Gia đình xảy ra ‘chiến sự’ vì một lần lỡ lời của bố chồng
Vợ giận nên vừa hết Tết là cô ấy bắt xe buýt đưa con xuống nhà ngoại, đồ đạc của bé và cô ấy vẫn để ở nhà tôi (cô ấy đã thu dọn sẵn).
Gia đình tôi có ba anh chị em, chị gái đã đi lấy chồng xa. Gia đình tôi sống cùng với bố mẹ và gia đình anh trai (anh có 2 cháu gái 2 và 4 t.uổi). Bố mẹ tôi buôn bán và làm ruộng để sống qua ngày. Sức khoẻ bố mẹ không tốt nên thường xuyên đau ốm. Tôi lấy vợ được 2 năm và có một b.é t.rai 9 tháng. Tính vợ thẳng thắn, không thích xu nịnh, nói được làm được.
Trước khi cưới cô ấy bảo sẽ không sống chung vì còn có gia đình anh chồng, nhiều vấn đề phát sinh. Tuy nhiên, bố mẹ tôi không đồng ý và cô ấy chấp nhận sống cùng mọi người (một cách miễn cưỡng). Anh chị đi làm cả ngày nên bố mẹ bảo vợ tôi nghỉ việc để lo cho gia đình. Các công việc trong nhà nấu ăn, dọn dẹp, chăm các cháu… cô ấy đều làm tốt. Ngoài tôi ra, cô ấy chỉ trò chuyện và chơi với hai cháu nhỏ, cả ba rất thân thiết, còn những người khác thì rất kiệm lời.
Khi vợ mang bầu được 4 tháng, bố mẹ đi xem bói, thầy bảo cả nhà không hợp t.uổi, vợ lại mang bầu đúng năm kỵ nên bố mẹ, anh em phải sống tách nhau ra thì mới không gặp xui xẻo, bệnh tật. Vợ tôi ngay lập tức ngỏ ý xin xuống thành phố ở trọ. Bố mẹ tôi đồng ý.
Từ khi ở trọ, vợ bắt đầu bán hàng online. Cô ấy là người năng nổ, lại có duyên bán hàng nên công việc khá thuận lợi. Mọi chi phí ở trọ cô ấy trả, vì lương của tôi chỉ đủ gửi về cho bố mẹ trả nợ t.iền vay học hồi sinh viên và t.iền phường. Từ khi mang bầu vợ chưa hề xin t.iền hay hỏi lương của tôi, cô ấy bảo tự lo được.
Khi vợ sinh thì về nhà tôi, bé được 2 tháng cô ấy xin về nhà ngoại. Do tôi thường xuyên đi công tác xa, nhà ngoại lại neo người nên bố mẹ vợ bảo cô ấy về sống chung, tiện chăm sóc cháu. Cô ấy ở đó và tiếp tục bán hàng online đến tận giờ. Cháu được mẹ và ông bà ngoại chăm sóc cẩn thận nên nhìn rất xinh trai, bụ bẫm, ai nhìn cũng khen, cũng yêu.
Đợt tết vừa rồi chúng tôi mang bé về chơi, trong bữa cơm bố tôi uống say nên lỡ lời khi bảo cô ấy mang bầu không chọn năm nên năm vừa rồi gia đình gặp nhiều điều không may, mong rằng năm nay sẽ tốt đẹp hơn. Vợ tôi không nói gì, chỉ im lặng ăn cơm. Khi về phòng, cô ấy bảo với tôi: Nếu bố nói vậy một lần nữa thì em sẽ xin cắt hộ khẩu cho bé về nhà ngoại, để nhà nội không còn gặp xui xẻo nữa. Bố mẹ cũng bàn với tôi để cháu lại cho ông bà chăm sóc, bé lớn hơn sẽ cho học mẫu giáo gần nhà. Vợ tôi có thể kiếm việc làm ổn định, sáng đi chiều về (từ nhà ngoại về nhà tôi đi xe mất 30 phút).
Bố mẹ tôi vốn không thích vợ bán hàng online vì nghĩ nó không ổn định. Không sống chung thì vợ tôi có thể thuê trọ gần nhà tôi. Vợ tôi không đồng ý. Cô ấy bảo ở đâu thì con sẽ ở đó, con sẽ gửi cho bà ngoại hoặc gửi giữ trẻ, cuối tuần sẽ mang cháu về chơi với ông bà nội, như vậy ông bà sẽ có thời gian nghỉ ngơi, không việc gì mà công việc ở thành phố đang thuận lợi lại chuyển về huyện rồi lại đi tìm việc khác, bắt đầu lại sẽ rất khó khăn.
