Ghen tuông mù quáng, chị đã quá mất chồng và thảm hại trong hôn nhân
Ngày cầm quyết định công nhận thuận tình ly hôn của Tòa án nhân dân thành phố, chị không còn khóc được nữa. Nước mắt không làm lay động lòng anh khi mà những tình cảm cuối cùng trong anh đã không còn.
Giờ chị biết mình sẽ bắt đầu một cuộc sống mới vô cùng vất vả khi không còn anh nữa. Chị đã đ.ánh mất anh chỉ vì ghen tuông mù quáng.
Yêu nhau từ thời còn học phổ thông trường huyện, hai cô cậu học trò xuất sắc tronghọc tập là lớp trưởng lớp phó quấn quyết nhau như sam, đi đâu cũng có nhau. Tình bạn trong sáng lâu dần đã trở thành tình yêu đầu đời rất nhiều kỷ niệm. Cùng vào Đại học kinh tế quốc dân lại tiếp tục học chung lớp, gần như ông trời đã sắp đặt cho mối lương duyên này. Tốt nghiệp chưa kịp tìm việc làm, anh chị đã nhanh chóng tổ chức đám cưới và xây dựng tổ ấm ngay trên mảnh đất quê hương mình.
Vì yêu, chị đã lỡ lời mà đ.ánh mất chồng (Ảnh minh họa)
Thời gian thấm thoát trôi qua, hai đứa con một trai một gái lần lượt ra đời đã gắn kết tình yêu vợ chồng. Anh làm việc trong công ty kiểm Toán, chị cũng là kế toán một ngân hàng cổ phần của thành phố. Kinh tế gia đình dần đi lên bằng sự chắt chiu thu vén của hai vợ chồng. Từ chỗ phải đi thuê nhà chung cư để ở, anh chị đã mua được đất làm nhà ở gần trung tâm thành phố.Ngôi nhà ba tầng khang trang thiết kế rất cầu kỳ, trong nhà không thiếu bất cứ thứ đồ dùng sang trọng nào khiến ai đến thăm nhà cũng mừng cho đôi vợ chồng trẻ.
Anh vốn hào hoa phong nhã, cái dáng cao gầy và gương mặt rất cuốn hút phụ nữ đôi khi lại trở thành điều phiền toái khi anh luôn bị phụ nữ làm phiền. Nhiều cô “say” anh như điếu đổ dù biết rất rõ anh đã có gia đình mà vẫn lao vào như thiêu thân. Họ tìm mọi cách tiếp cận anh, gây cảm tình để mong nhận được sự đáp lại tình cảm của anh. Vì khéo giao tiếp, đôi khi vì xã giao mà anh phải hài hòa với tất cả anh chị em trong công ty. Nhiều người hờn ghen với sự thành đạt của anh nên không tìm cách hại anh trong công việc thì lại lợi dụng sự đào hoa của anh gây nhiều sóng gió cho anh và gia đình.
Video đang HOT
Biết chị có tính hay ghen, tính tình bộc trực, nóng nảy sẵn sàng tung hê tất cả nên có những kẻ xấu đã lợi dụng chuyện này tung tin thất thiệt làm anh mất cả danh dự. Chẳng biết nghe thông tin từ đâu, không cần biết có chính xác hay không chị đùng đùng nổi cơn ghen với một cô nhân viên cùng công ty với anh. Chị không cần nghe anh giải thích đã hẹn gặp người mà chị cho là “đối thủ” để rằn mặt, yêu cầu tránh xa chồng chị.
Về nhà chị đ.ập vỡ điện thoại của chồng, mang ảnh cưới của vợ chồng ra cắt nát, bao nhiêu đồ vật là kỷ niệm thời sinh viên của hai người chị ném hết vào xọt rác. Để trả thù chồng, chị lao đến tận phòng làm việc và trước mặt bao nhiêu đồng nghiệp, chị đã viết đơn xin ly hôn và yêu cầu anh ký.
Chuyện anh bị vợ đ.ánh g.hen tại cơ quan tai tiếng khắp cả thành phố. Nhiều người biết chuyện gọi điện hỏi anh để xác minh thông tin khiến anh vô cùng đau đầu và thất vọng vì không ai khác chính chị đã làm anh mất hết danh dự và uy tín. Chị lồng lên khi xem bộ đếm tin nhắn trong hộp thư đi có nhiều tin nhắn anh đã nhắn cho cô nhân viên. Không biết nội dung vì công việc hay riêng tư chị đã về quê báo cáo bố mẹ anh để họ “giáo dục” con trai mình. Đúng lúc đó ở quê có đám giỗ, trong lúc cả đại gia đình đang ăn uống, chị thông tin tới tất cả mọi người rằng anh đã ngoại tình với đồng nghiệp. Những lời c.hửi rủa tục tĩu của chị khiến anh vô cùng xấu hổ. Anh không ngờ chị có học thức mà xử sự như kẻ vô học.
