Gọi anh trai về nhìn mặt bố lần cuối, anh đáp lại một câu đầy lạnh lùng và đau thấu tim gan
Anh tôi đã đóng sập cánh cửa quá khứ, không muốn mở lại dù chỉ một lần.
Tôi là cô con gái út trong gia đình có người bố nghiệ.n rượu và bạo lực. Mẹ tôi, người phụ nữ dũng cảm đã từng bươn chải để nuôi chúng tôi ăn học đến nơi đến chốn. Bố tôi mặc dù có nhiều lúc tàn nhẫn, nhưng giờ đây ông đang nằm trên giường bệnh, hơi thở yếu ớt. Sự giận dữ và hận thù trong tôi đã nhạt nhòa, chỉ còn lại là sự thương hại cho một kiếp người sắp kết thúc.
Anh tôi, người đã rời xa mái nhà từ lâu để trốn chạy khỏi những ký ức đau buồn, giờ đây tôi muốn gọi anh trở về. Nhưng anh đã thẳng thừng từ chối: “Anh không muốn nhìn thấy ông ấy, dù chỉ một lần nữa.”
Nhớ lại những ngày tháng tăm tối, tôi hiểu rằng mỗi tiếng thét của bố, mỗi cú đấ.m, cái tát giáng xuống, không chỉ là nỗi đau thể xác mà còn là vết thương lòng sâu sắc trong anh tôi. Bố còn thường xuyên chỉ trích anh: “Mày chỉ là đồ vô dụng!”.
Mẹ tôi luôn là bức tường thép, che chở chúng tôi khỏi bão tố. Cả đời bà vì gia đình, vì chồng, vì con mà không một lời than vãn. “Mẹ không sao, mẹ quen rồi.” – lời mẹ luôn nhẹ nhàng mỗi khi tôi lo lắng.
Video đang HOT
Giờ đây, bố ốm nặng, tôi không biết nên làm gì ngoài việc ở bên cạnh ông. (Ảnh minh họa)
Giờ đây, bố ốm nặng, tôi không biết nên làm gì ngoài việc ở bên cạnh ông, nắm lấy đôi tay thô ráp một thời cầm gậy đuổi đán.h chúng tôi. Tôi muốn anh trai mình ở đây, để chúng tôi có thể chia sẻ những giây phút cuối cùng bên cạnh bố.
Nhưng anh tôi không động lòng. “Cuộc đời anh đã quá mệt mỏi, anh không muốn quay lại nơi đó, sau này anh sẽ về thắp hương cho ông ấy chứ anh không muốn nhìn mặt dù là lần cuối.” – anh nói qua điện thoại, giọng lạnh lùng và đầy quyết đoán. Anh tôi đã đóng sập cánh cửa quá khứ, không muốn mở lại dù chỉ một lần.
Tôi không hiểu hết nỗi đau của anh, tôi cũng không thể ép buộc. Tôi bất lực, nước mắt chực chờ tuôn rơi mỗi khi nhìn thấy bóng dáng mẹ tôi, vẫn mạnh mẽ, vẫn yêu thương mà không hề hối hận.
Cuộc đời này, đôi khi có những vết thương không bao giờ lành lại, có những khoảng cách không bao giờ thu hẹp được. Đôi khi, tình cảm gia đình cũng có những rạ.n nứ.t không thể hàn gắn, nhưng tôi vẫn sẽ ở đây, bên cạnh mẹ, bên cạnh bố, dù cho anh tôi có không quay về.
Vì muốn đáp ứng điều kiện của mẹ tôi, bạn trai phải trả cái giá quá đắt
Mẹ luôn miệng khuyên tôi chấm dứt qua lại với Tuân, vì hai đứa lấy nhau sẽ không có tương lai.
2 tháng trước, nhà trai đến gặp mặt gia đình tôi. Mẹ nói khó khăn lắm mới nuôi tôi ăn học thành người, mong tôi ra trường đi làm kiế.m tiề.n nuôi em, vậy mà tôi mới làm được hơn 2 năm đã muốn lấy chồng.
Bố tôi ốm đau liên miên không làm ra tiề.n, mình mẹ làm việc rất cực để nuôi hai con ăn học. Nếu nhà trai muốn rước tôi về làm dâu thì phải bỏ ra 300 triệu trả nợ tiề.n đã nuôi tôi 4 năm đại học. Còn không đáp ứng được yêu cầu đó thì mẹ sẽ không cho chúng tôi cưới. Lúc đó bạn trai - tên Tuân đứng ra và hứa sẽ có đủ tiề.n để cưới bằng được tôi về làm vợ.
Vài ngày sau đó, tôi đi làm về muộn, bất ngờ thấy bạn trai ngồi ở một góc đường trong trang phục xe ôm công nghệ. Tuân bối rối khi thấy tôi, khó khăn lắm anh mới chịu thú nhận tất cả. Bạn trai bảo bố mẹ cũng rất vất vả nuôi anh nên người, anh ấy không muốn chuyện cưới xin làm gánh nặng cho gia đình. Vì thế anh quyết tâm kiếm đủ tiề.n cưới tôi.
Thương bạn trai vất vả, tôi bảo cứ có thai là bố mẹ tôi buộc phải đồng ý cưới. Nhưng Tuân không tán thành, anh nói đã hứa với mẹ tôi thì sẽ cố gắng đạt được, thế mới xứng là chồng tương lai của tôi. Bạn trai đã quyết tâm tôi cũng không muốn ngăn cản, chỉ biết động viên anh giữ gìn sức khỏe.
Tháng trước, hôm ấy là chủ nhật, tôi đang đi ăn cưới bạn thân thì có người báo tin Tuân bị ta.i nạ.n và đã được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Ngay sau đó, tôi chạy đến bệnh viện. Tôi đã khóc ngất đi khi biết tin một chân của anh không thể hồi phục được. Cả đời anh sẽ phải dùng chân giả thay thế.
Sau nhiều ngày điều trị, cuối cùng Tuân đã xuất viện với chiếc xe lăn. Anh ấy rất suy sụp khi phải đối mặt với thương tật của bản thân. Mỗi lần gặp nhau, bạn trai đều bảo đừng đến nữa và không muốn nhìn thấy mặt tôi.
Mẹ tôi thì luôn miệng khuyên tôi chấm dứt qua lại với Tuân, vì chúng tôi lấy nhau sẽ không có tương lai.
Chỉ vì muốn cưới được tôi mà Tuân phải cố gắng làm việc nhiều hơn. Bây giờ bạn trai bị tàn phế, tôi mà bỏ đi lấy người khác thì nhẫn tâm quá. Theo mọi người, tôi phải làm sao đây?
Khi anh tôi xuất hiện ở cửa, cả nhà vỡ òa vì cảm giác sum họp trong Tết này Anh tôi đã về, dù không phải trong bộ dạng giàu có, nhưng anh đã mang niềm vui đến cho cả nhà khi Tết sắp đến. Anh trai tôi bỏ nhà đi từ 5 năm trước, nguyên nhân vì anh làm ăn thua lỗ, lại nghe lời mắng chử.i của bố tôi quá nhiều nên anh tức giận. Anh để lại 1 bức...