Đường xuống “địa phủ” của các “ông trùm” m.a t.úy
Những “chuyến hàng tử thần” mà Quyết “tạo công ăn việc làm” cho Dung và Ngọc đã biến đường dây này trở thành chuyên nghiệp, song nó cũng nhanh chóng bị xóa sổ. Cơ quan công an chặt đứt manh mối từ Quyết, do đó “bố già” của đường dây này phải dần lộ diện. Số t.iền và “hàng” từ đường dây này lộ sáng với những con số khiến các ông trùm cũng khiếp đảm…
Ngọc ngơ ngáo khi nhận án t.ử h.ình.
Vừa cho con bú, vừa đếm “hàng”
Dung vốn là người đàn bà có nhan sắc, cuộc tình của Dung và Ngọc cũng bắt đầu từ “hàng trắng” và cả hai người phải lìa xa nhau cũng bởi tội ác gieo rắc “cái c.hết trắng” cho đồng loại. Chính cuộc sống khốn khó của đôi vợ chồng trẻ và sự xuất hiện của Quyết đã làm cho Ngọc nguyện đ.ánh đổi cuộc sống, gia đình và tương lai cho tử thần. Miền đồng đất Xuân Tiến (Xuân Trường, Nam Định) khi xưa chỉ có 2 mùa lúa chín, vợ chồng Dung – Ngọc không cáng đáng nổi cuộc sống ngày càng khốn khó bên mái tranh nghèo. Đã vậy, Ngọc lại là một trong những con ma cờ bạc, trong cơn túng quẫn, được Quyết nhiệt tình giúp đỡ thoát hiểm, lại được tận hưởng “mùi đời” sau làn khói h.eroin, Ngọc lao vào con đường buôn bán h.eroin tình nguyện đến mức tự biến nhà mình thành nơi giao dịch, tàng trữ h.eroin.
Ban đầu, Dung một mực từ chối nhưng Ngọc nài nỉ: “Nhà mình làm nhà còn nợ, để anh làm “cửu vạn” cho chú ấy lấy t.iền trả nợ”. Mãnh lực của đồng t.iền cùng với đàn con thơ khốn khó đã khiến Dung trở thành trợ thủ đắc lực của chồng buôn 11 chuyến “hàng”. Nhiều chuyến “hàng”, Dung vừa cho con bú, vừa đếm “hàng”, tráo h.eroin nhanh như sàng gạo. Không những làm “cửu vạn” cho Quyết, Dung và Ngọc còn tự thiết lập cho mình một đường dây riêng với vai trò đầu tàu là Nguyễn Thị Tốt.
Nguyễn Thị Tốt đã thể hiện xuất sắc vai diễn là một đầu nậu cỡ bự ở Xuân Trường, bao thầu trọn gói rất nhiều bánh h.eroin của Ngô Văn Ngọc, Ngô Văn Tỉnh, Đinh Thị Dung, Ngô Văn Đệ, Mai Văn Cao… bán lại cho Nguyễn Thị Thắm và các đối tượng khác ở Lạng Sơn. Với phương châm “không để bạn hàng đói hàng”, để chuẩn bị công cuộc đi buôn, kho “hàng” của Dung luôn luôn đầy ắp. Nhiều lần, Tốt đến nhà Dung hỏi mua “hàng”, bất kỳ lúc nào, bất kỳ thời điểm nào Dung đều đáp ứng “ngon lành cành đào”. Chồng bị bắt ngày 24/9/1999, nửa năm sau Dung cũng nối gót vào tù. Ngày bị bắt, nghe tiếng khóc nấc của những đứa con thơ còn đang khát sữa mẹ, Dung thay đổi suy nghĩ về tội lỗi mà mình đã gây ra.
Hôm tòa xử, Ngọc vội dúi vào tay vợ một chiếc khăn tay màu hồng có thêu chữ: “Suốt đời Ngọc chỉ yêu thương mãi Dung và ba con” và ảnh đứa con trai út. Dung cầm chiếc khăn thỉnh thoảng khẽ run run mở ra ngắm ảnh con và nhìn vào dòng chữ. Ngọc đã dồn hết tình thương và tâm huyết thêu những nét chữ ấy trong tù. Phải chăng, đó là lời sám hối muộn mằn, lời tạ tội và việc làm có ích duy nhất trong những ngày tháng cuối đời ngắn ngủi cho vợ con? Tất cả tình yêu thương còn sót lại, Ngọc trao hết cho Dung với tia hy vọng cuối cùng, Dung sẽ hoàn lương trở về tạ tội với các con nhưng liệu có còn cơ hội khi mà Dung bị phạt án chung thân? Hạnh phúc gia đình tan vỡ, chồng lĩnh án t.ử h.ình, ba đứa con dại bơ vơ phải sống nhờ cậy vào tình thương của ông bà ngoại.
