Em đã thôi làm gái
Từng được mệnh danh là “bông hoa sen quê”, được nhiều khách làng chơi biết đến với những chiêu thức làm t.iền khủng. Tiếng tăm của gái bán hoa Nguyễn Thị Hương không chỉ nổi tiếng trên địa bàn huyện Thủy Nguyên, Hải Phòng mà ngay cả các “má mì” ở nhiều thành phố lớn cũng tìm về đặt vấn đề “làm ăn” với Hương
Thế nhưng chính cuộc sống xa hoa phù phiếm trong thế giới làng chơi, lại đẩy Hương vào bước đường cùng, khiến có lần cô tìm đến cái c.hết như một sự giải thoát số phận.
Ký ức tủi hổ của phận đời bán hoa
Tôi gặp lại Hương trong buổi chợ phiên cuối chiều tại một khu chợ ở Quận Kiến An, Hải Phòng. Nhìn Hương bận rộn với sạp hàng tạp hóa, tôi thật không dám tin, người con gái một thời lầm lỡ, chán ghét cuộc sống muốn tìm đến cái c.hết để chạy trốn cuộc đời lại có được cuộc sống bình dị đến vậy. Trong sự nhọc nhằn của cuộc sống mưu sinh, dường như Hương đã thực sự tìm thấy ý nghĩa của cuộc đời. Sau bài báo “Xâm nhập xóm karaoke tay vịn đất Cảng”. Giờ đây Hương đã đoạn tuyệt được với con đường lầm lỗi. Tìm lại được ý nghĩa cuộc đời, Hương mang nặng trong lòng sự biết ơn sâu sắc đối với những người đã giúp cô vượt qua những tháng ngày đen tối, từ bỏ con đường lầm lỡ để trở về với cuộc sống đời thường.
Sau những tháng ngày tủi nhục, em đã chọn con đường bỏ nghề để hoàn lương. (ảnh minh họa).
Là một gái “tay vịn” hoạt động có tổ chức dưới sự điều động của tú bà Hoàng Yến O (chủ cửa hàng cà phê karaoke trên địa bàn huyện Thủy Nguyên, Hải Phòng), tên t.uổi của Hương không chỉ nổi tiếng trong giới làng chơi khu vực, mà còn được khách thập phương biết đến với những chiêu thức mà cánh mày râu phải đê mê. Mặc dù mới vào nghề không lâu, nhưng nhờ sự khôn khéo, tính toán mà Hương từ một thiếu phụ quê mùa, chân chất trở thành một gái bán hoa chuyên nghiệp với những mánh khóe tinh ranh, lọc lừa trong thế giới làng chơi.
Theo như lời Hương kể thì con đường đưa bước chân cô vào nghề là sự lựa chọn bất đắc dĩ. Trước đây Hoa cũng có một gia đình, có chồng và hai con nhỏ, nhưng do người chồng nhiễm thói cờ bạc, không chịu lao động, suốt ngày nướng mình vào những trò chơi đỏ đen, khiến kinh tế gia đình trở nên kiệt quệ. Nhiều tài sản có giá trị trong nhàcũng bị người chồng đem đi cầm cố, sau khi vét hết của cải trong nhà, chồng Hương dứt áo ra đi. Hắn không quên để lại trên đôi vai người vợ khắc khổ những món nợ t.hua b.ạc khổng lồ. Mất chồng, con thơ dại, lại thêm những khoản nợ nần chồng chất, cuộc sống của Hương thực sự bị dồn vào bước đường cùng. Trong lúc túng quẫn, chưa tìm được lối thoát thì bất ngờ Hương nhận được lời giúp đỡ của người bạn xa lâu ngày không gặp. Người phụ nữ này đã mách nước cho Hương sang Thủy Nguyên, Hải Phòng làm phục vụ bàn ở quán cà phê với mức lương hấp dẫn.
Như kẻ c.hết trôi vớ được cọc, Hương đồng ý khăn gói ra đi, để lại hai con thơ cho người thân nuôi dưỡng.
