Em à, cùng anh về nhà thôi!
Từ bao giờ hai tiếng “về nhà” khiến anh nhận ra mình có mất tất cả cũng vẫn còn có em? Từ bao giờ hai tiếng “về nhà” lại có thể khiến tim anh rung động mọi lúc? Em à, cùng anh về nhà thôi!
Điều hạnh phúc nhất thế gian chính là được nắm tay người mình yêu, cùng trở về nhà. Đôi lúc mọi thứ tranh đấu giành giật bắt đầu trở thành gánh nặng mệt mỏi, mái ấm hạnh phúc với hình bóng người mình yêu mới là điều kỳ diệu nhất. Em yêu ạ, nắm tay anh cùng trở về nhà nhé?
Nhà của chúng mình có thể sẽ chẳng đẹp như anh đã từng hứa sẽ mang đến cho em. Có khi chỉ là một căn hộ nhỏ với vài ba chậu hoa nhỏ đặt dọc lối đi, nhưng là nơi ấm cúng nhất để trở về. Khi em thấy mệt mỏi, anh ngả vai để em tựa vào, khi em trằn trọc vì những cơn ác mộng, anh vỗ lưng hát cho em nghe.
Tất thảy những mối tình kinh điển trên thế giới này, anh nhìn vào tình yêu của anh, chẳng thấy có gì to lớn. Anh cũng hiểu em đã vì anh mà phải chịu hy sinh nhiều. Như người ta vẫn nói, người đàn ông phải cảm ơn cô gái đã ở bên cạnh anh ta trong suốt thời gian thanh xuân, bởi vì cô ấy đã vì ở bên cạnh anh, mà hy sinh tiêu tốn hết quãng thời gian đẹp nhất của mình.
Điều hạnh phúc nhất thế gian chính là được nắm tay người mình yêu, cùng trở về nhà. (Ảnh minh họa)
Khi anh chẳng là gì, em vẫn ở là mái nhà của anh, là cả thế giới đằng sau lưng mà cho dù anh có tham vọng làm bất cứ việc gì, nếu có vấp ngã, cũng sẽ không lo lắng chẳng ai đỡ đứng lên.
Ngôi nhà nhỏ của chúng mình chỉ rất bình thường thôi. Không biết em có vì thế mà cảm thấy ấm ức với những người bạn khác của em không? Khi các cô ấy lấy được những người chồng mà cả gia thế lẫn t.iền bạc đều ăn đứt anh – người mà chỉ dựa vào khả năng của chính mình và động lực là em để cố gắng?
Người ta có thể trải qua bao nhiêu biến cố, vấp ngã và đau thương, trải qua biết bao bi kịch, sóng gió, để có thể đột nhiên bật lên tiếng “về nhà”, chính là nơi bình yên nhất trong sâu thẳm trái tim, là nơi mà có thể trở về với chính mình, lặng lẽ nằm xuống bên cạnh người mình yêu thương.
Video đang HOT
Em à, mệt mỏi chưa? Chúng mình về nhà nhé?
Thế giới ngoài kia rộng lớn quá, đến nỗi mà có quả nửa thời gian cảm thấy mọi sự nỗ lực là vô ích, cảm thấy muốn buông tay bỏ cuộc, nhưng chỉ cần ngẩng lên nhìn thấy em chìa tay và nói “Chúng mình về nhà thôi” sẽ cảm thấy như chẳng cần gì hết nữa.
Ngôi nhà nhỏ của chúng mình chỉ rất bình thường thôi. (Ảnh minh họa)
Có thể bỏ lại tất thảy hỗn loạn trước mắt, trở về nhà ăn một bữa cơm ngon do chính tay em nấu, xắn tay rửa bát, cùng nhau dọn dẹp nhà cửa, tưới hoa, xem TV và tranh giành điều khiển.
Gì cũng được, chỉ cần căn nhà của chúng ta đầy ắp tiếng cười…
Càng lớn, chúng ta càng dễ cảm động bởi những điều bình thường nhất. Ví dụ như tình yêu, chẳng cần phải chứng minh yêu nhau sâu đậm bao nhiêu, có thể làm điều to lớn gì, chỉ cần một câu “về nhà” dịu dàng, là có thể xóa nhòa tất cả.