Ở trong trại, đêm đêm khi các phạm nhân đã ngủ say, Dung lại sám hối. Những lúc nhớ con cồn cào, Dung lại ngắm bức ảnh các con chụp hôm đám tang Ngọc, cầm chiếc khăn tay màu hồng rồi bật khóc nức nở. Dung tâm sự với cán bộ trại rằng, nếu biết trước tội lỗi nặng nề thế này, không bao giờ dám phạm tội. Tội nghiệp cho bố mẹ chồng Dung, bốn đứa con trai, cháu rể phải chịu những bản án nghiêm khắc nhất, con dâu và cháu gái đang lẩn trốn sự tầm nã gắt gao của công an, bỏ lại mười đứa cháu bơ vơ. Chúng chỉ trông chờ vào tình thương của ông bà nội và người thím dâu duy nhất là vợ Ngô Quang Tỉnh. Bố bị x.ử t.ử hình, mẹ và chị bỏ trốn vì bị truy nã, mấy đứa con Ngô Văn Đoàn lầm lũi sống, giam mình trong căn nhà hai tầng đã bị kê biên. Cửa trước luôn đóng kín, cách biệt với thế giới bên ngoài, lối vào giờ chỉ còn cánh cửa hậu giáp bờ ruộng. Tài sản duy nhất có giá trị trong nhà là chiếc máy xay xát thóc.
Những giọt nước mắt muộn màng của Đinh Thị Dung.
Video đang HOT
Những bóng ma vùng biên và cánh tay phải của “bố già hàng trắng”
Xét về “m.áu làm giàu” từ “hàng trắng”, các đối tượng ở miền núi liều lĩnh không kém dưới xuôi. Trong những lần về thăm quê ngoại ở Xuân Tiến, Xuân Trường, Nam Định, Kế và Ngọc làm quen và kết nghĩa với Lê Văn Giang, sinh ra và lớn lên tại Mai Châu, Hòa Bình. Biết nơi Giang ở “nguồn m.a t.úy dồi dào”, chúng rủ Giang đi buônma túy kiếm lời. Bùi tai, Giang nhận lời, t.iền công mỗi chuyến vận chuyển thuê 1,5 triệu đồng. Kiếm được chút vốn, Giang quyết định hùn vốn đi buôn h.eroin, chuyến nhiều nhất tới 4 bánh.
Còn Hà Văn Dịnh, người dân tộc Thái ở bản Nam Thành, Thành Sơn, Thanh Hóa, giáp biên giới Việt – Lào, nhiều lần trực tiếp và chỉ đạo từ xa đội ngũ đàn em đi giao “hàng trắng” dưới Nam Định. Nghiện nặng, Dịnh còn theo đồng bọn đi cướp h.eroin của một nhóm đối tượng người Lào. “Chất trắng” đã cho hắn tất cả từ bộ dàn karaoke, loa đài, vô tuyến… và những cơn phiêu tận chốn bồng lai nhưng nó cũng cướp đi chất người của hắn. Người vợ đầu tiên đã lặng lẽ bỏ hắn đi biệt xứ. Cô vợ thứ hai đã không ít lần dọa t.ự t.ử vì hắn không chịu đi cai nghiện. Ngày 13/10/2000, Dịnh đã bị tóm gọn khi đang say giấc trong chính căn nhà của y.