Bất lực trước sự điên loạn mù quáng của vợ, anh đã định lựa lúc chị bình tĩnh trở lại để giải thích nhưng chị như cố tình không hiểu. Thái độ xuống nước của anh càng làm chị điên lên, bao nhiêu lời tục tĩu đều tuôn hết ra từ cái miệng rất xinh đẹp của chị.
Giờ thì anh đã hiểu lấy được vợ có học thức đâu phải đã là có “văn hóa”, cái điều mà bạn bè hay cho rằng anh “may mắn” thì anh lại cảm thấy vô cùng bất hạnh. Xinh đẹp mà làm gì khi vợ anh không có trái tim biết yêu thương, nhân hậu, vị tha, có trí tuệ mà lại thiếu văn hóa trong từng lời ăn tiếng nói, trong các cách ứng xử giữa con người với con người. Anh từng xé đơn ly hôn rất nhiều lần nhưng chị lại nghĩ rằng anh sợ mất chị nên không dám bỏ chị.
Lần này thì chị thách thức thật sự, như giọt nước nhỏ làm tràn ly, anh cầm bút ký ngay tức khắc rồi chính anh mang đơn lên tòa án nộp trước sự ngỡ ngàng của chị. Anh chấp nhận ra đi tay trắng để lại cho chị ngôi nhà ba tầng đầy đủ tiện nghi và chiếc xe hơi sang trọng vừa mua. Theo thỏa thuận của hai bên, anh có trách nhiệm nuôi cậu con trai lớn, chị nuôi cô con gái nhỏ.
Sau khi ly hôn, chị đến cơ quan với vẻ cao ngạo và chiến thắng, không có vẻ gì của sự đau khổ mất mát. Bên ngoài, chị luôn cố gắng tỏ ra sành điệu xinh đẹp nhưng chỉ có chị mới biết chị đã hoàn toàn thất bại trong hôn nhân, cái tôi của chị đã bị đ.ánh gục.
Theo Phununews
Rơi nước mắt với món quà của mẹ chồng ngày cuối năm
Các cụ xưa bảo "thánh nhân đãi kẻ khù khờ" quả thật chẳng sai chút nào. Đặc biệt là với đứa con gái "vụng thối vụng nát" như tôi.
Tôi sinh ra và lớn lên ở thành phố Đà Nẵng, trong một gia đình công chức bình thường. Nếu phải tóm tắt cuộc đời mình trong hai chữ, chắc hẳn đó phải là hai chữ "bình thường". Bố mẹ tôi là công chức nhà nước, có cuộc sống không giàu cũng chẳng nghèo, chẳng phải hạnh phúc viên mãn cũng chẳng phải mâu thuẫn gì to lớn.
Hình minh họa
Tôi nhan sắc bình thường, học hành bình thường, mọi thứ đều bình thường. Rồi tôi đỗ vào một trường Đại học thuộc hàng... bình thường ở ngay Đà Nẵng. Cuộc sống cứ vậy đều đặn trôi qua. Ai bảo nó tẻ nhạt cũng đúng, mà mỹ miều cho rằng nó an nhiên, tự tại cũng chẳng sai. Nhưng quan trọng là tôi cảm thấy hạnh phúc với cuộc sống bình thường mà ông trời ban cho mình. Có bố mẹ để yêu thương, để nũng nịu, có cô em gái "hột gà hột vịt" để cùng nhau làm nhiều điều ngớ ngẩn của lũ con gái, có bạn bè để tụ tập... Và rồi có anh - người đàn ông sẽ đi bên cạnh tôi suốt cuộc đời - cũng là một người bình thường chẳng có gì nổi bật.
Anh sinh ra và lớn lên ở Hà Nội. Bố mẹ cũng là công chức nhà nước. Cũng vì học hành... bình thường và muốn thử sức với cuộc sống tự lập nên anh vào Đà Nẵng học đại học. Chúng tôi quen nhau, yêu nhau rồi kết hôn cũng nhẹ nhàng như vậy. Trước khi cưới, tôi chuyển ra Hà Nội công tác. Cưới xong, chúng tôi ở cùng với bố mẹ chồng vì anh là con út, các anh chị đều đã lập gia đình và ở riêng. Thú thực là tôi cũng có chút run bởi đọc báo rồi nghe mọi người nói chuyện, tôi hơi sợ cảnh làm dâu Bắc. Đặc biệt, mẹ chồng tôi lại là con gái Hà Nội gốc, nữ công gia chánh phải nói là hàng đỉnh. Nhưng cuộc sống gia đình của tôi lại rất nhẹ nhàng, chẳng có chút gì căng thẳng.
