“Đúng là đồ khùng!”
Chỉ 3 năm sau khi l.y hô.n, vết thương mà anh gây cho tôi đã lên da non.
Tôi không bao giờ quên cái ngày anh “đi công tác” về và chìa tờ đơn ly dị trước mặt tôi: “Anh đã suy nghĩ kỹ. Nếu cứ kéo dài cuộc sống thế này thì chỉ làm khổ nhau thôi. Em ký đi để chúng ta giải thoát cho nhau”.
Giọng anh thật nhẹ nhàng mà tôi nghe như có trăm ngàn mũi kim đâ.m vào tim mình. “Anh muốn sống với cô ấy thì cứ dọn ra ở riêng, em không muốn các con bị sốc. Bé Thư sắp sửa thi tốt nghiệp mà anh…” – tôi cố kềm nhưng nước mắt cứ tuôn trào. Anh im lặng một lúc rồi lắc đầu: “Tụi nó lớn hết rồi. Nếu cái gì cũng vịn lý do con cái còn nhỏ dại thì sẽ không bao giờ giải quyết dứt khoát được mớ bùi nhùi này đâu. Anh đã quyết rồi. Em không ký thì anh cũng sẽ đơn phương nộp đơn l.y hô.n”.
Anh nói và làm đúng như vậy. Tòa mời hòa giải, tôi giấu con, lẳng lặng ra tòa một mình. Tôi không chấp nhận l.y hô.n nhưng lý lẽ không đủ sức thuyết phục quan tòa và cả anh. Sau 2 lần hòa giải không thành, vị thẩm phán nói riêng với tôi: “Anh ấy đã không muốn thì chị cũng đừng cố. Một khi anh ấy muốn sống với người khác thì chị có níu kéo cũng vô ích, lại càng làm cho anh ấy có cớ gây khó dễ cho mấy mẹ con. Thật tình nhìn chị, tôi cũng không đành lòng nhưng đã là luật pháp thì phải chấp hành…”.
Khi bé Thư biết chuyện, nó gần như câm nín bởi xưa nay, trong mắt chị em nó, anh là một người cha toàn mỹ. Nó luôn tự hào với bạn bè, thầy cô vì có cha là một cán bộ khoa học giỏi giang, là tác giả của nhiều công trình nổi tiếng. Câu nó hay nói với bạn bè là: “Ba tao đó!” với ánh mắt sáng ngời. Vậy mà giờ đây, mọi thứ đã sụp đổ trước mắt nó. “Tại sao lại như vậy hả mẹ? Tại sao ba mẹ ly dị? Chẳng lẽ từ trước tới nay, hai người đóng kịch trước mặt tụi con?”- nó hỏi tôi mà nước mắt giàn giụa.
Cứ tưởng mọi thứ sẽ êm trôi theo ngày tháng, tôi sẽ không còn phải bận tâm bất cứ điều gì về anh. (ảnh minh họa)
Đúng là chúng tôi đã đóng một cách xuất sắc vở kịch hạnh phúc trước mắt các con kể từ khi anh gặp lại người yêu cũ sau nhiều năm thất lạc. Anh bảo cuộc chia ly trước đây là do hoàn cảnh, Ngọc vẫn chưa yêu ai dù đã nhiều năm sống và làm việc ở nước ngoài. Và điều quan trọng nhất là hai người vẫn còn yêu nhau. Anh muốn bù đắp cho Ngọc những gì mà ngày xưa hai người đã thề nguyền. Ngày trước, cô ấy vẫn đi đi về về thì anh không đòi l.y hô.n; còn bây giờ, người ta đã về ở hẳn nên anh muốn mọi việc phải dứt khoát, rõ ràng.
Video đang HOT
Vậy là cuộc hôn nhân kéo dài 18 năm của chúng tôi chấm dứt. Tôi không biết mình buồn hay vui vì suốt một tuần lễ, tôi không nghĩ được gì, làm được gì. Cả chuyện ăn uống, tôi cũng không nhớ. Đến nỗi bé Thư trở thành người an ủi, động viên mẹ: “Mẹ còn có con và em Quân mà, mẹ có bề gì, tụi con biết sống với ai?”. Nói rồi nó lại ôm mẹ mà khóc.
Cái cảnh con dỗ dành mẹ rồi mẹ lại dỗ dành con kéo dài rất lâu nhưng cuối cùng rồi cũng chấm dứt. Tôi bảo con: “Dù sao thì mình vẫn phải sống con à”.
Vậy là mẹ con tôi quyết định đứng dậy để sống cho thật tốt, thật đàng hoàng để không ai có lý do gì bảo rằng, cái nhà ấy không có nóc. Bé Thư vượt qua kỳ thi tốt nghiệp, vào đại học. Thằng Quân noi gương chị cũng cố gắng học giỏi để mẹ vui lòng.