Trong số tay sai đắc lực của Dịnh phải kể đến Hà Văn Tèn. Tháng 10/1998, Diệp và Dịnh mỗi người đưa cho Tèn 2.000 USD để “góp vốn” chung mua h.eroin. Tèn mua 2 bánh h.eroin mang về Nam Định giao cho vợ chồng Ngọc, Dung tiêu thụ. “Đi đêm ắt có ngày gặp ma”, tháng 12/1998, Diệp và Dịnh giao cho Tèn 2 bánh h.eroin bán cho Dung. Sáng hôm sau, trên đường trở về Thanh Hóa tại cầu Lạc Quần, Tèn bị Công an huyện Xuân Trường tạm giữ ba ngày vì phát hiện mang theo một tép h.eroin trong người. Trong phi vụ này, Phạm Văn Tuấn hiện nguyên hình một tên l.ừa đ.ảo, cuỗm của vợ chồng Dung, Ngọc 138 triệu đồng để “chạy” cho Quyết đang có lệnh truy nã và Tèn thoát tội. Nực cười là ngay cả khi Quyết đã bị bắt, Dung vẫn ngờ nghệch “cố đ.ấm ăn xôi” tiếp tục chi cho Tuấn 20 triệu đồng với hy vọng Quyết sẽ thoát tội.
Trong phiên tòa xét xử giai đoạn hai của chuyên án tại Thanh Hóa, một lần nữa Tuấn lại bị tuyên án chung thân, mặc dù hắn thản nhiên phủ nhận vai trò “ông trùm” khét tiếng, luôn cấu kết chặt chẽ cùng vợ chồng Dung – Ngọc và Nguyễn Thị Tốt chi phối mọi hoạt động luân chuyển, tiêu thụ m.a t.úy trên địa bàn tỉnh Nam Định. Bảy bị cáo Ngô Văn Ngọc, Nguyễn Văn Quyết, Ngô Văn Tỉnh, Phạm Bá Dìn, Trần Văn Kế, Lê Văn Giang, Hà Văn Dịnh đã phải lĩnh mức án nghiêm khắc nhất là t.ử h.ình.
Mê cung hàng trắng vùng sơn cước
Căn cứ tài liệu thu thập được, ban chuyên án chỉ đạo, phải tập trung lực lượng truy bắt bằng được một số đối tượng chính ở huyện Quan Hóa, tỉnh Thanh Hóa. Cơ quan điều tra đã bắt hai nữ quái là Nguyễn Thị Tốt (“sở hữu” lệnh truy nã vì buôn bán 48 bánh h.eroin) và Đinh Thị Dung, vợ Ngô Văn Ngọc mua bán 34 bánh h.eroin với các đối tượng ở Nam Định, Hải Phòng và huyện Quan Hóa, Mường Lát, thuộc tỉnh Thanh Hóa. Tích cực đấu tranh, ban chuyên án bắt hàng loạt đối tượng trong đường dây m.a t.úy do Phạm Bá Dìn cầm đầu từ Thanh Hóa về Nam Định, làm rõ hành vi mua bán 71kg h.eroin và 23,5kg t.huốc p.hiện của 24 đối tượng.
TRẦN PHƯƠNG – CHÍ CÔNG
Theo_Đời Sống Pháp Luật
Nữ trinh sát m.a t.úy bóng hồng quả cảm
Là nữ trinh sát ma tuý đầu tiên và cũng là nữ trinh sát dày dạn kinh nghiệm nhất của PC47, Công an Hoà Bình, những chiến công, những thành tích mà chị Nguyễn Thị Hồng Thanh có được thật khiến nhiều người ngưỡng mộ và cảm phục.
Gắn bó với Phòng Cảnh sát điều tra tội phạm về ma tuý (PC47) Công an tỉnh Hoà Bình gần 20 năm nay kể từ khi phòng được thành lập, chị được bạn bè, đồng đội ưu ái đặt tên là "bông hồng thép" bởi sự dũng cảm, nhiệt huyết và yêu nghề.
Chị kể, năm 1999, chị về đầu quân cho Phòng PC47 Công an tỉnh Hoà Bình rất ngẫu nhiên. Trước đó chị công tác tại Trại tạm giam Công an tỉnh Hoà Bình 12 năm, 12 năm ấy gắn bó với công việc quản giáo, chị muốn mình có một sự thay đổi nào đó, và khi được một đồng nghiệp "rủ rê", nghe "bùi tai", chị quyết định xin chuyển về Phòng PC47 để bắt đầu một công việc hoàn toàn mới.
Cũng bởi xuất thân là cán bộ trại giam nên những nghiệp vụ trong đấu tranh và ngăn ngừa những tội phạm về m.a t.úy của chị lúc đầu chẳng có gì. Những gì chị có được ngày hôm nay đều là "học lỏm" từ thế hệ đi trước, các đồng chí, đồng đội của mình.
