Đuổi vợ khỏi nhà để lấy bồ, 5 năm sau tôi nhận cái kết đắng
Tôi ân hận vô cùng vì những chuyện tôi đã gây ra, giờ tôi trắng tay, chẳng có thứ gì khi đã ở cái t.uổi đáng nhẽ người ta phải đuề huề…
Ảnh minh họa
Tôi cưới vợ cách đây gần 20 năm, có 2 con đủ nếp đủ tẻ. Ngoài 40, tôi là chủ một công ty riêng, kinh tế ổn định. Vợ tôi ở nhà nội trợ, còn hai con đang đi học, đứa nào cũng giỏi giang, ngoan ngoãn.
Cứ nghĩ mọi thứ thế là ổn, nhưng một lần đi ăn tiếp khách, tôi gặp và say mê một cô gái bên công ty đối tác. Linh trẻ, đẹp, cuốn hút và ngọt ngào, ít hơn tôi đến 20 t.uổi. Với điều kiện của mình, tôi không ngại tặng Linh những món quà giá trị, chẳng bao lâu sau, cô ấy chấp nhận làm nhân tình của tôi.
Một thời gian sau, vợ biết chuyện, cô ấy khóc lóc cầu xin tôi nghĩ lại, nhưng thú thực lúc ấy tôi mê muội lắm, không dứt ra được, lại thêm cái chán chường vì chuyện ấy với vợ không tốt, nên tôi quyết tâm ly hôn luôn.
Các con tôi hận bố, không đứa nào theo tôi.
Tôi để lại nhà cho vợ con rồi ra đi với người tình.
Video đang HOT
Mới đầu, cuộc sống cũng rất ngọt ngào, dễ chịu. Tôi muốn cô ấy đăng ký kết hôn và sinh con nhưng Linh không chịu, bảo vội gì, cứ từ từ.
Sau đó một thời gian, công việc làm ăn của tôi không hiểu vì sao cứ thế sa sút. Tận ngày đứng cận kề bờ vực phá sản, tôi mới phát hiện ra sự thật đau lòng, hóa ra Linh chính là người bán thông tin nội bộ của tôi cho công ty cũ. Lúc này, tôi mới ngã ngửa ra, sao tôi chủ quan như thế. Tôi gần như phát điên, muốn tìm Linh hỏi cho ra nhẽ thì cô ấy biến mất hoàn toàn, tôi không thể nào liên lạc được.
Về nhà lục tung két sắt, ngăn tủ, bao nhiêu giấy tờ, tài sản giá trị đã không cánh mà bay. Tôi sững sờ khi nhận ra việc mình đã bị lừa.
Tôi uống rượu say khướt suốt cả tuần trời, không liên lạc với ai. Sau đó tìm về nhà vợ cũ nhưng cô ấy không tiếp, các con cũng dửng dưng với tôi. Mỗi đêm về tôi lại bị nỗi ân hận và đau đớn giằng xé. Tôi phải làm sao đây?
Theo Phunutoday
10 năm trước hùng hổ đuổi vợ ra khỏi nhà, 10 năm sau gặp lại phải ngồi lau từng gót giày cho cô ấy
Đúng lúc đó, chiếc ô tô sang trọng đỗ xịch trước cổng. Một người phụ nữ bước vào, cất giọng sang sảng: "Chị Tư sao giờ mới gọi thợ đ.ánh giày thế? Tôi bảo chị làm mấy ngày trước rồi mà".
Tôi là công tử nhà giàu chính hiệu, kiểu sung sướng từ trong trứng nước. Từ nhỏ, tôi đã được bao bọc trong sự giàu sang, ai cũng phục dịch mình từng li từng tí. Không ai, kể cả bố mẹ tôi dám làm tôi phật ý.