Tôi không ngờ, cuối cùng mọi thứ bỗng trở nên thoải mái, dễ chịu như vậy. Chỉ 3 năm sau khi l.y hô.n, vết thương mà anh gây cho tôi đã lên da non. Tôi nói với bé Thư: “Hạnh phúc của mẹ bây giờ là hai chị em con”. Con bé dụi đầu vào ngực mẹ: “Con thương mẹ quá!”.
Cứ tưởng mọi thứ sẽ êm trôi theo ngày tháng, tôi sẽ không còn phải bận tâm bất cứ điều gì về anh. Vậy mà một ngày kia, Ngọc tìm đến tận nhà, xin phép được “nói chuyện phải trái với tôi”. Lần đầu tiên khoảng cách giữa tôi và người phụ nữ ấy gần nhau như vậy.
Câu chuyện của cô ta bắt đầu bằng người đàn ông chung của hai người. “Chúng tôi chỉ hạnh phúc được thời gian đầu. Vỏn vẹn chừng 3 tháng. Sau đó thì anh ấy bắt đầu thay đổi, tính tình cộc cằn, thô lỗ, hay nổi nóng, đòi hỏi vô lý… Tôi làm sao có thể chìu chuộng anh ấy như chị? Làm sao có thể hầu hạ anh ấy ngày ba bữa cơm, giặt giũ quần áo và ủi sẵn cho anh ấy, dọn dẹp nhà cửa gọn gàng… Tôi cũng phải đi làm, cũng có cuộc sống riêng của mình chứ đâu phải là vật sở hữu của anh ấy? Bây giờ tôi xin trả ảnh về với chị. Tôi đã gởi đơn l.y hô.n. Mong chị hãy rộng lòng đón nhận anh ấy trở về bởi tôi biết chỉ có chị mới có thể làm một người vợ tốt của anh ấy…”.
Tôi ngó người phụ nữ ấy y như thể trước mặt mình là một người ngoài hành tinh. Đây là người phụ nữ mà chồng tôi đã đán.h đổi vợ con mình sao? Nếu đúng vậy thì cái sự học, sự nhận thức của anh quá kém cõi. Có lẽ chính vì vậy mà anh im lặng chịu đựng chớ không dám hé môi than phiền dù không ít lần tôi gặp anh đầu bù, tóc rối mỗi khi ghé thăm con.
Bất giác tôi nổi giận. Tôi bảo cô ta: “Tôi có cuộc đời của tôi, không liên quan gì tới mấy người. Làm ơn về đi cho”. Nói rồi tôi bảo bé Thư tiễn khách.
Chừng một tuần lễ sau, con bé thỏ thẻ nói với tôi: “Ba và cô Ngọc gọi điện bảo tụi con tới ăn cơm…”. Tôi nhìn con, lẩm bẩm: “Đúng là đồ khùng!”.
Tôi chẳng biết mình mắng ai khùng nhưng trong lòng thấy tức giận vô cùng. Và tôi cũng không hiểu vì sao, suốt mấy ngày qua, tôi cứ luôn miệng lẩm bẩm một cách vô thức: “Đúng là đồ khùng!”.
Không lẽ tôi tự mắng mình vì vẫn còn bận lòng về những kẻ không xứng đáng?
Theo Eva
Vợ làm gì chồng cũng chỉ im lặng phát sợ
Mới cưới nhau nửa năm, chồng đã lạnh nhạt không thèm nói một lời.
Đó là cách anh thể hiện sự không vừa lòng đối với tôi- vợ anh. Có lẽ vì yêu vội và cưới gấp nên chúng tôi dường như không có nhiều thời gian để tìm hiểu nhau, thời gian chúng tôi chính thức nói lời yêu đến khi cưới là tròn 6 tháng.
Nhà chúng tôi ở xa, công việc của hai đứa lúc nào cũng bận rộn, anh thì còn bận cả chuyện nhà nữa, vì anh là trụ cột trong gia đình. Cha anh- cha chồng tôi bây giờ bị tai biến nằm một chỗ, em trai anh thì đi làm xa, anh phải phụ mẹ chăm em. Ngày còn yêu nhau, thời gian rỗi của anh rất ít, nhưng cứ mỗi tối, cách hai hôm, anh lại lên nhà tôi chơi, dù trời mưa hay nắng nên tôi yêu anh nhiều, không muốn anh đi đứng vất vả, nên cũng nhận lời cưới. Vì thế, thời gian để tìm hiểu về nhau tôi cũng không có nhiều. Tôi chỉ nhìn thấy anh dễ mến, năng động, hiền hòa, ga lăng mà không biết tính cách thực sự trong con người anh.