Kể lại kỷ niệm chuyến "nội tuyến" đầu tiên khi bước chân vào nghề trinh sát ma tuý, chị Thanh vẫn còn nguyên cái cảm giác hồi hộp trong giây phút lao vào khống chế đối tượng. Năm 2001, chị cùng một đặc tình và một trinh sát của ta được giao nhiệm vụ vào mua hàng trực tiếp của một cặp vợ chồng người Mông.
Nhận được tín hiệu có hàng trên nhà, chị và đồng nghiệp nhanh chóng lao lên bắt giữ đối tượng. Khi hai đồng nghiệp nam tìm cách khoá người chồng thì một mình chị lao vào bắt giữ bà vợ. Cuộc vật lộn diễn ra vô cùng quyết liệt khi anh em đồng nghiệp vào hỗ trợ thì chúng mới bị khống chế.
Chị bảo, Bản thân người dân tộc Mông có ngoại hình rất giống nhau, khó có thể phân biệt được tên t.uổi, nên những lần đối mặt với chúng, chị chỉ biết lao vào ôm chặt để khống chế đối tượng, cứ thấy người là ôm, không cho đối tượng có cơ hội tẩu thoát.
Lúc m.áu nghề lên, không kiềm chế được, chẳng ngại gì cả. Sau mỗi lần "đánh án" trở về, đồng đội lại tếu táo: "Thanh hôm nay là sướng nhất vì được ôm nhiều!", thì chị và các đồng nghiệp lại cười phớ lớ như chưa từng đối mặt với hiểm nguy.
Những lần đấu tranh trực diện với kẻ thù không hề khiến người đàn bà "thép" ấy nao núng. Nhưng duy nhất có một vụ án mà ám ảnh chị đến bây giờ bởi sự hi sinh, mất mát của những người đồng đội là quá lớn và bản thân chị hôm ấy nếu không nhờ sự may mắn thì có lẽ cũng không thể thoát khỏi tử thần. Đó là chuyên án rúng động cả nước vào ngày 5/2/2010 khi vây bắt đối tượng truy nã đặc biệt nguy hiểm Vàng A Khua, "trùm" m.a t.úy sừng sỏ tại địa bàn Hang Kia (huyện Mai Châu).
Trung tá Nguyễn Thị Hồng Thanh là một trong những đồng chí còn sót lại của thế hệ vàng, công an tỉnh Hòa Bình.
Chị Thanh vẫn nhớ như in hôm tham gia chuyên án đúng vào ngày 22 tháng Chạp, khi mọi người đang quây quần sum vầy bên mâm cơm ngày giáp Tết, chị nhận được lệnh lên đường. Đích thân chị cùng đồng chí Sùng A Trư (sau đồng chí Trư hi sinh ngay trong chuyên án này - PV) vào kiểm tra nhà đối tượng.
Vừa đến cửa sổ thì tên Vàng A Của, con trai Vàng A Khua nấp trong nhà b.ắn ba phát chỉ thiên, chị và đồng chí Trư vội vàng chạy tìm chỗ nấp. Cứ thế, hai cô cháu phục kích ròng rã mấy tiếng đồng hồ. Đến khi được lệnh rút ra ngoài cũng là 12 giờ trưa, cả lực lượng của ta ai cũng đói và mệt.
Vì được lệnh đi từ 3 giờ sáng, không ai kịp mang theo thứ gì, nên huy động hết mọi người, chị mới có được vài trăm nghìn đồng nhờ một đồng chí đi hàng chục kilomét đường rừng mua được ít bánh mì hết hạn và nước lọc cho mọi người ăn tạm. Phải đến 3 giờ chiều, lãnh đạo phòng và Ban Giám đốc Công an tỉnh mới lên đến nơi tiếp tế đồ ăn và trực tiếp chỉ đạo chuyên án.
Sau khi biết chắc tên Vàng A Của đang ở nhà dưới của hắn, Ban Giám đốc quyết định cho b.ắn hơi cay để khống chế đối tượng. Không chịu được, tên Vàng A Của phải nhoài ra ngoài cửa. Ngay lập tức, đồng chí Thượng tá Hà Thái Yềm (khi đó là Phó trưởng Công an huyện Mai Châu), Thiếu úy Sùng A Trư (Công an huyện Mai Châu) và Trung úy Bùi Quốc Đại (cán bộ của Phòng PC47) lao lên bắt giữ đối tượng.