Vậy mà khi tôi cưới vợ, cô ấy lại làm tôi phát điên. Tôi cưới Hằng vì cô ấy xinh đẹp, hiền dịu, khác hẳn cái đám con gái suốt ngày bu xung quanh tôi để đòi lên giường. Tôi cưới vợ xong vẫn ngang nhiên gái gú bên ngoài. Bố tôi có một công ty chuyên kinh doanh nội thất, làm ăn rất phát đạt, vì là con trai một nên đương nhiên, tôi sẽ thừa hưởng gia sản của bố mẹ. Nhưng thay vì suốt ngày mài mặt ở công ty, tôi giao hết việc cho cấp dưới rồi đắm mình trong những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng.
Hằng mang bầu, tôi chả để ý, tôi cứ đi cả ngày, tối về bắt vợ dọn dẹp mớ hỗn độn mà mình thải ra. Có hôm nghe vợ cằn nhằn, tôi tiện thể đạp luôn cho vợ một cái vào bụng. Đêm đó Hằng lên cơn đau bụng, phải đi viện cấp cứu. Cô ấy kêu gào khi lên xe ô tô: "Anh g.iết c.on tôi rồi. Anh là cái đồ ác độc".
Cô ấy kêu gào khi lên xe ô tô: "Anh g.iết c.on tôi rồi. Anh là cái đồ ác độc". (Ảnh minh họa)
Tôi chỉ cười gằn rồi nói với cô ấy: "Tại cô làm vợ không ra gì nên không để đức lại cho con đấy. Ai bảo cô cãi tôi làm gì?". Rồi cũng qua chuyện đó, đến khi Hằng có con lần thứ hai, tôi lại gây chuyện vì tôi thấy cả tháng rồi tôi không đụng vào người cô ấy, lẽ nào cô ấy lại đi chung chạ với thằng nào đó? Cái ý nghĩ ấy cứ liên tục giày vò tôi khiến tôi phát điên. Tôi đi ra ngoài thì thôi chứ cứ về nhà là tôi lại lôi Hằng ra h.ành h.ạ. Tôi đ.ánh đ.ập cô ấy, tra hỏi cô ấy, nhốt cô ấy vào một căn phòng tối không cho ăn uống gì. Đêm hôm đó, cô giúp việc không hiểu sao lại tìm thấy chìa khóa, mở cửa cho vợ tôi. May mà lúc đó tôi đi nhậu về, thấy Hằng đang tìm quần áo trong phòng ngủ, tôi lôi cô ấy ra giữa nhà tát cho cô ấy vài cái rồi ôm đống quần áo của cô ấy ra vứt ngoài sân. Tôi hét lớn: "Cút ngay khỏi nhà tao. Mày ngủ với thằng nào có bầu rồi giờ đây lại ăn vạ tao phải không? Loại vợ như mày tao không cần".
Tôi hét lớn: "Cút ngay khỏi nhà tao. Mày ngủ với thằng nào có bầu rồi giờ đây lại ăn vạ tao phải không? Loại vợ như mày tao không cần". (Ảnh minh họa)
Tôi không ngờ rằng cú đẩy của tôi lại làm Hằng sảy thai. Đến lúc từ bệnh viện trở về, Hằng đi thẳng, không nhặt lấy bất kỳ bộ quần áo nào cả. Lúc đó, bố mẹ tôi không dám nói bất kỳ câu gì.
Hằng đi được một thời gian thì công ty của tôi cũng lụn bại dần. Không hiểu sao cứ đơn hàng nào xuất ra cũng bị lỗi trả về. Khách hàng lần lượt bỏ đi hết. Nợ ngân hàng cứ đội lên mà t.iền thu về không có. Tôi thì suốt ngày chỉ ăn chơi bù khú với đám bạn bên ngoài. Không có vợ, tôi càng ăn chơi tợn, đến khi gia đình tôi tuyên bố phá sản, bán nhà thì tôi mới tỉnh ngộ. Nhưng đã muộn, bố mẹ tôi lâm vào cảnh đau ốm, nợ nần càng làm cho sức khỏe hai ông bà suy kiệt.
