Em muốn “trao thân” nhưng bạn trai… không thèm
Nó muốn trao cho anh tất cả. Người nó đã sẵn sàng dâng hiến lắm rồi. Nó nhắm mắt và đợi chờ anh tiến tới…
Vậy mà anh đã dừng lại đúng lúc nó đang cao trào.
Lần đầu tiên đón nhận nụ hôn của anh, nó thấy mình ngây ngô, chính xác là ngây thơ. Nó không biết hôn thế nào, để kệ anh thực hiện. Nó run như cầy sấy, như đang làm việc gì đó có tội và sợ bị người khác biết. Nó cố giấu cái cảm giác run rẩy, sợ sệt đó.
Mà đâu chỉ lần này nó run, nó giật mình từ khi anh chạm vào tay nó. Trước đây nó từng yêu một cậu bạn thời còn đi học. Nhưng thời đó, trẻ con biết gì đâu, còn chẳng dám cầm tay nữa. Mang tiếng yêu mà chỉ biết nhìn nhau. Mối tình đó nhanh chóng đi qua.
Anh đến với nó, cho nó biết cảm giác giật mình khi cầm tay, run rẩy khi hôn rồi sau đó lại đưa nó vào cảm giác say đắm của nụ hôn. Anh vẫn biết nhiều hơn nó. Phải rồi, anh nhiều hơn nó vài tuổ.i cơ mà, phải có kinh nghiệm hơn chứ. Vả lại nó cũng yêu anh nên mới có nhiều cảm giác như thế.
Nó thích và nhớ nụ hôn của anh. Vài ngày mới gặp, nó lại muốn nhận được nụ hôn của anh và hình như anh cảm nhận được điều đó. Không buổi nào anh không hôn nó. Ở nhà nó, bố mẹ thường đi ngủ sớm, chỉ có hai đứa ở cái phòng khách biệt lập, lại ngồi chỗ kín đáo nên việc hôn môi thật dễ dàng.
Anh của nó tham lắm, sau nụ hôn là những biểu hiện khác. Mỗi lần đưa nó vào những nụ hôn đắm say, đôi tay ma thuật của anh lại làm ảo thuật ở nhiều chỗ trên cơ thể nó. Và lần ảo thuật đầu tiên anh làm, nó có tâm lý sợ, sợ lắm. Nó muốn đẩy anh ra và thét lên nhưng không dám. Nó sợ bố mẹ biết và hơn hết nó yêu anh. Nó không muốn làm thế.
Video đang HOT
Nó chịu đựng, nó quen dần và nó cũng bớt phòng thủ mỗi khi gần anh. Vì nó biết có phòng thủ, nó cũng không cưỡng lại được ham muốn và sức mạnh của anh cũng như cách “dẫn dắt” đầy cuốn hút và thành thạo. Nó đã thử bảo vệ bằng nhiều cách như chặn tay anh lại, đẩy anh ra, mặc đồ chật và kín. Vậy nhưng không ăn thua. Và thật xấu hổ khi phải nói sự thực, nhiều lúc nó cũng muốn anh làm như thế.
Anh dần dần khám phá được những chỗ nó muốn giấu song chỉ nửa kín, nửa hở vì điều kiện không cho phép bởi nhỡ đâu… bố mẹ dậy thì sao? Nó đe anh.
Mấy lần anh đòi vào nhà nghỉ nhưng nó lườm anh và nói không quả quyết. Anh đành đán.h trống lảng sang chuyện khác.
Anh càng ngày càng mạnh dạn hơn, hình như lời đe “bố mẹ dậy” của nó không còn đủ sức nặng làm anh sợ. Thỉnh thoảng anh đòi xem hoặc cố xem những chỗ nhạy cảm trên cơ thể nó một cách công khai. Bàn tay, ánh mắt và bờ môi của anh trở nên tham lam hơn.
Một ngày anh đến nhà nó và bố mẹ nó đã đi lên bác chơi từ chiều chưa về. Anh ngồi cạnh nó mà không thể yên được. Một chốc anh cởi bỏ được mọi thứ đồ bảo vệ nó mặc và ôm lấy nó.
