Gặp thầy giáo cũ trong bài văn điểm 10
Người thầy giáo trong bài văn đạt điểm 10 như không có thật – thầy Nguyễn Văn Tâm, nay đã nghỉ hưu, trước là giáo viên dạy Toán (Trường THCS Chợ Chu).
- Bài văn của học trò được thầy biết đến trong hoàn cảnh nào?
- Bài văn đó, bố vợ tôi đọc được trên báo mới bảo với tôi. Sau khi đọc bài văn, tôi rất xúc động. Nhiều anh em bạn bè cũng nói rằng đọc đoạn đầu đã biết ngay là nói về tôi rồi, vì tả đúng quá, từ tính cách đến thói quen. Một ngày sau khi bài văn lên báo, Thảo có điện thoại cho tôi, hai thầy trò cùng nói chuyện.
- Ông có còn nhớ cảm giác khi ăn miếng bánh Trung thu năm đó, để học trò vui lòng, dù không ăn được thịt mỡ?
- Cơ thể tôi phản ứng về mỡ rất mạnh. Khi ăn miếng thịt mỡ, lúc nhai có thể không sao nhưng khi nuốt xuống sẽ bị đẩy ra ngay mà mình không kìm được. Còn miếng bánh đó, thú thực tôi chỉ ăn cái vỏ. Tranh thủ lúc tối, tôi gạt nhân đi mà các em không nhìn thấy.
Không chỉ hiền lành, giản dị như lời văn của cô học trò Thủy mà thầy Tâm còn rất hiếu khách.
- Bài văn đưa ra một người thầy giản dị, với cuộc sống có phần vất vả. Thầy có bao giờ nghĩ rằng, nếu cuộc sống của thầy khá giả hơn, thì sự tận tâm với nghề, với trò có thay đổi, hay ngược lại? Sẽ thế nào nếu như câu đùa mà một học trò đã đặt ra sao thầy không là hiệu trưởng trở thành sự thật?
- Tôi có đức tính đã làm nghề là rất yêu nghề. Thời bao cấp trước đây, khó khăn quá tôi có làm thêm nghề may. Khi làm nghề may, tôi cũng rất yêu cái máy khâu và có tay nghề tương đối khá. Sau này, khi đồng lương đáp ứng tương đối nhu cầu cuộc sống, tôi bỏ không làm thợ may nữa mà chú tâm dạy học.
Còn nói về chuyện làm hiệu trưởng, thì các em thấy mình cũng dạy được, lại già rồi mà vẫn làm giáo viên nên có thắc mắc. Nhưng thực tế, tôi đã làm hiệu trưởng một năm khi còn ở trường cấp 2 Tân Dương.
Tuy nhiên, giữa dạy học và quản lý, tôi có xu hướng thích dạy học hơn, đi sâu về chuyên môn, tình cảm thầy trò. Ngay từ khi lãnh đạo phòng giáo dục có ý định đưa tôi lên làm làm hiệu trưởng, tôi đã từ chối, xin để cho giảng dạy. Nhưng lãnh đạo bảo cứ làm đi, và tôi làm một năm. Sau đó, tôi xin thôi và chuyển sang trường cấp 2 Bảo Cường, tiếp tục làm giáo viên.
Tôi không cảm thấy khó khăn gì trong việc từ chức này hết. Mọi người trong gia đình cũng cảm thấy bình thường, thuận theo nguyện vọng của tôi.
Bị mắng “ngu”, “dốt”, trò sẽ cay suốt đời
- Hình ảnh các lứa học trò trong con mắt ông như thế nào? Đã bao giờ ông cảm thấy bất lực trước một học sinh?
- Tôi dạy cấp 2 ngay từ khi mới ra trường cho tới lúc về hưu. Học sinh lớp 6 bây giờ có những nhận thức nhất định, không giống như học sinh ngày xưa rụt rè e lệ. Các em bạo dạn hơn. Nhưng t.uổi lớp 6 hay phô, mình phải nhẹ nhàng. Nhiều thầy cô giáo bực vì lúc nào cũng bị học sinh phô. Các em cứ mách liên tục, nào bạn nói chuyện, nào bạn nhìn bài… Rồi giơ tay phát biểu, không biết cũng giơ tay.
