Em chỉ là kẻ giải khuây khi anh với cô ấy giận nhau!
Em như người c.hết, tổn thương, hụt hẫng. Em trao cả đời con gái cho anh ta. Em thật sự tuyệt vọng và bế tắc, ghét bản thân mình vì đã tin anh ta, yêu quá đ.âm ra ngu xuẩn.
ảnh minh họa
Em đã từng đắm đuối trong tình yêu khi lần đầu tiên ra trường mới đ.âm đâu vào chuyện tình cảm với anh. Anh là người làm việc cùng chung với em một phòng. Anh rất dễ mến, người cao ráo, cách nói chuyện và cách sống được mọi người trong công ty đ.ánh giá cao. Anh chăm sóc cho em rất nhiều, em rất hạnh phúc. Anh làm đủ thứ không để em buồn về vấn đề gì, anh giúp đỡ em trong công việc rồi cuộc sống.
Từ ngày yêu anh, em đã phải rất cố gắng để vượt qua sự ngăn cản của bố mẹ và người thân của em. Bố mẹ em hoàn toàn không muốn em lấy chồng xa, trong lúc anh chưa có gì trong tay cả. Em đã phải thuyết phục bố mẹ suốt 2 năm năm yêu nhau để bố mẹ chấp nhận tình cảm của anh và em.
Trong 2 năm đó, đã không ít lần anh chán nản muốn buông tay để em đi tìm người yêu khác có điều kiện chăm sóc và che chở cho em, nhưng em không đồng ý. Với em đã yêu nhau là phải cùng nhau phấn đấu chứ không tính toán đến chuyện gia cảnh của người yêu làm gì.
Được bố mẹ em chấp nhận khoảng 2 tháng thì em cảm giác như anh đang muốn xa lánh em. Em cố gắng để hỏi lý do nhưng anh thường kiếm cớ từ chối trả lời câu hỏi của em. Đúng đợt đó em phát hiện mình có thai và anh đề nghị em nên bỏ thai. Qua giọng nói của anh, em biết anh chẳng có một tí tình cảm nào với em và giọt m.áu của cả hai. Em đau đớn phải bỏ thai. Hôm đó em tự đi một mình, không cần anh phải theo vì nhìn thấy anh, em càng thêm đau đớn.
Em cũng không hiểu là làm sao mình cứ dây dưa với anh mãi không dứt. Chắc ai biết chuyện em cũng phải bực mình với em lắm vì làm gì có chuyện yêu nhau mà em có thai lại bảo dứt bỏ nhanh chóng như thế. Nhưng có thể vì anh là mối tình đầu của em, nên em không quen phải sống không có anh.
Một tháng sau đó, anh bị xe tông, không nặng lắm. Em nhắn tin báo chiều đi làm về sẽ xuống thăm anh. Anh nhất định không cho, em vẫn xuống. Anh bảo em về sớm kẻo nhà xa, anh lo. Em đã đi xe máy gần 100km chỉ đến thăm anh mà ngồi chưa được 30 phút đã bị anh đuổi về. Em cực kỳ cáu kỉnh và nhắn tin chia tay với anh. Anh nhắn tin đồng ý trong vòng 1 phút khiến em hụt hẫng. Trong lúc em đang rất đau lòng thì chỉ một tháng rưỡi sau anh đã chở người khác đi chơi. Em nghe loáng thoáng họ gọi nhau một cách rất tình cảm.
Em không nghĩ anh có người con gái khác, vì thời gian anh ta đi làm rất nhiều. Ở công ty, anh ta làm rất nhiều việc, tối về còn chở em, thời gian đâu mà anh ta có người con gái khác. Trước giờ, không ai trong công ty thấy anh yêu ai. Em với anh ta yêu nhau nhưng giấu không cho mọi người biết.
Không kiềm chế được tình cảm của mình, em mới to tiếng hỏi anh ấy tại sao lại lừa dối em vì em nghĩ trong lúc quen em, anh lại đi tán tỉnh người khác. Cô người yêu mới của anh nghe thấy tiếng em hỏi chỉ đứng trố mắt nhìn em, rồi nhìn anh rất kỳ lạ. Cô ta quay người bỏ đi, mặc cho anh gọi mãi cũng không quay lại.