Thấm thoắt cũng được 10 năm Hằng đi khỏi nhà tôi. Tôi bây giờ từ chỗ là một chàng công tử suốt đời chưa thấy khổ là gì, nay bỗng dưng trở thành người đàn ông không có nhà, không việc làm. Chủ nợ thì suốt ngày đeo bám, có lần tôi còn bị bọn đòi nợ thuê rượt đ.ánh bầm dập cả mặt mày.
Tôi sống một mình một thời gian thì cũng gặp được một phụ nữ có hoàn cảnh bi đát tương tự. Chúng tôi về ở với nhau trong căn nhà thuê ở xóm lao động nghèo. Không biết làm nghề gì, tôi đành học cách đ.ánh giày rồi ngày ngày đi lê la các phố.
Một buổi chiều nọ, khi tôi đang thất thểu bước đi trên vỉa hè thì nghe tiếng gọi giật từ phía sau. Tôi quay lại thì thấy một phụ nữ tầm 50 t.uổi, chị ta gọi tôi vào căn biệt thự rất sang trọng rồi bảo: "Chú ngồi đây đợi tí, tôi mang giày ra chú đ.ánh giùm bà chủ của tôi nha".
Tôi khấp khởi mừng thầm khi thấy số giày mà chị giúp việc mang ra giữa sân. Phải đến 50 đôi giày da, tôi mừng lắm, kiểu gì hôm nay cũng đủ t.iền đong gạo và còn chừa một ít cho quỹ tiết kiệm của hai vợ chồng. Nghĩ thế, tôi ngồi lau từng đôi giày rất cẩn thận.
Tôi mừng lắm, kiểu gì hôm nay cũng đủ t.iền đong gạo và còn chừa một ít cho quỹ tiết kiệm của hai vợ chồng. Nghĩ thế, tôi ngồi lau từng đôi giày rất cẩn thận. (Ảnh minh họa)
Đúng lúc đó, chiếc ô tô sang trọng đỗ xịch trước cổng. Một người phụ nữ bước vào, cất giọng sang sảng: "Chị Tư sao giờ mới gọi thợ đ.ánh giày thế? Tôi bảo chị làm mấy ngày trước rồi mà". Chị giúp việc chạy ra lí nhí xin lỗi. Tôi thất thần ngẩng lên nhìn và ngớ người khi nhận ra bà chủ đó chính là Hằng.
Đứng trước mặt tôi bây giờ không phải là Hằng của ngày xưa mà là một phụ nữ sang trọng, gương mặt sắc sảo. Cả hai chúng tôi đều ngạc nhiên, nhưng sau một hồi lấy lại bình tĩnh, Hằng ngang nhiên bước vào phía trong rồi bảo giúp việc đóng cửa lại. Trước khi đi vào, Hằng còn nói vọng ra: "Tôi mà thấy còn vết bẩn nào trên đôi giày là không trả t.iền đâu nhé". Còn tôi, đôi tay tôi run đến nỗi không thể cầm đôi giày để đ.ánh nữa. Có c.hết tôi cũng không ngờ mình lại gặp lại vợ cũ trong hoàn cảnh trớ trêu này. Phải chăng ông trời đang bắt tôi trả giá lại những gì mà tôi đã gây ra cho Hằng thời gian trước?
Theo Một Thế Giới
Biếu tết nội – ngoại: Đòi công bằng, chồng đuổi vợ ra khỏi nhà Huy định biếu tết bố mẹ đẻ cả chục triệu, trong khi bố mẹ tôi anh nói, chỉ cần giỏ quà và 2 triệu đồng là được. Tôi sinh ra ở một tỉnh miền núi, xuống Hà Nội học đại học thì yêu và quen Huy - chồng tôi bây giờ. Huy hơn tôi gần chục t.uổi, anh cũng là dân tỉnh lẻ...