Ngày đầu tiên vào làm việc, Hương đã bị bà chủ quán cà phê dụ dỗ tiếp khách. Ban đầu Hương cũng lên tiếng từ chối, nhưng bằng những ngón kinh nghiệm nhà nghề, bà chủ đã thuyết phục được Hương đồng ý. Sau lần đi khách đầu tiên, mặc dù mang cảm giác tội lỗi, xấu hổ, thế nhưng khi nhìn vào khoản lợi nhuận phần trăm được chia sau lần b.án d.âm, Hương đã bị “đ.ánh gục”, những ngày tiếp theo cô đồng ý tiếp khách với cường độ nhiều hơn.
Sau một năm hành nghề trong thế giới làng chơi, từ một phụ nữ quê mùa, chân chất, Hương đã trở thành một gái bán hoa với những mánh khóe làm t.iền hết sức tinh vi, gian xảo. Không chỉ nhận đi khách trong tầm kiếm soát của “tú bà”, Hương còn khéo léo móc nối với những tay ma cô khác trong khu vực để tìm mối hàng khác. Mặc dù là gái quê đã có chồng, thế nhưng Hương còn khá mặn mà với những nét duyên thầm hấp dẫn khách làng chơi.
Video đang HOT
Vì thế dù mới bước chân vào nghề, nhưng tên t.uổi của Hương đã khá nổi tiếng, nhiều tay “ma cô” tìm mọi cách “mua chuộc” Hương về làm việc dưới trướng. Cũng từ đây, Hương được khách làng chơi đặt cho những cái tên khá mỹ miều như:”Hoa sen đồng nội” “Gái lành thôn quê” hay “Hòn ngọc tinh khiết”… Là một gái bán hoa chuyên nghiệp, nhưng Hương lại đặt ra phương châm làm việc khá cao thượng, cô không bao giờ ra mặt cạnh tranh khách với các “đồng nghiệp”, cũng chưa từng vì thiếu mối hàng mà phơi mặt ra đường vẫy khách, kể cả những lúc ế ẩm, bị “tú bà” trù dập, Hương cũng không chịu dạt về các vùng ven thị trấn tìm khách. Ban đầu cứ ngỡ Hương có lòng tự trọng cao, thế nhưng thực chất là Hương sợ khi cô phơi mặt ra đường vẫy khách, cô sẽ gặp người quen, bởi nơi cô “hành nghề” cách quê nhà không xa.
Chấp nhận dấn thân vào “nghề”, đồng nghĩa Hương đã chấp nhận bán thân xác cho “tú bà” quản lý.Vì vậy, Hương không chỉ phải thường xuyên tiếp khách, mà còn phải đi tuor dưới sự điều động của “tú bà”. Nhiều khi Hương bị bà chủ ép “làm việc” với cường độ cao, trung bình một ngày Hương phải tiếp đến gần chục lượt khách. Có lẽ do được “tú bà” huấn luyện, truyền dạy những kinh nghiệm quý báu “trong nghề”, kết hợp với cường độ “làm việc” cao, khiến Hương từ người phụ nữ quê mùa, thô kệch biến thành một gái “bán hoa” sắc sảo với những chiêu thức làm t.iền khủng.
Thế nhưng Hương lại không giống như nhiều gái “bán hoa” khác, mặc dù vì hoàn cảnh kinh tế mà bán thân, nhưng cô lại tự đặt ra những quy định, trước khi tiếp khách, Hương phải biết rõ thông tin về vị khách đó, nếu cảm thấy cần thiết, cô yêu cầu được xem hình trước. Chính quy định này của cô nhiều khi khiến bà chủ bực mình vì đôi khi gặp những khách khó tính, không chấp nhận yêu cầu của Hương, nên cuộc mua bán bị hủy bỏ. Có lần Hương tỏ ra bướng bỉnh không chịu tiếp một vị khách lạ, “tú bà” đã cho người dạy dỗ cô một trận ra trò. Sau trận đòn thừa sống thiếu c.hết đó, Hương phải từ bỏ những quy định của mình, chấp nhận tiếp bất kỳ vị khách nào bà chủ yêu cầu. Mãi sau này, Hương mới tâm sự, ngày đó cô đặt ra những quy định nghiêm ngặt như vậy là do lo lắng “phục vụ” phải người quen. Cô sợ những lời đồn thổi, những quan niệm hà khắc sẽ khiến người thân trong gia đình không ngẩng đầu lên được.