Đám cưới của chúng tôi diễn ra êm đẹp và tôi ngập trong hạnh phúc, không một gợn buồn. Tôi cũng chuẩn bị cho mình tâm lý trước khi cưới rằng sẽ luôn giữ thái độ điềm tĩnh trước mọi tình huống, phải luôn cười để gia đình vui vẻ... Nói chung là tôi sẽ trở thành người vợ tốt, con dâu thảo.
Nhưng ngay tháng đầu tiên sau khi cưới về, sau 1 tuần trăng mật, dường như chúng tôi cảm thấy có bức tường vô hình khiến chúng tôi không gần nhau được, không ai nói chuyện với ai, cũng không muốn nhìn mặt nhau, dù không có một lý do nào. Chắc cũng vì vậy mà tháng nào chúng tôi cũng cãi nhau vài lần dù mới cưới được 6 tháng, chắc chỉ có tôi mới vậy, dù là những chuyện không đáng.
Những khi tôi đi làm về muộn do bị trễ xe hoặc chờ người đồng nghiệp chở về khi không đón được xe thì anh chỉ im lặng trách móc rằng đã đi chơi, không lo về sớm làm việc nhà. (ảnh minh họa)
Dù buồn thế nào cũng chỉ mình tôi biết, mình tôi gặm nhấm, tôi hay khóc một mình như để trút nỗi buồn vì tôi không biết phải tâm sự cùng ai. Nói với ba mẹ thì sợ ba mẹ buồn, lo lắng, bạn thì cũng không thể, vì tôi không muốn ai biết mình đang không hạnh phúc. Nhiều lúc tôi nói ra cảm xúc của mình thì cả hai lại to tiếng.
Dù tôi biết anh yêu tôi nhiều nhưng thái độ cư xử của anh khiến tôi buồn vô hạn. Tôi cũng không hiểu vì lý do gì mà anh và tôi lại xa cách thế này sau vài tháng mới cưới. Thậm chí anh còn không cho tôi giặt đồ, anh tự làm mọi việc nhà, tôi chỉ nấu ăn, làm việc vặt khi rảnh. Tôi cảm thấy mình có phước lắm mới lấy được anh, nhưng từ trong sâu thẳm, tôi muốn thay đổi ở anh một chút thôi, chỉ mong anh tâm sự và chia sẻ cùng tôi, nhưng tôi không nhận được điều đó. Cái mà tôi nhận được là sự thờ ơ, lạnh nhạt, cả tuần anh không động vào người tôi cũng chẳng vấn đề gì dù tôi không làm gì sai cả.
Những khi tôi đi làm về muộn do bị trễ xe hoặc chờ người đồng nghiệp chở về khi không đón được xe thì anh chỉ im lặng trách móc rằng đã đi chơi, không lo về sớm làm việc nhà. Áo tôi rách bị gián nhấm thì anh nói rằng đi bờ đi bụi, thật không thể diễn tả hết được tâm trạng hụt hẫng của tôi lúc đó. Vì anh tôi đã thay đổi rất nhiều, tôi đã làm đúng câu: "Không chồng đi dọc đi ngang, có chồng thì cứ thẳng đường mà đi". Nhưng mọi sự cố gắng không lấy được lòng tin ở chồng.
Tôi hay cười hay nói, nhưng giờ đây đến cười tôi còn không thể, tôi quên mất sự vô tư của chính mình, mắt tôi lúc nào cũng ướt như muốn khóc. Khi ở một mình, tôi như chế.t đi vậy.
Tôi muốn chuẩn bị hết mọi thứ cho gia đình hai bê rồi qua Tết tôi sẽ xin l.y hô.n (vì tôi muốn được hưởng cái cảm giác đón năm mới với anh). Tôi không muốn cứ như một con người vô hồn trong ngôi nhà không tiếng cười. Vợ chồng không thể sống với nhau khi không có niềm tin. Sự im lặng của anh giế.t hạnh phúc gia đình tôi. Hãy cho tôi lời khuyên, lúc này tôi phải làm gì để cứu vãn cuộc hôn nhân này
?
Theo Eva
Trả anh về với... bồ Anh nói, từ khi gặp cô ấy, anh thấy cuộc sống này có màu sắc khác, anh thấy được hạnh phúc hơn. Tôi hận anh, cũng hận người đàn bà đã cướp mất anh khỏi tôi, nhưng tôi không thể nào làm khác. Đán.h ghe.n ư, tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó vì tôi vốn không thích những trò giành giật...