Video đang HOT
Anh tức tối nhìn em và còn c.hửi em là đang phá hoại tình cảm của anh. Anh không tiếc lời n.hục m.ạ em là không biết điều, có c.hết cũng không quan tâm đến em nữa. Em như người c.hết, tổn thương, hụt hẫng. Em trao cả đời con gái cho anh ta. Em thật sự tuyệt vọng và bế tắc, ghét bản thân mình vì đã tin anh ta, yêu quá đ.âm ra ngu xuẩn.
Tối hôm đó, cô ta gọi điện cho tôi. Hóa ra anh và người đó quen nhau gần bốn năm rồi. Anh tới với em lúc hai người cãi nhau. Người kia về quê một tháng là lúc em bước vào công ty, anh ta tán tỉnh em luôn.
Em thực sự không ngờ trong khoảng thời gian họ giận nhau, anh tìm đến em như một kẻ thế chân tạm thời. Em trách mình quá ngu si nên mới bị anh lừa dối trắng trợn đến như thế.
Mỗi ngày đi làm em lại rớt nước mắt khi nhìn thấy anh ta nhưng không để anh ta thấy em buồn. Em muốn trả thù anh vì đã gây cho em những nỗi đau này nhưng không biết phải làm thế nào?
Theo blogtamsu
“Dù có giận nhau đến mấy, mẹ cũng không cho phép hai đứa thay đổi cách xưng hô!”
Dù có giận nhau đến mấy, mẹ cũng không cho phép hai đứa thay đổi cách xưng hô như thế. Vợ chồng phải biết tôn trọng nhau, có như thế mới giữ được hạnh phúc gia đình.
Không ngờ dịp đó dính luôn, con gái mình bi bô bảo bà: "Con có... em bé... rồi bà ơi". Vậy là mẹ chồng lại khăn gói lên ngay. (Ảnh minh họa)
Vợ chồng mình cưới nhau 7 năm có lẻ. Đã có hai công chúa đáng yêu nhưng chắc không phấn đấu thêm hoàng tử nữa vì 2 cô con gái cũng đủ mệt lắm rồi. Chồng mình hồi đầu cũng m.áu cố lắm nhưng mẹ chồng lại gạt phắt đi.
"Anh suốt ngày đi công tác biền biệt, một năm về nhà vài lần, thử hỏi vợ chửa đẻ đã chăm sóc được lần nào chưa mà giờ lại bắt vợ đẻ nữa. Anh có biết phụ n.ữ s.inh nở khổ sở thế nào không?". Vậy là chồng mình nín thinh, chẳng nói được câu nào.
Nhớ lại thời gian sau khi cưới chồng mình đi công tác biền biệt. Hai, ba tháng anh mới về một lần. Lúc đầu sống một mình trong căn nhà trống trải mình buồn vô hạn nhưng cũng chẳng có ai bầu bạn. Bố mẹ đẻ và bố mẹ chồng đều ở quê xa cả. Suốt thời gian bầu bí, nghén ngẩm mình tự vật lộn với bản thân. Thỉnh thoảng chỉ biết gọi điện kêu than với chồng, chồng cũng thương lắm nhưng không thể chạy về ngay bên mình được.
Suốt thời gian bầu bí, nghén ngẩm mình tự vật lộn với bản thân. (Ảnh minh họa)
Lúc đầu mình dự định thuê người giúp việc nhưng phút cuối thì mẹ chồng ở quê quyết định lên trông con giúp cho đến lúc mình đi làm. Thú thật, lúc ấy chưa sống với mẹ chồng nhiều nên lúc bà bảo lên mình cũng chẳng vui lắm. Sợ mẹ chồng con dâu khó sống, nhưng bà bảo lên thì đành để bà lên chứ không từ chối được. Vậy nhưng dạo ấy mà không có mẹ chồng thì chắc mình không thể một nuôi nổi con.
Mình sinh con đầu vào mùa đông, thời tiết lạnh, lại là con đầu còn bỡ ngỡ, chưa có kinh nghiệm nên mỗi lần con ho hắng, hay sốt là rối rít cả lên. Thế nhưng mẹ chồng mình thì bình tĩnh lắm, lúc đầu mình còn nghĩ bà không xót cháu cơ. Nhưng thực ra là không phải thế, vì bà đẻ 5 người con nên bà quá quen với việc nuôi con rồi.