Ngày đầu tiên về làm dâu, trước mặt cả gia đình và cả đoàn nhà gái, mẹ chồng tôi chỉ nói với tôi một điều: "Mẹ không ghê gớm, không cực đoan và cũng chẳng phải hiền lắm đâu. Nhưng làm dâu mẹ dễ lắm. Mẹ chỉ cần con dâu mẹ hai chữ thôi, đấy là BIẾT ĐIỀU".
Quả như lời mẹ nói, bà không xét nét con cái, không bắt tôi phải thế này thế kia nhưng cũng không dễ dãi. Bà vẫn nấu món ăn Bắc, tôi dần dần cũng quen với khẩu vị của cả nhà. Những hôm cuối tuần, bà bảo tôi đổi vị nấu món Đà Nẵng cho cả nhà thưởng thức. Hay có những buổi, theo thói quen, nấu món gì đó tôi lại dùng mắm nêm, lạc vị, bà chẳng quát mắng, chỉ cười bảo: "Thôi ăn thử, không hợp thì thôi." Bà dẫn tôi đến chơi khắp lượt họ hàng, bạn bè thân thiết để giới thiệu, để "ra đường nhỡ đụng xe đừng có mà cãi nhau".
Năm đầu làm dâu trôi qua nhẹ nhàng vậy. Chúng tôi chưa có ý định có em bé, mẹ cũng chẳng nói gì. Cái Tết đầu tiên ở nhà chồng, tôi tủi thân, nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ những ngày Tết hai chị em tíu tít làm đủ món bánh vớ vẩn. Tôi gọi điện về chúc Tết bố mẹ rồi chẳng hiểu sao cứ thế khóc tu tu như một đ.ứa t.rẻ. Mẹ chồng tôi đi qua, vô tình nhìn thấy, bà lặng lẽ đứng cạnh tôi, nói: "Ngày xưa lúc mới lấy bố con, chỉ cách nhà ông bà ngoại có mấy cây số thôi mà Tết đến mẹ cũng buồn lắm, cũng khóc như mưa. Rồi phải quen thôi con à, biết làm sao được. Mình thân đàn bà thiệt thòi lắm". Tôi như được an ủi phần nào. Rồi thì Tết cũng qua.
Lại một cái Tết nữa gần đến. Tôi lần lữa không biết có nên xin bố mẹ chồng về Đà Nẵng ăn Tết không. Tết dương lịch, mẹ chồng tôi làm bữa cơm tất niên, tụ họp đầy đủ con cháu. Tôi lại có chút chạnh lòng nhớ bố mẹ. Em gái tôi cũng mới lấy chồng, vậy là giờ chỉ có hai ông bà lủi thủi. Rồi ít nữa đến Tết nguyên đán, lại hai thân gia ăn Tết với nhau.
Ăn cơm xong, mẹ tôi gọi cả nhà vào bàn uống nước. Mẹ cầm một bao lì xì to, lại gần tôi và bảo: "Năm nay mẹ lì xì cái út sớm. Con mở ra đi". Vợ chồng tôi chưa hết ngạc nhiên, bóc phong bao mẹ đưa, tôi lặng người, nước mắt cứ thế tuôn ra, tôi ôm chầm lấy mẹ khóc nức nở. Cả nhà không hiểu có chuyện gì thì mẹ bảo: "Con nào cũng là con, cha mẹ nào cũng là cha mẹ. Tết nhất, bố mẹ nào cũng muốn con cái sum vầy. Nhưng thôi, bố mẹ ở đây còn có các anh các chị với các cháu, bố mẹ con năm nay ăn Tết một mình đấy". Thì ra mẹ đã mua vé máy bay cho hai vợ chồng tôi về Đà Nẵng ăn Tết.
"Mẹ mua cho chúng mày vé khứ hồi luôn rồi. Mồng 3 lại về đây với mẹ. Ăn chơi nốt năm nay đi, năm sau thì cho tôi đứa cháu!".
Hình dung ra cảnh bố mẹ ngỡ ngàng đón vợ chồng tôi trước giao thừa mà tôi thấy lòng mình rộn ràng. Không kiềm chế được mình, tôi ôm mẹ rồi khóc nức nở.
Theo Phununews
'Nếu vào nhà nghỉ cùng anh, thì mình mới cưới…' Nếu như theo anh vào nhà nghỉ, thì liệu rằng anh có cưới tôi thật không? Anh có thực yêu tôi không? Nếu như theo anh vào nhà nghỉ, thì liệu rằng anh có cưới tôi thật không? Anh có thực yêu tôi không? Cứ ra ngoài chơi là ảnh lại rủ tôi vào nhà nghr (Ảnh minh họa) Sau 4 tháng quen...