Từ bỏ cái c.hết để làm lại cuộc đời
Nhờ chăm chỉ “làm việc”, chỉ sau 1 năm hành nghề, thương hiệu “gái quê” của Hương đã nổi tiếng khắp giới làng chơi.
Trong vai một khách làng chơi, tôi tìm gặp Hương, “bông hoa sen quê” nổi tiếng khắp vùng thị trấn thủy nguyên này. Sau khi đã tạo được lòng tin với Hương (tôi để lại số điện thoại và hứa sẽ dẫn nhiều mối hàng cho cô), cô đồng ý dành khoảng thời gian cùng tôi ngồi tâm sự. Như tìm được người bạn đồng cảm, Hương đã cởi bỏ những tâm sự chân thành về cuộc sống tủi hổ, nhơ nhớp của phận đời một gái bán hoa. Có lúc vì lo sợ gia đình và con cái mất mặt khi trong nhà mang tiếng có một con “cave”, cô đau khổ muốn tìm đến cái c.hết để gột rửa hết tất cả, nhưng rồi cô lại nghĩ nếu mình c.hết đi ai sẽ thay mình nuôi con khôn lớn, vậy là cô lại phải tiếp tục sống những ngày nhơ nhớp.
Tôi cũng chia sẻ với Hương nhiều điều về một tương lai tươi sáng. Sau chuyến công tác, tôi đã viết một bài về hoàn cảnh éo le khiến Hương sa chân vào con đường lầm lỗi, mong muốn em có đủ nghị lực bước ra khỏi vùng lầy tội lỗi ấy mà làm lại cuộc đời… Bẵng đi khoảng thời gian dài, tôi bất ngờ nhận được cú điện thoại của Hương, trong điện thoại, giọng Hương tỏ ra bối rối, giọng ấp úng, dường như Hương vẫn chưa đủ dũng cảm để nói với tôi một điều gì đó. Thì ra Hương đã đọc được bài báo tôi viết về cuộc đời, thân phận của một người mẹ quê mùa trở thành một gái b.án d.âm chuyên nghiệp. Có lẽ trong tâm hồn của người đàn bà từng trải, là một trái tim yếu đuối vẫn còn biết nghĩ, biết sợ. Và rồi, động lực từ một bài báo đã làm thay đổi cách suy nghĩ của Hương.
Có lẽ chính sự chân thành, đồng cảm mà Hương cảm nhận được đã giúp cô tìm lại được niềm tin vào cuộc sống. Cô dũng cảm đứng lên đối mặt với những định kiến khắc nghiệt, những lỗi lầm trong cuộc đời mà cô mắc phải. Hương đã quyết tâm hướng thiện để trở về với cuộc sống đời thường, lời tâm sự như một lời hứa chắc nịch của Hương khiến tôi tin rằng, trong cuộc sống chỉ cần có niềm tin, sự quyết tâm là sẽ làm được tất cả.
Có lẽ nhờ những sai lầm mà Hương mắc phải, mà giờ đây khi tìm lại được ý nghĩa sống của cuộc đời, Hương càng biết nâng niu quý trọng nó. Gia đình từng tuyên bố từ mặt, nhưng khi biết Hương muốn làm lại cuộc đời, họ vẫn giang rộng vòng tayđón nhận Hương trở về. Mặc dù cuộc sống mưu sinh vất vả, những đồng t.iền kiếm được cũng cực khổ hơn, thế nhưng nó cho Hương một cuộc sống bình an, hạnh phúc bên gia đình và các con cô. Trong ánh nắng của chiều muộn êm ả, Hương mỉm cười rạng rỡ, tự tin khẳng định, “em đã thôi làm đĩ thật rồi anh ạ”.