Video đang HOT
Tôi lại nghĩ ông bà chăm cháu sẽ tốt hơn là cho con đi nhà trẻ. Anh chị tôi đi làm cả ngày, vợ cũng có thể đỡ đần, chăm sóc bố mẹ tôi và các cháu. Tôi thường xuyên đi công tác, có ông bà bên cạnh sẽ yên tâm hơn những lúc con ốm đau. Hơn nữa, hàng xóm láng giềng thường xuyên hỏi vợ tôi đâu mà không thấy, bố mẹ tôi không biết nói sao. Hàng xóm lại nói ra nói vào rằng vợ tôi có xích mích với nhà chồng nên mới bỏ xuống nhà ngoại, đã lấy chồng thì phải lo việc nhà chồng chứ ai lại sống mãi ở nhà ngoại. Mặc dù phân tích thiệt hơn nhưng vợ tôi nhất quyết không nghe.
Vì chuyện này mà vợ chồng tôi cãi nhau. Trước kia tôi nói gì vợ cũng nghe theo, từ khi mang bầu cô ấy thay đổi hẳn. Hôm vừa rồi tôi hơi nặng lời khi bảo cô ấy không biết chăm lo cho nhà chồng, bà ngoại không biết dạy con gái cách làm dâu, vợ tôi nói: Hãy bảo anh chị anh nghỉ việc mà chăm con, chăm ông bà. Còn nếu anh không ưng thì cứ việc ly hôn và cưới một người vợ biết nghe lời.
Con thì em sẽ nuôi. Dù không sống ở nhà ngoại em cũng sẽ thuê trọ ở thành phố chứ nhất quyết không về nhà nội (ở huyện), không về thuê trọ gần nhà anh.Vợ giận nên vừa hết tết là cô ấy bắt xe buýt đưa con xuống nhà ngoại, đồ đạc của bé và cô ấy vẫn để ở nhà tôi (cô ấy đã thu dọn sẵn).
Cô ấy bảo sẽ quay lại lấy sau. Giờ tôi phải làm sao để thuyết phục vợ đồng ý đưa con về nhà nội? Phải nói gì để cô ấy hiểu nghĩa vụ của nàng dâu trong nhà chồng? Tôi biết vợ nói muốn ly hôn chỉ là vì tức giận. Tôi cũng rất yêu vợ và chưa bao giờ nghĩ tới việc ly hôn. Con tôi còn nhỏ, không thể không có cha bên cạnh. Xin hãy cho tôi lời khuyên!
Theo Afamily
“Mẹ ơi, Tết này mẹ bớt của em 1 cái váy để mua cho con một chiếc áo mới được không ạ?”
Kết hôn được hơn 1 năm rồi, và hôm nay là ngày chị mới lại được trải nghiệm lại cảm giác hạnh phúc tột độ một lần nữa khi chiếc que thử thai hiện lên hai vạch.
Chị đã có thai sau bao ngày mong đợi. Anh chị đã được làm bố mẹ rồi. Chị định báo tin mang thai cho anh ngay nhưng muốn anh bất ngờ nên tối đó chị đã chuẩn bị một bữa cơm thật thịnh soạn rồi đợi anh về mới báo cái tin này.
Ai ngờ đâu, anh bước vào nhà trong tình trạng ủ rũ, thất thểu, vứt phịch chiếc cặp xuống đất, anh nằm vật ra ghế. Chị vội lao đến hỏi han thì anh nặng nhọc trả lời rằng vì kí nhầm một hợp đồng nên anh đã bị công ty đuổi việc. Anh vừa dứt lời thì có điện thoại, giọng mẹ chồng chị hốt hoảng gọi báo rằng bố chồng chị phải nhập viện gấp vì đột quỵ. Chị bàng hoàng, tại sao chị vừa mới có thai thì gia đình lại xảy ra nhiều biến động thế này. Chị ngập ngừng nói:
- Em có thai rồi!
Và ngay từ giây phút ấy, cả anh và chị đều thầm nghĩ rằng đứa con đang mang trong bụng là một điềm gở, là điều không may. Tuy không phá thai nhưng cả anh và chị đều mang một tư tưởng không mấy thoải mái khi chờ đợi đứa con này ra đời.
Thằng bé chào đời, nó là con trai, bụ bẫm và rất đáng yêu nhưng cả anh và chị lại không hề niềm nở khi đón nó. Vì nó vừa chào đời thì chị cũng nhận được đơn cho thôi việc. Cuộc sống của anh chị từ ngày anh mất việc, bố chồng ốm vốn đã khó khăn nay lại càng khó khăn hơn.
Tù túng, thiếu thốn, nộp đơn xin việc ở đâu người ta cũng trả lại, anh chị gần như phát điên. Nhất là khi nghe thấy tiếng khóc của thằng nhỏ. Và những tiếng ru ầu ơ êm tai chẳng mấy khi xuất hiện, thay vào đó là những tiếng quát tháo, nạt nộ. Anh chị không hiểu vì sao, nhưng quá nhiều chuyện không hay xảy ra làm cho thằng bé không nhận được tình yêu thương như bình thường.