Từ khi nào hai tiếng “về nhà” có thể khiến anh rơi nước mắt? Từ bao giờ hai tiếng “về nhà” khiến anh nhận ra mình có mất tất cả cũng vẫn còn có em? Từ bao giờ hai tiếng “về nhà” lại có thể khiến tim anh rung động mọi lúc?
Tình yêu, hàm chưa tất thảy vui, buồn lẫn khổ đau, hạnh phúc. Chắc chắn chúng ta cũng phải trải qua rất nhiều thứ, để mà nhận ra không lạc mất nhau giữa đại dương rộng lớn mà người với người xô nhau bước phía trước.
Dù thế nào, vẫn có một chỗ, để chúng mình cùng nắm tay nhau trở về…
Em à, cùng anh về nhà thôi!
Theo Trí thức trẻ
Hãy trả lại sự hồn nhiên cho em, anh nhé
Em đã dám đương đầu với mọi thứ, thấy mình biết yêu bản thân hơn khi được là chính mình mà không phải chạy theo hình bóng ai khác.
Ảnh minh họa
Em là cô gái hồn nhiên tinh nghịch trong mắt mọi người, cái hồn nhiên ấy theo em mãi từ bao giờ em chẳng biết, có lẽ là từ lúc em cảm nhận được nó. Một cô gái với nhan sắc bình thường như chính mảnh đất nơi em được sinh ra và lớn lên, nhưng em chưa bao giờ thấy tự ti hay chối bỏ nó, em càng trân trọng hơn khi rời xa mảnh đất ấy.
18 t.uổi, em xa nơi quê hương yêu dấu, xa bố mẹ và những đứa bạn chí cốt để đến một nơi xa lạ học tập. Ngày tháng dần trôi qua và em đã kịp thích nghi với cái hối hả xô bồ nơi đây. Chính sự hồn nhiên và hòa đồng của bản thân đã kịp cho em những người bạn mới, những kinh nghiệm của cuộc sống khi phải tự lập từ những điều nhỏ nhất. Những năm tháng sinh viên cứ thế trôi qua theo vòng xoay của cuộc sống, của đất trời. Thấm thoắt thoi đưa, vật lộn với bao bài học và mùa thi liên miên như những cơn mưa ngâu triền miên của Sài Gòn, em và lũ bạn cũng lần lượt ra trường, kết thúc những ngày tháng sinh viên vui buồn lẫn lộn để lại những ký ức đẹp khi em nhìn lại.
Em ra trường và đi tìm được một công việc tương đối phù hợp để thử sức. Em đã gặp anh trong một ngày họp đồng hương xa xứ tại đất khách. Mặc dầu chúng ta biết nhau đã lâu nhưng lần này gặp lại em vẫn có một sự rung động nhất định của cô gái biết yêu lần đầu. Anh theo đuổi em trong một khoảng thời gian với bao sự quan tâm và lo lắng. Khi hai con người xa quê sẽ dễ đồng cảm hơn, em xác định em đã không còn nhỏ để phải chối từ một lời tỏ tình.
Vậy là ta đã quen nhau trong một ngày mưa ở Sài Gòn, anh nắm tay và bảo sẽ yêu em mãi khiến em tràn ngập trong niềm hạnh phúc. Cơn mưa trái mùa làm cho con người ta cảm thấy cần nhau hơn và đồng điệu hơn. Từng hạt mưa nhảy múa theo điệu nhạc nhẹ nhàng vang lên trong quán cà phê như cũng muốn hòa vui với niềm vui trong trái tim bé nhỏ của em. Những ngày hạnh phúc khi em có anh thật là ý nghĩa, em từ một cô gái bướng bỉnh đã biết lắng nghe và chia sẻ mọi thứ với anh.