Còn chị cũng vội vàng vào nhặt đầu đạn và thu dọn "chiến trường", nhưng chưa kịp cầm đầu đạn trên tay thì bỗng nhiên một tiếng thét kinh hoàng vang lên, tên Vàng A Khua, bố Vàng A Của từ dưới hầm chạy lên, vừa gào thét vừa lia s.úng AK xối xả vào lực lượng làm nhiệm vụ. Chị chỉ biết lao ra ngoài cửa, vòng ra sau nhà rồi mải miết bò ra vòng ngoài, mặc cho đạn b.ắn tới tấp sau lưng.
Ra đến nơi, chưa kịp định thần lại thì đã thấy đồng đội tới tấp cáng người bị thương ra. Chưa bao giờ chị thấy cảnh tượng thương tâm đến thế. Ba đồng chí Hà Thái Yềm, Sùng A Trư, Bùi Quốc Đại hi sinh, m.áu tuôn xối xả. Bản thân chị cũng chạy lên chạy xuống ô tô không biết bao lần để lấy bông băng cứu thương giúp cô y tá, khi chị này vẫn chưa kịp hoàn hồn, tay vẫn run b.ắn lên không xé nổi túi bông băng. Nhắc đến đây, đôi mắt chị lại đỏ hoe khi nghĩ về những người đồng đội đã hi sinh.
Công an tỉnh Hòa Bình thu giữ 100 bánh m.a t.úy trên xe của Tạ Văn Hùng, giang hồ khét tiếng một thời.
Nghề trinh sát ma tuý luôn được coi là nghề nguy hiểm bậc nhất khi thường xuyên đối mặt với những tội phạm manh động, liều lĩnh, luôn được trang bị vũ khí nóng, hiện đại, sẵn sàng nhả đạn vào lực lượng Công an bất cứ lúc nào. Đàn ông con trai làm trinh sát ma tuý đã khó khăn, vất vả, nhưng đàn bà con gái làm nghề này còn khó khăn, vất vả hơn bội phần.
Hơn 10 năm làm trinh sát, đối mặt với bao nhiêu hiểm nguy nhưng chưa bao giờ chị có ý định từ bỏ con đường mình đã chọn. May mắn cho chị là chồng chị trong ngành quân đội nên rất hiểu, cảm thông và tạo mọi điều kiện cho chị hoàn thành công việc. Những lần chị không về đêm, chỉ cần hỏi chị có về không, chị bảo không về là anh biết chị đang đi "đánh án". Tuy nhiên sau vụ ngày 5/2/2010, nếu buổi tối chị không về, anh lại trằn trọc không ngủ được vì lo lắng. Chị bảo chị cũng biết thế nhưng làm sao được, nghề nghiệp mình nó thế rồi.
Khi chúng tôi về Công an Hoà Bình tìm gặp chị, chị đang tận dụng những ngày nghỉ phép hiếm hoi để đón đứa cháu ngoại mới sinh từ Hà Nội về chơi. Đây cũng là giây phút ít ỏi chị được ở bên gia đình để làm tròn bổn phận của một người vợ, người mẹ, người bà, để rồi sau đó, chị lại tiếp tục cùng đồng đội lao vào những trận chiến sinh tử.
Biết rằng sau thành công của mỗi chuyên án là sự góp công, góp sức của rất nhiều người, là sự lãnh đạo tài tình sáng suốt của các vị chỉ huy, nhưng những chiến công nối tiếp chiến công của Phòng Cảnh sát điều tra tội phạm về ma tuý, Công an Hoà Bình mà trong đó chuyên án nào cũng có sự tham gia trực tiếp của Trung tá Nguyễn Thị Hồng Thanh đủ thấy sự mưu trí, dũng cảm và nhiệt huyết yêu nghề của chị lớn đến nhường nào
Theo Ngọc Trâm - Đậu Dung
Cảnh sát toàn cầu
Những pha kỳ án trong đời của các trinh sát m.a t.úy Nghề trinh sát ma tuý luôn được xếp vào hàng top những nghề nguy hiểm trong lực lượng Công an, bởi những đối tượng phạm tội khi bị bắt thường lĩnh án tù nặng hoặc t.ử h.ình vì thế luôn bất chấp tìm mọi cách chống trả. Đã không có ít vụ án, tội phạm sử dụng cả hàng "nóng" để đáp trả...