Em chỉ cần có anh
Lần đầu em gặp anh là khi em nằm viện vì gãy chân. Em không báo về nhà nên chỉ có mấy đứa bạn chạy ra chạy vào chăm sóc. Anh lúc ấy chăm mẹ nuôi ở giường bên cạnh.
Đêm, em nằm chỉ cách anh một lối đi nhỏ giữa hai giường, thế nhưng chúng mình gần như chẳng hề trò chuyện.
“Valentine của chúng mình sẽ không có hoa, không quà, chỉ có những cái ôm thật chặt, những nụ hôn thật dài… Và chỉ cần như thế thôi, phải không anh!” – Ảnh minh họa: Quân Nam
Chỉ có một lần bạn dìu em xuống cầu thang để đi dạo, nhìn thấy anh đang ngồi ngay trước sảnh xem tivi, em cười chào anh. Chỉ một lần đó thôi để rồi sau này anh cứ hát hoài câu: “Nếu ngày xưa em nhìn anh nhưng không mỉm cười…”.
Video đang HOT
Ra viện, em chẳng có chút ấn tượng nào với anh trong số những người xa lạ mà em gặp. Nhưng anh thì nhanh chóng lưu số điện thoại của em từ điện thoại của mẹ nuôi do những lần bà nhờ em mua đồ ăn hay những thứ lặt vặt.
Rồi một ngày, khá lâu sau ngày em ra viện, điện thoại em nhận được những tin nhắn từ một người giấu tên. Em vốn không có quá nhiều thời gian và kiên nhẫn cho những tin nhắn kiểu như thế. Nhưng lần này, em lại khác, bởi em cứ tưởng rằng chủ nhân của nó là “người cũ” – người làm cho tim em bị thương, vết thương chưa bao giờ liền sẹo.
Em cố tình hẹn gặp anh cho bằng được và vẫn nuôi hi vọng anh là “người cũ” ấy. Lần hẹn đầu tiên ở một quán cà phê nhỏ, em đã cố nén nỗi thất vọng vào tim, cố nhớ xem đã gặp anh ở đâu vì gương mặt anh trông quen lắm. Anh buồn buồn: “Vậy có lẽ em chưa gặp anh trước đây rồi”.
Em né tránh tình cảm của anh bởi em sợ cái mong manh của tình yêu, của những lời hẹn ước.
Anh đã nói: “Em hay nói, hay cười nhưng mắt em không che giấu được nỗi buồn đâu. Em hãy để anh được sẻ chia nỗi buồn đó nghe em!”.
Mặc dù anh đi làm xa, cách nơi em ở hơn trăm cây số nhưng không tuần nào anh không thăm em ít nhất một lần, kiên nhẫn đợi em ở cổng công ty. Anh có những cách quan tâm đến em thật khác. Đơn giản nhưng chân thật và đôi lúc ngố đến mức làm em vừa bực mình vừa thấy thương thương, tội tội.
Đến một ngày, sự chân thành của anh làm em cảm thấy tin cậy. Em đã cho mình một cơ hội để được yêu và được quên…
Valentine này là Valetine đầu tiên mình ở bên nhau. Và cũng chỉ ít ngày nữa thôi, em và anh sẽ đón con trai chào đời. Những ngày thật hạnh phúc nhưng cũng là những ngày đầy khó khăn, chật vật cho đôi vợ chồng trẻ. Mọi lo toan cho hai đứa và cả cho con chỉ biết trông chờ vào đồng lương công nhân của anh.
Valentine của chúng mình sẽ không có hoa, không quà, chỉ có những cái ôm thật chặt, những nụ hôn thật dài… Và chỉ cần như thế thôi, phải không anh!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vẫn phải bước tiếp trên lối đi không có anh
Những bận rộn của cuộc sống đã lấy đi những khoảnh khắc mà trước đây anh đã dành cho em. Không còn những dòng tin nhắn, những lời quan tâm, những cuộc nói chuyện hàng giờ đồng hồ anh đã dành cho em...em cảm nhận đã có lúc trong lòng anh từng có em.
Những ký ức về anh đã in sâu trong trái tim. Có đôi lúc em tưởng như em - anh đã trở thành hai con người xa lạ. Đã không còn dành cho nhau những điều tốt đẹp nhất nữa. Có bao giờ anh nghĩ vì sao em lại hay trách hay hờn giận anh không?. Nếu những tình cảm anh dành cho em đủ để tôi cảm nhận được anh đã dành cho em những yêu thương thật sự thì em sẽ không bao giờ có những lời trách móc hay hờn giận gì anh đâu. Em cũng hiểu khi yêu một người không chỉ đơn giản là yêu mà phải biết chịu đựng, thứ tha và chấp nhận sự thật sẽ mang lại kết quả tốt đẹp hơn khi cứ cố gắng thay đổi nó. Em tự nhủ lòng phải mạnh mẽ và giữ cho mình sự thanh thản. Vậy mà khi nỗi nhớ nhe nhóm lên thì những giọt nước mắt, những nỗi nhớ đã làm tan biến cái vỏ bọc mạnh mẽ của chính em.
Em đang ngộ nhận hay đó là những điều em không dám đối mặt, những lúc em muốn buông tay thì trong lòng em những miền nhớ thương anh lại ùa về, nó khơi lại những tình cảm, những hạnh phúc của em - anh. Em chỉ có thể dành cho người em yêu bằng tất cả chân tình, trong khi anh lại là lãng tử đa tình, trái tim anh yếu mềm dễ bị bóp nát, tình yêu trong anh dường như không còn quan trọng, tình yêu có đến rồi ra đi anh không níu kéo, không bận lòng. Những đắng cay, đau khổ, hạnh phúc trong tình yêu anh đã từng nếm trải và ít nhất một lần anh đã cảm nhận trọn vẹn. Còn khát khao, còn mong chờ những tháng ngày hạnh phúc ở nửa cuộc đời còn lại anh cũng chẳng muốn nghĩ đến. Anh thì như thế....em vẫn phải bước tiếp trên con đường đời, nơi cuối đường ấy có anh đứng chờ em hay không em cũng chẳng biết, em chỉ biết mình phải bước tiếp, xung quanh em còn gia đình, bạn bè. Em yếu đuối, giông bão sẽ làm em té ngã, em cần một bờ vai để tựa......và em thật sự cần anh.
Theo Ngôi Sao
Người uất hận chiếm đất của kẻ phụ tình Tôi biết anh có một người anh trai đang công tác tại TP Hồ Chí Minh và tôi cũng chẳng hề quan tâm lắm đến chuyện đó. Nhưng sự đời sao lại oái oăm với tôi đến thế, sát ngày cưới, người anh trai cả trở về và tôi đã nhận ra anh chính là kẻ mà tôi căm thù nhất trên cõi...