Căn nhà vốn rất tiện nghi nay đã phải bán đi vài thứ để trang trải cuộc sống. Nhìn nhau, anh chị thở dài không biết bao giờ sự khốn khó này mới chấm dứt. Và rồi thật không ngờ...
Thằng bé vừa tròn 6 t.uổi và không có ngày sinh nhật thì chị phát hiện mình lại có thai. Chị thấy sợ hãi trước cái tin đáng ra phải vô cùng đáng mừng này vì đã có quá nhiều chuyện xảy ra. Ngờ đâu...
Anh vui mừng trở về nhà và nói rằng hồ sơ xin việc của anh đã được chấp nhận và người ta còn trả cho anh một mức lương cao hơn công ty cũ và chức vụ rất hời. Chị thấy lòng vui như mở hội, ôi đ.ứa t.rẻ chị đang mang trong bụng lẽ nào chính là vận may của anh chị. Chị báo cho anh biết chị lại mang thai và anh vui mừng bế chị lên, cười lớn, anh cũng nghĩ như chị.
Liên tiếp những chuyện vui xảy đến, bố chồng chị sau một thời gian dài nằm liệt đã bắt đầu đi lại được những bước đầu tiên. Chị cũng đã được nhận vào làm ở một công ty khác, lương cũng cao hơn xưa. Niềm tin đứa con gái chị đang mang trong bụng là vận may càng thêm mãnh liệt. Mặc dù con gái nhỏ chưa chào đời nhưng anh chị mua sắm cho nó nhiều thứ lắm. Còn thằng bé thì...
Từ ngày mẹ có em bé, nó gần như bị cho ra rìa hẳn. Bố mẹ chẳng còn quan tâm đến nó nữa. Đến bữa thì cho nó ăn, đến lúc thì cho nó đi học. Nó tủi thân lắm. Nó nhớ hơi ấm của mẹ, nhớ vòng tay của bố. Em gái nó chào đời, nó thấy bố mở hẳn tiệc. Nó cũng vui lắm khi có em và nó sẽ yêu thương em gái nó. Vậy mà...
- Mẹ ơi, con mệt! - Thằng bé lại gần mẹ
- Ra kia chơi đi, đừng có mè nheo, không thấy mẹ đang bận chơi với em sao? - Mẹ nó quát lên
Nó quay người, lủi thủi đi về phòng. Nó khóc. Nó mệt thật, hôm nay cô giáo bảo nó bị sốt. Nó ôm lấy cái gối, nó không nhớ bao lâu rồi nó không được bố mẹ ôm. Thậm chí, em gái nó, bố mẹ cũng không cho nó động vào.
Tết đến rất gần rồi...
Bạn bè lớp nó đứa nào cũng khoe được mẹ mua cho quần áo mới. Nó nhìn xuống mình, bộ quần nào này, đã bị sứt chỉ và rách vài chỗ, mẹ mua cho nó từ bao giờ ấy nhỉ. Hình như, lâu lắm rồi, nó chẳng được mua quần áo mới.
Hôm đó về nhà, thấy mẹ mua cho em gái bao nhiêu váy vóc nhìn lung linh lắm, nó thấy thèm. Em gái nó ngày nào cũng có đồ mới, còn nó thì... Ngập ngừng lại gần mẹ, nó lí nhí:
- Mẹ ơi, Tết này mẹ bớt của em một cái váy để mua cho con một chiếc áo mới được không?
Nó nói xong thấy sợ hãi quá, thế nào mẹ cũng quát nó cho xem. Nó đang định cun cút đi về phòng thì...
- Lại đây mẹ ôm nào, tý bố về sẽ đưa con đi mua nhé!
Nó bất ngờ, ơ nó có đang mơ không nhỉ. Nó được mẹ ôm và còn hứa mua quần áo mới. Nó sướng lắm, khóc luôn được. Còn chị, lúc nghe thằng bé nói câu ấy, chị sững sờ. Chị chợt nhận ra chị vẫn còn một đứa con trai. Vậy mà bao nhiêu lâu nay chị đã... Biến cố xảy ra đâu phải do lỗi con trẻ, anh chị thì vì không đủ bản lĩnh vượt qua khó khăn đã đổ hết lỗi lên đầu con, bắt nó phải chịu khổ lâu như vậy. Chị sai rồi, chị biết chị sai lắm rồi, cũng may, còn chưa quá muộn để anh chị đ.ánh mất đi đứa con quý báu này.
Theo Phunutoday
Bố chồng trao tay đ.ứa b.é sơ sinh cùng 2 tỷ t.iền mặt khuyên trốn đi Tình yêu của anh và cô êm đềm lắm. Giữa cả hai chẳng có sự cãi vã bao giờ. Nếu mà có, cũng chỉ cùng lắm là 3 ngày rồi cả hai lại vì nhớ nhau không chịu được mà quay lại làm lành với nhau. Mà người làm lành lúc nào cũng là anh. Vì đơn giản, người gây chuyện luôn là...