Em đã mất phương hướng trong tình yêu của anh, anh như vườn địa đàng bao la mà em không thể nào tìm được lối thoát. Rồi chúng ta gặp nhau trong một buổi chiều định mệnh, khi em muốn tìm anh để nói chuyện tình cảm về nhau. Em đau đớn tột cùng khi nhận ra anh đã có người khác thay thế em, tim em thắt lại như có ai đ.âm x.uyên qua nó, trái tim của một người con gái biết yêu lần đầu.
Em và anh tạm xa nhau trong vài tuần, em bình tâm hơn để nhìn nhận lại chính mình. Em vẫn biết mình còn vô tâm, chưa chu đáo trong cuộc sống, đôi lúc còn làm anh buồn và bực bội nhưng anh giả vờ không biết hay cố tình không biết rằng em yêu anh điên dại, yêu anh hơn chính con người vốn có của em. Lần cuối em xin được gặp anh và tặng anh một bộ quần áo với hy vọng anh sẽ nghĩ lại. Nhưng em đã sai khi anh thẳng thừng ném vào em câu nói vô tâm: "Thà anh làm em đau khổ chứ không muốn làm cho cô ấy đau khổ".
Đất trời như nổ tung dưới chân em, em choáng váng và chạy thật nhanh trên những con phố ngày xưa ta đã qua với bao kỷ niệm, giờ đây chỉ còn mình em bơ vơ và lạc lõng. Em lao đầu vào đi học thêm để quên anh, càng quên em lại càng nhớ anh, cồn cào và da diết hơn bao giờ hết. Em cắt mọi liên lạc nhưng anh đâu biết em vẫn thường xuyên vào Facebook anh để theo dõi, đơn giản chỉ để nhìn thấy anh cho thỏa nỗi nhớ mong trong lòng yếu đuối của em.
Hai tháng sau anh cưới cô ấy, em được biết qua một người bạn của anh. Em lại vào Facebook anh để xem hình cưới lần cuối, lòng nhói đau khi người sánh vai trăm năm với anh không phải là em mà là cô ấy. Tim em càng nhức nhối hơn khi anh mặc chính bộ quần áo em tặng lần cuối để chụp hình cưới. Tại sao vậy anh, tại sao anh làm vết thương lòng và lòng tự trọng em bị chà đạp như thế, em khóc và tự hỏi mình có đáng bị như vậy không?
Em lao vào những mùa thi và luận văn khi biết anh đã thực sự không thuộc về em. Em thầm chúc cho anh được hạnh phúc với chính người con gái đã chọn. Khi em cố quên thì anh lại hay nhắn tin, gọi điện, lại hỏi em còn nhớ anh không. Tại sao anh không hiểu lòng tự trọng của em có giới hạn? Em thực sự không hiểu anh đã và đang đùa với tình cảm em để được gì.
Em quay lại với thực tại cuộc sống, biết tìm niềm vui cho riêng mình. Em đã dám đương đầu với mọi thứ, thấy mình biết yêu bản thân hơn khi được là chính mình mà không phải chạy theo hình bóng ai khác. Ngoài kia đất trời đang chuyển động với những quy luật tuần hoàn của nó, em vẫn phải bước tiếp với những dự định đặt ra cho riêng mình, em biết vẫn còn nhiều người đang chào đón mình ở phía trước.
Chiều nay em ra đường, tung tẩy với cơn mưa vừa dứt hạt, văng vẳng bên tai em nghe giai điệu bài hát quen thuộc "Sống trên đời sống cần có một tấm lòng, để làm gì em biết không? Để gió cuốn đi, để gió cuốn đi". Sự thật thời gian đã cuốn trôi những kỷ niệm của chúng ta nhưng em vẫn tự hỏi lòng một điều: "Tuổi hồn nhiên của em đâu rồi? Hãy trả lại nó cho em, anh nhé".
Theo VNE
Để quá khứ ngủ yên cho trái tim thanh thản Dù có đốt trăm nghìn tấm ảnh mà trái tim vẫn không xóa nổi hình bóng ấy, liệu bạn đã thực sự lãng quên? Cuộc sống không có nhiều trải nghiệm mang lại cảm giác đau đớn tận cùng như khi bị một người hết mực yêu thương ruồng bỏ. Bạn sẽ cảm thấy trái tim như vỡ vụn ra, vì thế người...