Nhiều em giơ nhiều đến mức độ không muốn chỉ định. Nhưng không gọi thì sẽ bảo mình… bất công, gọi lại không trả lời được, lên bảng không viết được chữ nào.
Đến lớp 7, lớp 8 các em bớt hẳn, không phô nữa, đặc biệt còn biết bảo vệ nhau. Lớp 9 thì khác nữa. Ngay như chuyện giơ tay phát biểu đã rất chín chắn, thực sự biết mới giơ.
Còn bất lực trước học trò thì chưa bao giờ, vì với tôi học trò không quá láo. Các em chỉ nghịch bình thường. Nhiều giáo viên bị trò phản ứng mạnh, nhưng bản thân tôi chưa bị phản ứng quá đà. Có lẽ, do mình sống ôn hoà.
Video đang HOT
- Vậy ông đã bao giờ phải đuổi trò, đ.ánh trò hay trừng phạt trò? Ông chia sẻ như thế nào về áp lực của giáo viên thời nay khi muốn trừng phạt trò, cho dù chỉ là một cái quật vào tay như những thầy đồ khi xưa?
- Tôi chưa từng làm những việc như chị hỏi, chỉ nhắc nhở học sinh. Hoặc đôi khi không tránh khỏi việc quát trò, nhưng tuyệt đối không sỉ vả, chưa bao giờ nói học sinh dốt, ngu. Bởi vì, thực ra không có em nào kém cả, chẳng qua các em lười học, quá lười dẫn đến kém.
Mình cũng đã trải qua thời kỳ học sinh. Có những bạn bè tôi bị thầy cô mắng c.hửi “ngu”, “dốt” mà nó nhớ đến tận bây giờ, khi đã thành đạt rồi vẫn còn cay. Nói những điều đó là xúc phạm học sinh, học sinh sẽ nhớ lâu, sẽ ghét giáo viên.
Mà đã ghét thầy là ghét luôn cái môn của thầy. Tình cảm là quan trọng, muốn học sinh học tốt, phải có được sự quý mến của các em. Vừa nhìn thấy thầy đã chán rồi thì còn học gì nữa.
Say nghề sẽ thấy vui
- Điều gì khiến ông tâm đắc nhất trong nghề dạy học?
- Tôi làm nghề thì cứ thế thôi, cứ say sưa với nghề. Thấy học sinh học khá là vui, là phấn khởi.
Khi dạy học tôi say sưa chuyên môn, khâu nón đứng vị trí gần như số 1 về khâu đẹp, làm thợ may thì đông khách. Làm nghề gì yêu nghề đó, đó làm cái làm người ta không chán, lúc nào cũng thấy vui.
- Ông nhìn nhận như thế nào về những thế hệ giáo viên sau này?
- Nếu so sánh cũng vô cùng. Bởi điều kiện ngày xưa quá khó khăn. Khi hoàn cảnh kinh tế quá khó khăn tập trung chuyên môn không như bây giờ.
Trước đây tôi cũng tâm huyết chứ, nhưng vẫn phải dành ra nửa ngày làm nghề may. Cũng thích đọc sách, nhưng tối chỉ đọc được một tí. Cả 2 vợ chồng cùng dạy học, nhưng đến năm 91 vợ phải nghỉ việc để ra ngoài kiếm sống. Hoàn cảnh tác động không chỉ riêng mình mà cả xã hội.
Xã hội phát triển lên, giáo viên bây giờ lại thấy mình khó, nhưng so với trước quá đảm bảo. Dạy học là đủ ăn, dù không ăn ngon nhưng đủ ăn, đủ sinh hoạt bình thường.
Nhưng nhìn chung, đã tâm huyết thì giai đoạn nào cũng thế. Tuy nhiên, bây giờ thầy cô giáo nào tâm huyết sẽ có điều kiện để phát triển nghề nghiệp, tập trung chuyên môn hơn. Còn thầy cô nào không tâm huyết sẽ giống như những người ngày xưa không tâm huyết thôi.