Theo GDVN
"So với Đồ Sơn, độ công khai của mại dâm ở Quất Lâm chỉ bằng một phần"
"Từng đến cả Quất Lâm và Đồ Sơn, chứng kiến thực trạng tệ nạn mại dâm ở cả hai nơi, cá nhân tôi thấy rằng, so với "thiên đường mại dâm" Đố Sơn thì độ hoạt động "chuyên nghiệp", công khai và tinh vi ở Quất Lâm chưa bằng phân nửa...", độc giả Lê Ngọc Sơn bày tỏ.
Ngay sau khi Báo điện tử Giáo dục Việt Nam đăng tải những bài viết gây xôn xao cư dân mạng của một blogger về thực trạng mại dâm ở "thiên đường mại dâm giá rẻ" Quất Lâm, Nam Định, tòa soạn đã nhận được rất nhiều phản đối, ý kiến từ phía bạn đọc.
Trong những ý kiến đó, độc giả Lê Ngọc Sơn đã bày tỏ các ý kiến về hai "thiên đường mại dâm" có tiếng ở miền Bắc hiện nay là Đồ Sơn, Quất Lâm. Mời bạn đọc cùng theo dõi:
Tôi đã theo dõi rất kỹ những bài viết liên quan đến "thiên đường mại dâm giá rẻ" Quất Lâm, Nam Định. Thực sự các bài viết đã phản ánh rất chân thực, đúng đắn những thực tế đã và đang diễn ra tại đây.
Chính cá nhân tôi, trong chuyến đến Quất Lâm vào năm ngoái cũng đã được chứng kiến những cảnh các cô gái trong trang phục "áo hai dây, quần ngắn cũn cỡn, phấn son lòe loẹt..." trong vài nhân viên các ki-ốt, nhà nghỉ liên tục "lượn, ve vãn" với những lời "anh ơi đi cùng em đi"... đối với các nam khách du lịch.
Một gái mại dâm đang đợi để được đưa lên phòng cho khách làng chơi (Ảnh: Infonet.vn)
Giá ở đây khi tôi tìm hiểu thì thật đúng với một ý kiến của ai đó khi cho rằng "rẻ nhất thế giới", chỉ với trên 100 ngàn đồng là đã có thể đi "tàu nhanh"...
Tuy nhiên, cũng từ thực tế đi nhiều nơi, chứng kiến tận mắt thực trạng mại dâm này, cá nhân tôi thấy rằng, dù được mệnh danh là "thiên đường mại dâm giá rẻ" nhưng nếu so ra thì Quất Lâm cũng chỉ bằng được có phân nửa ở Đồ Sơn (Hải Phòng), và cũng kém xa về độ hoạt động công khai và tinh vi ở Đồ Sơn.
Tại sao ư?
Trước hết, cũng như Quất Lâm. Đồ Sơn sở hữu một bãi biển cũng không mấy đẹp, bờ cát ngắn, xấu, nước biển đục ngàu bởi gần cửa sông. Thêm vào đó cái cảnh "bèo dạt mây trôi" trên bãi biển rồi đủ các thứ rác, cá c.hết dưới nước cũng không còn là điều gì quá mới lạ...
Tuy nhiên, nếu cánh đàn ông, ai đã từng đến Quất Lâm, Đồ Sơn hay Sầm Sơn thì chắc chắn sẽ đều có nhận xét giống tôi là Đồ Sơn đứng tốp đầu, thuộc hàng siêu cao thủ, lừng danh với 2 chữ C (casino và cave).
Nói về gái goi ở đây, từ khách du lịch đến dân chơi "bình dân" cũng đều phải gật gù mà thừa nhận rằng: Nhan sắc, hình thể đẹp cộng với lòng "yêu nghề" đã tạo cho các em ở Đồ Sơn, có một sức hút ghê gớm với khách làng chơi.