Sau một lúc vày vò những gì mình thích, anh rủ rỉ vào tai nó “cho anh nhé”. Nó lắc đầu, nói không quả quyết. Anh mặc kệ, quyết định thoá.t y phục. Nó không chịu, kéo ghì anh xuống hôn, không cho làm việc đó. Anh miễn cưỡng dừng lại. Sau nụ hôn ấy, anh nhìn nó âu yếm, bớt ham muốn hẳn. Anh để nó mặc lại trang phục vào.
Nó mới yêu anh được hơn nửa năm. Lúc mới yêu, nó đã nói rõ quan điểm của nó là “chuyện ấy” chỉ diễn ra trong đêm tân hôn. Nó chỉ trao “cái ấy” cho chồng nó mà thôi. Anh đã gật đầu đồng ý.
Sau buổi ở nhà nó, dù hơi ngạc nhiên, song nó yêu anh nhiều hơn. Nó ngầm hiểu anh muốn giữ cho nó và tự hào về điều đó. Nhưng nó cũng hiểu rằng, hôm đó, anh cứ quyết tâm, chắc nó cũng không chống lại được.
Nó tự nhủ sẽ không để xảy ra điều đó. Nhưng hôm rồi đi chơi cùng anh, về nhà anh ăn cơm, lên phòng anh chơi, mọi thứ lại diễn đúng theo trình tự hôm trước, nó bất khả kháng và thật sự hôm đó, nó cũng ham muốn vô cùng. Nó muốn trao cho anh tất cả. Tuy vẫn nói không, vẫn cố chặn anh lại song nó biết người nó sẵn sàng dâng hiến lắm rồi. Nó nhắm mắt và đợi chờ anh tiến tới. Vậy mà chuyện đó không xảy ra, anh lại dừng lại đúng lúc nó đang cao trào.
Lần này nó không biết nên mừng hay thất vọng, thêm yêu anh hay ghét anh, ca ngợi hay trách anh nữa?
Nó có cảm giác, anh giống bạn trai của mấy đứa bạn gái thân nó, đều mãnh liệt ở giai đoạn đầu. Nhưng mấy cậu kia luôn đi đến cùng của cơ hội. Còn anh toàn dừng lại đúng lúc nó khao khát.
Tự dưng, nó băn khoăn anh có vấn đề “sinh lý” hay không?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nếu không cưới, tôi sẽ mất anh
Anh bảo kiểu gì năm nay cũng phải cưới, không sẽ chia tay vì không muốn mọi người dị nghị về việc anh "ít học" hơn tôi.
Tôi không có ba, đúng hơn là một đứa con hoang. Vì thế, tôi lớn lên trong tình thương của mẹ, ông bà ngoại, các dì và các cậu. Tôi có mọi thứ mà các bạn có (tôi nghĩ do mẹ muốn bù đắp cho tôi), mặc dù gia đình tôi bình thường chứ không giàu có gì.
Mọi người xung quanh tôi thường tránh nhắc về ba trước mặt tôi. Tôi biết họ sợ tôi buồn. Nhưng trong thâm tâm tôi từ lâu không để bụng chuyện đó vì tôi có biết "ông ấy" là ai đâu. Có đôi khi người ta hỏi về ba, tôi cũng hơi chạnh lòng và lúc đó tôi nghĩ tới mẹ mình - người đã tảo tần mưa nắng "bán mặt cho đất, bán lưng cho trời" để nuôi tôi ăn học.
Do hoàn cảnh của mình nên trong suy nghĩ, tôi sẽ cố gắng học để làm mẹ vui, sẽ không có bạn trai như các bạn khác. Vào cao đẳng, tôi chọn một trường gần nhà vì không muốn xa mẹ và cuối tuần có cơ hội phụ giúp mẹ nhiều hơn. Và như thế ba năm học cao đẳng trôi qua êm đềm.