- “Đôi khi tôi nghĩ thầy sống sao mà giản đơn quá. Thầy chỉ cười. Không, thế đã là quá đủ rồi. Tôi không biết đủ là gì, không biết tại sao thầy có thể hài lòng” – ông có thể “chính thức” trả lời câu hỏi này cho cô trò nhỏ của mình?
- Tôi nghĩ, bởi vì nhu cầu của tôi không cao. Khi nhu cầu không cao sẽ dễ được thoả mãn.
Nói vui, ngay như chuyện ăn uống nhu cầu của tôi cũng rất đơn giản, tôi cũng chỉ ăn rau là thấy ngon. Thịt mỡ không ăn được, tôm cá chỉ đến miếng thứ hai là ngán.
Cực hình lớn nhất đối với tôi là đi… ăn đám cưới, liên hoan, vì không có rau. Còn nếu hỏi tôi tại sao hoàn cảnh như thế mà đã thấy vui, thì câu trả lời của tôi là vì cuộc sống trước đây quá khổ. Khi còn nhỏ đã phải làm rất nhiều thứ việc, từ đi lấy củi, đan nón, phụ việc ho bố mẹ… Hồi đi học sư phạm, đã có những lúc bị đói ăn cả quả dứa xanh lè chỉ to hơn cái chén. Vì vậy mà, những khó khăn bây giờ chưa thấm vào đâu.
Người ta nói người có nhu cầu thấp nhất là người giàu nhất. Mình sống đơn giản, biết chấp nhận hoàn cảnh, mình mới vui và phấn khởi được.
Theo Ngân Anh/Báo Vietnamnet
Những bài văn điểm 10 chấn động mạng
Những bài văn viết về người thầy cũ đã nghỉ hưu, người bố làm nghề xe ôm hay người mẹ đơn thân thần tảo nuôi con... đã lấy được nước mắt của người đọc.
Bài văn về thầy giáo cũ gây xúc động
Ngày 16/10, Vu Phương Thao (lơp 10A1, THPT Đinh Hoa) được biết đến với bài văn điểm 10 về người thầy có những cảm xúc trong sáng, chân thành.
Trong bài văn, Thảo viết: "Máy quay dường như đang chậm lại, từng cảnh từng nét hiện lên rõ ràng. Tôi thấy thầy đang lụi hụi trồng rau, chăm sóc con chó lông trắng đen già khụ, thấy cả chúng tôi ngày đó, trong những ngày vất vả nhưng yên binh. Tôi nghĩ, có lẽ đó là những ngày hạnh phúc và vui vẻ nhất tôi từng có. Sau này, khi bước đi trên đường đời chông gai, có thể sẽ chẳng còn ai chỉ bảo, dạy dỗ tôi tận tình như thầy đã từng, có thể sẽ chẳng có ai lo tôi liệu có ngủ đủ giấc, liệu có stress khi nhồi nhét quá nhiều. Nhưng, cố nhân từng nói, cuộc đời chỉ cần một người khiến ta ngưỡng mộ, để cả đời noi gương, cả đời thương mến. Vậy là quá đủ rồi".
Bài văn của n.ữ s.inh đạt điểm 10.
Bài viết đã được thầy Phạm Vũ - Giáo viên trường THPT Định Hóa (Thái Nguyên) cho điểm xuất sắc: "Đây là lần đầu tôi chấm 10 điểm cho học sinh ở môn Văn. Tôi khâm phục em vì còn ít t.uổi nhưng suy nghĩ chín chắn, sâu sắc thể hiện cả con người và cách sống đều rất đẹp".
Nhanh chóng bài văn được lan tỏa trên mạng xã hội và giới truyền thông. Ngay ngày hôm sau, ê-kip của chương trình Chuyển động 24h tìm về ngôi trường THPT Định Hóa (Thái Nguyên). Phương Thảo đã được gặp thầy giáo cũ, ngồi ôn bài trong lớp xưa.