Điều này, ở Quất Lâm, tuy cũng có nhưng so với Đồ Sơn thì vẫn còn kém vài phần.
Nếu ai thường xuyên theo dõi báo chí hoặc một vài lần đến đây cũng quá rõ rằng, nếu như Quất Lâm mới được biết tới gần đây thì từ nhiều năm nay Đồ Sơn đã rất nổi tiếng với 3 "khu đèn đỏ" lúc nào cũng có tới cả vài trăm gai goi trẻ đẹp, giá rẻ sẵn sàng phục vụ.
Các cô gái đang chờ đợi khách. (ảnh: Vietnamnet)
Thậm chí, không ít người đã đưa ra quả quyết, mại dâm ở Đồ Sơn công khai tới mức trở thành một "ngành công nghiệp", từ khâu quản lý tới phục vụ đã nâng lên tầm "chuyên nghiệp hóa".
Chả thế mà, chỉ trong 2 ngày 1 đêm ở đây, chúng tôi đã được chứng kiến khung cảnh nhộn nhịp mời chào khách của các cô gái đến mức công khai, ngang nhiên.
Mới bước vào khu vực bãi số 2, đ.ập vào mắt chúng tôi là vô số những biển hiệu nhà nghỉ trưng đèn sáng rực mọc chi chít dọc hai bên đường.
Trước mỗi nhà đều có một đội ngũ "cò" làm nhiệm vụ gọi khách và điều động gái b.án d.âm. Dưới lòng đường là hàng loạt các cô gái diện những bộ trang phục "khoe hàng" đến hết mức có thể, đi giầy cao gót, với thân hình ưỡn ẹo, gợi cảm...
Mỗi lần đi qua mặt khách, các cô gái này đều gửi lại một ánh mắt nhìn đầy "mời gọi" và những lời mời đon đả như kiểu "vào đây chơi với em"...
Không những vậy, theo lời một "cò" giới thiệu thì, khách đến đây có thể "thoải mái" lựa chọn các cô cho đến khi nào "vừa ý" thì thôi.
Giá cả ở Đồ Sơn so với Quất Lâm có phần nhỉnh hơn đôi chút, tức là vào khoảng "2 đến 3 lít trên lần" nhưng bù lại như những gì mà nhiều người giãi bày với tôi thì "tiền hơn thì k.hoái l.ạc cũng hơn"...
Đúng thật là "chưa đi chưa biết Đồ Sơn", chỉ một lần đến đây, tôi đã thực sự được nghe, được mở rộng được nhiều sự "biết" về những cái thú "khoái lạc" mà nơi đây đã cung cấp cho cánh đàn ông.
Và tôi còn nhớ mãi câu nói của một "cò" với nụ cười đầy nham nhở: "Nếu không có "cái ấy", ông, khách du lịch... còn ai nữa muốn đến Đồ Sơn chỉ để tắm "ao biển" đục ngầu hay không?".
Với tất cả những gì đã được tận mắt chứng kiến về thực trạng tệ nạn mại dâm ở bãi biển Đồ Sơn và Quất Lâm, như ở trên tôi đã nói, thực tế, nếu so sánh thì độ chuyên nghiệp, công khai cũng như tinh vi của "thiên đường mại dâm" Quất Lâm chỉ bằng phân nửa ở Đồ Sơn mà thôi... Buồn thay!
Theo GDVN
Vụ án mại dâm nghiêm trọng ở Quất Lâm: Kỳ 4: Công an vây bắt chủ "động quỷ" giải cứu 5 nạn nhân bị ép b.án d.âm Sau khi thu thập đủ chứng cứ, nhóm phóng viên bố trí người theo dõi nhất cử nhất động từ phía ngoài "tổ quỷ", đề phòng trường hợp vợ chồng má mì di chuyển các nạn nhân đi nơi khác. Mặt khác, phóng viên cũng thông báo vụ việc đến Đại tá Vũ Quang Hưng, Phó Giám đốc Công an tỉnh Nam Định,...