Em còn biết tin ai?
Điều mình không tin giờ đây hình như đúng là sự thật. Mình cố gắng tìm mọi lý do để cover cho chuyện đó, nhưng chính bản thân mình cũng cảm thấy sao quá khó khăn.
Cảm giác đa.u đớ.n, run rẩy và thất vọng như bóp nghẹt tim mình… Dường như mình không thể thở nổi nữa… Không thể đứng vững được nữa… Hết rồi… Những gì bấy lâu mình hằng hãnh diện và tôn thờ chỉ là những gì mình tự tưởng tượng ra thôi… Hoàn toàn không có thật… Có phải mình đang nằm mơ đó không? Mà dù cho có nằm mơ chắc mình cũng không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có ngày hôm nay. Mình thấy thương cho mình quá! Mình sẽ phải sống tiếp như thế nào đây? Nhắm mắt coi như không có chuyện gì xảy ra? Hay sẽ tung hê tất cả? Nếu như mình tận mắt biết được thì có lẽ mọi chuyện đã khác. Nhưng tại sao chuyện đó lại có thể xảy ra cơ chứ? Tại sao? Người ta nói “Tai không nghe, mắt không thấy, tim không đau”.
Tối qua mình đã uống thật nhiều… để mong quên đi những gì làm tim mình đau khổ, mà có được đâu. Và mình đã uống như chưa bao giờ được uống, chỉ muốn biết được cảm giác cay xé tim gan có đau bằng nỗi đau mình hiện có? Không, chẳng gì có thể so sánh được. Mình vẫn nhớ, vẫn đau, và vẫn nghẹn ngào khi hát những bài hát cho anh ngày trước… Đường về tối qua bỗng nhiên sao xa quá! Nhìn những đôi tình nhân đang vui cười bên nhau, bất giác mình chợt nhếch môi cười. Chỉ vui vẻ bây giờ thôi bạn ạh, rồi sau này thì chuyện gì cũng có thể xảy ra. Chẳng thể tin mình cũng đã từng có hơn 10 năm ngụp lặn trong hạnh phúc nhưng cuối cùng thì sao? Cũng chỉ nhận về những dối gian… Trước mặt anh, mình vẫn cố tỏ ra như chưa biết gì. Trong một lúc, mình nhìn anh, nhìn thật lâu như muốn lưu lại mãi mãi hình ảnh của anh trong ký ức trước khi nó trở nên không còn lung linh như trước nữa. Mắt mình nhòe đi, con tim mình như muốn vỡ tung ra với muôn ngàn câu hỏi, tại sao anh lại nỡ đán.h đổi hạnh phúc của chúng mình bằng những điều như thế? Những gì mất đi sẽ chẳng thể nào lấy lại được! Mình hiểu từ đây mình sẽ không còn được vui tươi, hồn nhiên và yêu đời như trước nữa. Sẽ chẳng dám kiêu hãnh khi nghe những lời khen ngợi của mọi người về hạnh phúc mà mình đang có. Sẽ không còn nhìn người khác bằng ánh mắt thương cảm khi thấy họ đau khổ, vật vã vì bị người họ hết lòng yêu thương phản bội. Giờ thì mình cũng thế mà thôi…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cave có được yêu không anh?
Em đã nhắm mắt chấp nhận một cuộc sống tủ.i nhụ.c, ê chề... để rồi hằng đêm, nước mắt em chảy ướt đẫm gối...
Cuộc gặp gỡ
Cả chiều ngồi nhậu với bạn bè, khi đã chuếnh choáng hơi men, chúng tôi nổi hứng đi tìm của lạ. Khi đến khách sạn 3 sao nổi tiếng ở thành phố, tôi đã gặp em - một cô gái miền Tây sông nước. Em có một làn da trắng, nụ cười hiền và một đôi mắt rất buồn... Chẳng hiểu vì rượu hay vì điều gì mà tôi có cảm giác rất lạ! Bỗng nhiên tôi tỉnh rượu, không còn hứng thú "tìm của lạ" như lúc ban đầu... và tôi quyết định ngồi nói chuyện với em, rồi tôi đã chủ động xin số của em!
Phải chăng là định mệnh?
Đầu tiên chỉ là những dòng tin nhắn vớ vẩn của những kẻ ăn chơi gặp nhau... nhưng rồi, những dòng tin nhắn ngày càng nhiều hơn và những cuộc điện thoại tâm sự hành đêm làm cho chúng tôi thêm hiểu về nhau hơn. Em mở lòng kể cho tôi nghe về những cuộc đi "bay" thâu đêm của em... "Em đã nhắm mắt chấp nhận một cuộc sống tủ.i nhụ.c, ê chề... để rồi hằng đêm, nước mắt em chảy ướt đẫm gối". Chính sự chân tình trong những câu chuyện của em đã khiến tôi có một niềm thương cảm...
Cave có được yêu không anh?
Một ngày nọ, em bỗng hỏi tôi "Cave có được yêu không anh?". Tôi ngỡ ngàng không biết trả lời sao với câu hỏi đó! Nhìn đôi mắt em ngân ngấn lệ vì sự im lặng của tôi khiến tôi cảm thấy xó.t x.a cho em quá!
Từ khi quen tôi, em không còn "bay" thâu đêm suốt sáng ở vũ trường nữa, cũng không đốt cháy mình trong những cuộc tình chớp nhoáng hay mua vui cho những gã khách ham tìm của lạ... em đã từ bỏ tất cả, chỉ vì tôi! Em không dám nói với tôi những điều đó và em đã âm thầm từ bỏ, âm thầm cố gắng để trở về làm một con người lương thiện...
Một sáng nọ, khi vừa mở mắt, tôi vội vàng lấy điện thoại thì đọc đượng dòng tin nhắn ngắn ngủi của em "Em sẽ về quê! Em sẽ từ bỏ tất cả, từ bỏ luôn cả anh... Em không xứng đáng nhận được sự quan tâm của anh! Em xin lỗi..."
Đọc được những dòng tin nhắn ấy, lòng tôi thắt lại... Cảm giác hối hận trỗi dậy chỉ vì sự im lặng trước câu hỏi của em "Cave có được yêu không anh?". Tôi hiểu, vì sự im lặng của mình mà tôi đã khiến em bị tổn thương rất sâu...
Tôi đã yêu cave
Những ngày tháng tiếp theo, tôi sống trong sự dằn vặt và nhớ thương em! Khi đó tôi mới chợt nhận ra rằng, em đã tồn tại trong trái tim tôi từ lúc nào không hay biết... Tôi vùng dậy, chạy đi tìm em trong nỗi nhớ nhung khắc khoải...
Hỏi thăm những người bạn và đồng nghiệp cũ của em, tôi được biết là em đã từ bỏ công việc ở đó để về quê làm lại tất cả. Em muốn bắt đầu lại cuộc sống của mình để người ta không còn gọi em là "cave" nữa!
Tôi cảm thấy vui cho quyết định của em... nhưng rồi, lòng chợt nặng trĩu khi tự hỏi, mình có nên tìm em không?
Theo 24h