Thầy Nguyễn Văn Tâm - từng dạy Toán trường THCS Chợ Chu cũng là người thầy được Thảo viết đến trong bài viết tâm sự: "Cảm xúc của tình thầy trò thật sự xúc động". Lời nói này của thầy Tâm là sự thành công cũng như món quà quý giá nhất cô học trò nhận được sau bài viết của mình.
Phương Thảo trong tiết học của thầy giáo Nguyễn Văn Tâm.
Phương Thảo chia sẻ, viết về thầy Nguyễn Văn Tâm là bài văn thứ hai em đạt điểm 10. Trước đó, trong năm học lớp 8, Thảo từng xuất sắc đạt điểm tuyệt đối khi viết thơ cũng về chủ đề này.
Bài văn viết về bố làm nghề xe ôm
Năm 2013, bài văn viết về bố được n.ữ s.inh lớp 10 trường THPT Huỳnh Thúc Kháng (TP Vinh - Nghệ An) nhận được sự chú ý của nhiều người. Bài văn của học sinh Nguyễn Thị Hậu khi học lớp 10A2 viết về người bố làm nghề xe ôm, được luật sư Trần Đình Triển chia sẻ trên mạng xã hội.
Bài văn viết về bố được điểm 9,5. Ảnh: VTC.
Bài văn xúc động người đọc bởi cảm xúc chân thành từ chính tình cảm của con dành cho người cha tần tảo của mình. Cô giáo đã chấm cho Hậu 9,5 điểm với lời nhận xét: "Em là một người con ngoan, bài viết của em đã làm cho cô rất xúc động. Điều đáng quý nhất của em là tình cảm chân thực và em có một trái tim nhân hậu. Em đã cho cô một bài học làm người. Mong rằng đây không chỉ là trang văn mà còn là sự hành xử của em trong cuộc đời". Được biết, thầy Lê Trần Bân, hiệu phó trường THPT Huỳnh Thúc Kháng đã đọc bài văn trong lễ chào cờ đầu tuần, trước toàn trường.
Trích đoạn bài văn của em Nguyễn Thị Hậu có những dòng xúc động như sau: "Bố tôi không may mắn như những người đàn ông khác. Trong suốt cuộc đời bố có lẽ không bao giờ được sống trong sự sung sướng, vui vẻ.
Bốn mươi t.uổi khi chưa đi được nửa chặng đời người, bố đã phải sống chung với bao nhiêu bệnh tật: Đầu tiên đó chỉ là những cơn đau dạ dày, rồi tiếp đến lại xuất hiện thêm nhiều biến chứng. Trước đây, khi còn khỏe mạnh, bao giờ bố cũng rất phong độ.
Thế nhưng bây giờ, vẻ đẹp ấy dường như đã dần đổi thay: Thay vì những cánh tay cuồn cuộn bắp, giờ đây chỉ còn là một dáng người gầy gầy, teo teo. Đôi mắt sâu dưới hàng lông mày rậm, hai gò má cao cao lại dần nổi lên trên khuôn mặt sạm đen vì sương gió.
Tuy vậy, bệnh tật không thể làm mất đi tính cách bên trong của bố, bố luôn là một người đầy nghị lực, giàu tự tin và hết lòng thương yêu gia đình. Gia đình tôi không khá giả, mọi chi tiêu trong gia đình đều phụ thuộc vào đồng t.iền bố mẹ kiếm được hàng ngày".
Bài văn viết về mẹ
Cũng giống như Nguyễn Thị Hậu, học sinh Nguyễn Thị Kiều Vân viết về người thân trong gia đình đó là mẹ gây xúc động. Bài văn được viết tháng 4/2013 trong tiết kiểm tra môn Ngữ văn khi Kiều Vân học lớp 8. Bài văn được chấm điểm tối đa 10, kèm theo đó là dòng nhận xét "Bài viết quá xúc động, cảm ơn con".
Bài văn của học sinh Kiều Vân.