Sang đến năm thứ ba, tôi bắt đầu yêu. Anh là người hiền lành, rất thương tôi, thương một cách chân thành, trong sáng. Anh quan tâm tôi ở mọi mặt và luôn lo lắng cho tôi khi tôi có chuyện buồn. Anh lo tôi nhịn đói khi tôi học ôn thi... Những lúc đó, anh luôn gọi điện nhắc nhở tôi ăn uống. Đôi lúc anh bực mình mắng tôi vì lo học chưa ăn cơm, bệnh mà không uống thuố.c... Những cử chỉ đó của anh làm tôi thương anh lúc nào chẳng hay. Mặc dù trước đó tôi không thèm để ý gì tới anh. Vì anh cũng bình thường như bao nhiêu người khác.
Tôi ra trường, trải qua nhiều công việc và bây giờ tôi đã đi làm ở một cơ quan nhà nước. Anh cũng luôn sát cánh bên tôi, cũng quan tâm tôi như ngày trước. Có thể nói anh là một người mẫu mực. Quen nhau gần một năm rưỡi nhưng anh chưa một lần nói lớn tiếng với tôi, không rượu chè, thuố.c l.á, biết làm ăn, là người lanh lẹ biết tính toán chứ không phải là khù khờ gì. Ai cũng nói gặp anh là phúc của tôi. Mẹ tôi các cậu và dì của tôi cũng rất quý anh. Tôi cũng đã lên nhà anh chơi một lần hôm Tết và gia đình anh cũng rất quý tôi. Họ luôn muốn anh và tôi được với nhau.
Nhưng bây giờ cản trở của chúng tôi là sự mặc cảm trong anh. Mọi người xầm xì bảo tôi rằng: "Sao mày lại đi yêu một thằng ít học như thế (anh chỉ học hết lớp 9)? Công việc mày ngon lành, mày tìm một thằng ngon hơn yêu không sướng à? Sau này cưới về lỡ nó không cho mày đi làm nữa thì sao?". Nghe mọi người nói, tôi chỉ cười.
Còn anh, không biết anh nghe thấy gì mà dạo này anh có thái độ khác với tôi. Anh ít nói chuyện với tôi, ít quan tâm tôi. Anh bảo tôi rằng: "Tương lai em còn dài lắm, em hãy đi tìm hạnh phúc của mình, đừng quen một người ít học như anh nữa, chắc anh em mình có duyên mà không có nợ". Tôi biết anh đau khổ, tôi cũng đã khuyên anh nhưng anh không nghe.
Chúng tôi tạm chia tay được nửa tháng thì anh nói không thể quên tôi được vì anh rất yêu tôi, anh luôn nhớ và nghĩ tới tôi. Tôi cũng đâu khác gì anh. Tôi cũng đã khóc rất nhiều, cố quên anh nhưng tôi cũng không thể. Thế là tôi lại gặp anh. Anh lại quan tâm tôi như ngày xưa. Lần này, anh đòi cưới tôi, cưới càng nhanh càng tốt, vì anh không muốn mất tôi lần nữa.
Nhưng tôi còn biết bao việc phải làm: phải học liên thông (mặc dù anh nói vẫn cho tôi đi học, đi làm bình thường do nhà anh cũng khá giả, ba mẹ anh cũng rất hiền), phải thi biên chế và vấn đề là tôi mới vào làm được mấy tháng nên tôi cũng không muốn cưới chồng sớm... Anh bảo nếu không cưới lần này, tôi sẽ mất anh mãi mãi. Anh nói anh không ép tôi nhưng trong năm nay phải cưới dù có giữa năm hay cuối năm vì anh không muốn nghe người ta dị nghị nữa.
Trong khi đó ông ngoại tôi, một số cậu dì lại không cho tôi quen anh. Họ nói nếu cưới anh tôi sẽ khổ vì anh không có việc làm ổn định. Anh sẽ không cho tôi đi làm sau khi cưới. Còn mẹ, bà ngoại và một số cậu dì ruột lại chấp nhận anh. Giờ tôi phải làm gì đây? Tôi đang rất bối rối.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chờ anh cuối con đường Em mong trời sẽ không phụ lòng người. Em sẽ chờ đợi anh nơi cuối con đường. Anh dấu yêu! Em biết rất khó để anh có thể đọc được những dòng này, nhưng em vẫn viết và chờ đợi dù chỉ 1% hi vọng là anh sẽ hiểu được tình yêu chân thành của em. Mình đã quen nhau thế nào anh...