Có lần nửa đêm, con sốt cao mình và mẹ chồng vội vã bắt taxi đưa con đi viện. Mình cuống cuồng không bấm nổi số taxi, mẹ chồng mình mắt kém vừa đeo kính vừa bấm số nói chuyện với tổng đài. Hôm ấy may mà con không sao , mình được phen sợ hú vía.
Mình đi làm con vẫn hay ốm nên mẹ chồng vẫn phải ở lại trông con giúp. Mà lúc ấy mình chẳng còn muốn để bà về nữa vì bà còn chăm cháu tốt hơn cả mẹ nó. Ở nhà bà cho cháu ăn rồi uống thuốc đâu vào đấy còn mình ở nhà thì như đ.ánh vật.
Bà cũng thương mình cảnh chồng đi xa nên ở lại luôn chăm cháu, hai mẹ con sống bên nhau thân thiết còn hơn cả mẹ đẻ. Khi con gái của mình được 2 t.uổi, mình cho con đi học, cháu đã lớn nên bà muốn về quê. Mình động viên mãi nhưng bà vẫn muốn về, có lẽ bà nhớ nhà.
Ở nhà thì ông mất rồi, mấy em trai chồng mình cũng lập gia đình riêng cả, bà về cũng chỉ ra vào một mình. Mẹ chồng về cả mình và con gái đều nhớ mà chưa nghĩ ra cách gì mời bà lên được. Lần ấy chồng mình về phép, thế là mình làm tiếp tập 2 để có lý do nhờ bà lên. Không ngờ dịp đó dính luôn, con gái mình bi bô bảo bà: "Con có... em bé... rồi bà ơi". Vậy là mẹ chồng lại khăn gói lên ngay.
Khi biết tập 2 là con gái, mình buồn không dám nói ngay với chồng và mẹ chồng. Mãi sau đó nửa tháng chồng đi công tác về mình mới nói với chồng. Chồng mình thích con trai nên lúc ấy bảo mình bỏ thai nhưng mình không chịu:
- Con nào chả là con sao anh lại có tư tưởng ấy.
- Nhưng anh là trưởng.
- Là trưởng thì sao chứ, n hà anh 5 anh em trai cơ mà.
- Không nói nhiều, tôi bảo bỏ là bỏ, cô đừng để tôi điên lên.
- Tôi không bỏ, anh làm gì được tôi.
- À, mày lại dám thách tao à?
- Anh...
Mình ôm mặt khóc nức nở, không ngờ lúc đó mẹ chồng ở bên ngoài đã nghe thấy hết chuyện bà bước vào nói:
- Huân (tên chồng mình) sao con lại như thế. Con không được bắt cái Hạnh bỏ thai, không được làm cái việc thất đức ấy. Con nào cũng là m.áu mủ của mình cả, các con phải thương yêu chúng.
- Con... - chồng mình cúi gằm mặt chẳng nói câu gì.
- Hơn nữa, dù có giận nhau đến mấy, mẹ cũng không cho phép hai đứa thay đổi cách xưng hô như thế. Vợ chồng phải biết tôn trọng nhau, có như thế mới giữ được hạnh phúc gia đình.
Lần ấy nhờ có mẹ chồng mà mình giữ được con gái. Lúc nào bà cũng giữ chặt hai đứa cháu gái trong lòng. Chồng mình sau lần ấy thì xin lỗi vợ và không dám đả động gì đến chuyện bỏ con nữa. Mẹ chồng thương hai cháu, thương con nên quyết định ở lại luôn với vợ chồng mình.
7 năm rồi chồng mình vẫn đi công tác nhưng chẳng khi nào mình thấy buồn vì đã có mẹ chồng ở bên cạnh. Thực sự mình quá may mắn mới được làm con dâu của bà.
Theo blogtamsu
Cơn bão nghiêng đêm… Trái tim em nguội lạnh không phải vì hết yêu anh mà là cảm giác của một người bệnh nhưng không được chữa đúng thuốc nên cứ thế kiệt quệ. Anh à! Ngày mai, em là cô dâu đấy. Nhưng... người đàn ông đi bên cạnh cuộc đời em lại không phải là anh mà là một người khác. Nghe có vẻ kỳ...