên, hôm đó, khi đang bóc dở một gói quà có màu đỏ rực rỡ, tôi chợt thấy chồng dừng lại với vẻ mặt băn khoăn và gói trở lại. Tôi chưa kịp hỏi lý do thì anh đã nhanh nhảu bảo: Đứa bạn nghịch quá trời, tặng quà này không dám mở cho vợ xem. Sau đó, anh cất riêng gói quà đó đi.
Tôi nghĩ chắc quà tế nhị nào đó nên chồng mới nói vậy và cũng lãng quên luôn chuyện này. Phải đến nửa năm sau đó, trong một lần dọn kho ở trên gác, tôi vô tình nhìn thấy hộp quà hôm cưới mà chồng đang mở dở thì gói lại.
Tò mò, tôi mở ra xem và giật mình khi thấy đó là một chiếc váy trắng bị rách ở phần vạt. Tôi choáng váng hơn nữa khi thấy một tấm thiệp ở dưới đáy hộp với dòng chữ nắn nót: "Gửi em món quà kỷ niệm của mẹ Kít và Két (tên ở nhà của hai con trai anh).".
Tôi đoán đây chính là quà mà đằng nhà vợ cũ anh đã gửi cho anh vào ngày cưới. Dù có chút chạnh lòng nhưng tôi cũng chỉ âm thầm giữ kín trong lòng.
Tuy nhiên, trong một lần vào máy tính chồng, tôi như c.hết lặng khi đọc được những dòng xúc cảm chồng viết về món quà là chiếc váy của vợ cũ kia được chồng giấu kín trong ổ D máy tính. Qua những trải lòng của chồng, tôi hiểu chiếc váy kia chính là chiếc váy vợ cũ đã mặc những ngày đầu vợ chồng anh sống.
Rằng anh vẫn còn yêu vợ cũ và giờ dù đã có vợ mới nhưng anh nhìn đâu cũng thấy hình bóng của người xưa. Anh thậm chí còn viết rằng anh không còn yêu được nữa sau khi vợ cũ qua đời vì bao nhiêu tình yêu anh đã dành hết cho cô ấy.
Nhìn những dòng chữ của chồng mà thú thực tôi thấy buồn ghê gớm. Phải chăng anh đến với tôi chỉ là để lấp chỗ trống hoặc đơn giản cần một người chăm sóc khi về già. Phải chăng những hành động, cử chỉ yêu thương của anh dành cho tôi chỉ là giả tạo?
Chẳng ai lại đi ghen với một người đã khuất. Nhưng giá như tôi không biết đến những cảm xúc trong lòng của anh thì tôi sẽ không thấy lòng bão tố như thế này. Tôi nên làm gì để thoát ra trong tình cảnh này? Tôi có nên nói rõ những suy nghĩ trong lòng ra với chồng hay không? Hãy cho tôi lời khuyên?
Theo Người Đưa Tin
Lặng người với bí mật được tiết lộ của mẹ chồng... Lúc bấy giờ, mẹ chồng chị bỗng cầm c.hặt t.ay chị và anh: "Mẹ có một bí mật giấu kín từ rất lâu rồi. Giờ mẹ sắp về với bố các con, mẹ sẽ nói cho các con biết kẻo không kịp nữa". ảnh minh họa Ngày chị bước chân về làm dâu nhà anh, ai cũng nói chị dại. Gia đình anh...