Em đã biết
Anh thân mến! Dù là người nói lên những điều ngụ ý, em vẫn thấy mất mát khi từ chối tình cảm tốt đẹp và trìu mến mà anh dành cho em. Anh nói về sự lý trí trong tình cảm, và em cũng đang trong hoàn cảnh đó.
Vẫn biết mọi sự so sánh đều khập khiễng, nhưng sao em không thể ngăn mình làm vậy lúc này. Em cố gắng duy trì tình cảm với người bạn tri kỷ, và luôn nhắc lòng về sự hiện hữu của tình cảm ấy, trong khi hình ảnh anh ngày một thân thuộc với em.
Sự nhắc nhở về người ấy trước anh chẳng qua chỉ là biện pháp để em ngăn mình chạy theo tình cảm mới đang ngày càng sâu đậm giữa anh và em. Em rất sợ thay đổi và đã nhủ lòng không xáo trộn mọi chuyện giữa chúng ta.
Anh vẫn ở bên em, dù em biết em đã làm tổn thương tới tình cảm chân thành mà anh dành cho em. Khoảng cách an toàn giữa chúng ta vẫn được duy trì bằng ngôi thứ mà em đã tự đặt ra giữa anh và em. Sự lý trí này sẽ đi tới đâu, em không biết. Chỉ biết, nó đang làm em suy yếu và mỏi mệt mỗi ngày. Giá như em đã không vụng về như vậy khi nói những lời ngụ ý miễn cưỡng ấy, và cho mình một cơ hội để nuôi dưỡng tình cảm đẹp đang nảy nở giữa anh và em.
Anh chắc không oán trách em, nhưng cho phép em được xin lỗi chân thành. Giờ đây em tự nhủ mình: Hãy vững vàng là chính mình và vui hưởng những món quà mà cuộc sống ban tặng. Chúc mọi điều tốt đẹp đến với anh!
Theo Bưu Điện Việt Nam1
Cho em được gánh nỗi đau của anh
Anh ơi! Em phải làm sao để giúp anh đây? Nhìn anh đang vùng vẫy trong nỗi đau mất mát đi một người mà đó chính là lẽ sống của đời anh, em thật sự không chịu đựng nổi. Nếu em có thể gánh được nỗi đau này cho anh thì xin Chúa, Người hãy đem nỗi đau của anh ấy sang con.
Em biết, hiện tại không một lời nói nào có thể hạ nhiệt tâm trạng của anh bây giờ nhưng anh thương yêu, em cầu xin anh hãy bình tĩnh. Anh không hề mất người ấy chút nào, tình yêu của anh và người ấy vẫn luôn cùng anh bước đi trên phần đường còn lại.
Anh nói đúng, người ấy đã để lại cho anh con đường còn lại đầy khó khăn. Và anh ạ, anh cần phải bước tiếp phải đạp lên những cam go đau đớn ấy để đi đến cuối đường vì em tin rằng người ấy yêu anh thì cũng như anh luôn muốn được nhìn thấy người mình yêu thương vui vẻ hạnh phúc. Em thật đau lòng khi anh thốt ra lời tuyệt vọng: sao không để anh đi trước?
Em biết nói gì đây? C.hết là hết, người ở lại mới là người đau khổ nhất. Không lẽ anh muốn người đó gánh chịu nỗi đau mà bây giờ anh đang mang sao? Hãy hoàn thành những gì anh và người ấy mơ ước. Hãy sống tốt để tình yêu của anh và người ấy vẫn còn có người gìn giữ. Anh hãy thay người ấy gánh vác những khó khăn trên đoạn đường sau này. Người ấy không c.hết khi tình yêu của anh mãi còn. Điều đó là điều hạnh phúc nhất của một người con gái, anh có biết không?
Em chưa một lần gặp người ấy của anh, nhưng em mong rằng người ấy sẽ phù hộ cho em để em giúp anh vượt qua những giây phút này.
"Khi chiếc lá xa cành, lá không còn màu xanh.
Mà sao em xa anh, đời vẫn xanh vời vợi
Có gì đâu anh ơi!
Tình yêu là sự sống..."
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cánh đồng có hoa dại trắng Đôi khi em tự hỏi, nêu kê hàng của cuôc đời chịu bán nhiêu hạnh phúc hơn cho em thì em đã không cân anh đên thê! Em, cái t.uổi 21, t.uổi của sức sống, mơ ước và tình yêu. Đôi khi em cứ muốn vùi mình vào hận sầu, chôn mình xuống đáy của cuộc đời mà tuyệt vọng, mà thổn thức......