Trong bài văn của mình, Vân viết: "Tuổi thơ tôi không được may mắn như bao đ.ứa t.rẻ khác. Từ khi sinh ra tôi đã mồ côi cha. Một mình mẹ nuôi tôi khôn lớn, mẹ là người cha, người mẹ tuyệt vời nhất trên đời này. Nhưng khi tôi lên chín t.uổi, thời gian quá ngắn giữa mẹ và tôi thế nhưng mẹ đã bỏ tôi một mình bơ vơ trên cõi đời này mà ra đi. Chỉ chín t.uổi tôi còn quá nhỏ để hiểu được sâu sắc việc mãi mãi không có mẹ bên cạnh. Như hình ảnh ngày nào của mẹ thì không bao giờ phai trong tôi, mỗi bước chân tôi đi như có bóng mẹ soi đường, chỉ tôi. Mẹ là người sống mãi mãi trong lòng tôi.
Mẹ tôi là người phụ nữ mạnh mẽ, mẹ luôn sống vì tôi. Tuy cuộc sống vất vả và phải sống chung với căn bệnh hiểm nghèo nhưng mẹ sống rất lạc quan, yêu đời. Mẹ tôi cao, làn da xám đen vì nắng gió. Khuôn mặt phúc hậu, hiền từ. Mẹ luôn dạy bảo tôi những điều tốt nhất. Mẹ động viên tôi những khi tôi buồn, tôi thất bại. Mẹ luôn lo lắng, mang những điều tốt đẹp đến cho tôi còn tôi thì chỉ biết làm mẹ buồn, mẹ khóc".
Bài văn của thủ khoa viết về mẹ
Năm 2010, bài văn từ ngày lớp 6 của thủ khoa Tăng Văn Bình được chia sẻ rộng rãi. Trong kỳ thi môn Ngữ văn năm 2003 của trường THCS Lý Nhật Quang (thị trấn Đô Lương, Nghệ An) cô giáo chủ nhiệm đã ra đề thi như sau: "Em hãy kể về người mẹ kính yêu". Tuy được viết từ gần 10 năm trước nhưng khi tìm lại, bài văn của thủ khoa vẫn lan tỏa, gây xúc động lòng người.
Bài văn được cô giáo phê như sau: "Cô tin ở em. Tương lai tươi sáng đang chờ đón em. Cố gắng lên Bình nhé". Lời phê của cô giáo đã trở thành hiện thực khi Bình trở thành thủ khoa ĐH Ngoại thương, đạt 30/30 điểm - là người duy nhất đạt điểm tuyệt đối trong năm 2010.
Bài văn cửa thủ khoa Tăng Văn Bình.
Tăng Văn Bình viết như sau: "Tôi sinh ra đã không thấy được mặt cha. Đó là sự tổn thương rất lớn. Tuy vậy, nhưng mỗi khi ở bên mẹ, tôi cảm thấy thật hạnh phúc. Năm tôi lên một t.uổi, mẹ tôi phải đi làm thuê để k.iếm t.iền nuôi gia đình. Nào là đóng gạch, cuốc mướn... mẹ làm hết. Nghĩ đến đây mà tôi rưng rưng nước mắt. Số mẹ tôi thật khổ! Mẹ làm vất vả đến như vậy mà vẫn không đủ ăn nên mẹ phải đi làm nghề dạy trẻ. May mắn lắm mẹ mới xin được vào một nơi ổn định.
Chân dung thủ khoa Tăng Văn Bình.
Bàn tay mẹ tần tảo, đầy những vết chai sần. Đôi mắt thì quầng đen vì làm việc vất vả. Nhưng tôi biết, vào những ngày Tết trong khi mọi người dang vui đùa chạy nhảy thì mẹ lại ra ngoài vườn lặng lẽ ngồi khóc. Những giọt nước mắt chứa đọng tâm hồn trong sáng, chung thủy của mẹ".
Theo Zing
Trẻ tiểu học tả bố tối về muộn, tóc vuốt keo "Tóc bố em dài thế nên em phải dùng keo để vuốt lên. Đừng hiểu lầm, keo ở đây nghĩa là keo vuốt tóc ấy chứ không phải keo năm linh hai (502) hay keo con voi đâu nhé". Đó là câu văn ngộ nghĩnh của một học sinh tiểu học. Với đề bài "Hãy miêu tả người bố của em", học sinh...