Dù là trai tân, tôi vẫn say nàng đồng nghiệp đã hai con
Tôi không biết, mình đã say nắng em tự khi nào nữa. Chỉ biết, mỗi tối, tôi đều thầm mơ về ngày được nắm tay em đi dạo, đưa em đi chơi công viên, xem phim, hẹn hò….
Tôi là trai tân, cao ráo, công việc tốt, tính tình ổn mà lại đi phải lòng một người phụ nữđã có gia đình. Trớ trêu thay!
Tôi vào công ty được một thời gian rồi em mới chen chân đến nộp hồ sơ xin việc. Ban đầu, em chẳng để lại ấn tượng gì trong tôi. Bởi nhan sắc, năng lực và lý lịch, mọi thứ đều quá đỗi bình thường. Cho đến khi tôi bắt buộc phải làm việc chung cùng với em.
Công ty tôi chuyên về dịch vụ khai hải quan cho những lô hàng nhập về từ nước ngoài. Tôi làm việc ngoài hiện trường, chuyên trách ở kho hàng Nội Bài, còn em làm nhân viên chứng từ ở văn phòng. Tôi thường làm các công đoạn cuối cùng khi khai thủ tục hải quan cho một lô hàng, còn em sẽ chuẩn bị tất cả các chứng từ liên quan và chuyển qua cho tôi. Vậy nên giữa em và tôi bắt buộc phải có sự phối hợp ăn ý nhịp nhàng để không có vấn đề gì xảy ra.
Công việc bận, ban đầu chúng tôi không có thời gian nói chuyện với nhau, nên chỉ cùng làm việc dựa trên các quy trình đã định sẵn. Duy có một lần, rảnh việc, tôi đăng nhập Zalo, buồn buồn thì nhảy vào nick của em để hỏi đôi ba câu bâng quơ. Em cũng khá vui tính, đáp lại tôi nhiệt tình. Và từ đó, tôi không ngờ được mình đã tìm được một người bạn tri kỷ mới, dần dà có thể chia sẻ hết mọi chuyện buồn vui.
Em khiến tôi cực kỳ ngạc nhiên và thích thú khi thể hiện là người vui tính, ăn nói có duyên và rất hiểu tâm lý của người đối diện. Ban đầu chúng tôi chỉ nói chuyện vu vơ về những đồng nghiệp khác trong công ty, kể xấu vị sếp chung, lân la sang chuyện sở thích, thói quen… Lâu dần, thì câu chuyện tiến xa hơn, mỗi ngày đều tranh thủ cập nhật cho nhau việc tối hôm qua làm gì hay đang có thú tiêu khiển nào thú vị hay không.
Video đang HOT
Qua nói chuyện, tôi cũng biết em đã có chồng và hai cô con gái cách nhau 18 tháng. Ấy thế nhưng tôi luôn cảm nhận được như em mới chỉ đôi mươi, non nớt, mơn mởn xuân xanh, bởi cách nói chuyện của em rất ngây thơ và hồn nhiên. À không, cũng có đôi lúc em thể hiện rõ là người đàn bà thông minh, sắc sảo. Nhưng những khi ấy tôi lại cảm giác như mình là kẻ ngu ngơ được em khai sáng cho nhiều điều về cuộc đời và tình yêu.
Những điều bình thường như thế tự khi nào đã dần cuốn tôi vào một thói quen khó bỏ, đến mức ngày nào chưa được nói chuyện với em là tôi cứ đứng ngồi không yên. Sau đó, tôi lấy cớ phải về công ty đưa tài liệu và xin chữ ký của sếp để được gặp em nhiều hơn. Chúng tôi gặp nhau trực tiếp, mặt đối mặt nhưng khá ngại ngùng. Tôi chỉ dám len lén nhìn em, bắt gặp em cũng nhìn lại thì mỉm cười ý nhị vậy thôi. Mối quan hệ thân thiết, chúng tôi rất sợ bị các đồng nghiệp khác phát giác.
Và tôi lúc này mới nhận ra một điều, là trông em khá duyên. Tôi không biết, mình đã say nắng em tự khi nào nữa. Chỉ biết, mỗi tối, tôi đều thầm mơ về ngày được nắm tay em đi dạo, đưa em đi chơi công viên, xem phim, hẹn hò….
Tôi cứ cố phớt lờ đi sự thật là em đã có chồng con, một mình sống trong ảo tưởng rằng em cũng thích mình, vì đôi khi cảm nhận được em rõ ràng là dành cho tôi quá nhiều sự ưu ái đặc biệt. Như những ánh mắt trìu mến, những khi em cố tình tiến đến gần chỗ tôi ngồi hay rõ ràng nhất là dành hàng giờ để tiếp chuyện tôi. Đừng chê cười khi tôi đã nhiều t.uổi mà vẫn xốn xang như cậu trai mới lớn, bởi tôi đang yêu mà!
Cho đến một ngày, tôi gọi điện hỏi em về chứng từ một lô hàng gấp cần giải quyết xong trong sáng sớm ngày mai. Trong khi đang nói chuyện, tôi nghe rõ ràng thấy tiếng một em bé gọi: “Mẹ ơi!” và lời em đáp lại: “Mẹ đây, Xíu đợi mẹ chút nha!”. Đôi câu nói ấy bỗng dưng như thức tỉnh tôi, khiến tôi phút chốc hụt hẫng chơi vơi giữ nguyên điện thoại mà không biết phải nói gì nữa. Tôi vốn cố xua đi sự thực em đã có chồng con, nhưng chưa bao giờ điều đó lại gần gũi đến thế!
Tôi biết phải làm sao bây giờ? Xin đừng bảo tôi quên em, vì đó là điều quá khó!
Theo Phunuonline
Cám ơn anh đã luôn nắm c.hặt t.ay em
Anh à, em yêu anh rất nhiều. Cám ơn anh đã đến bên đời em, yêu em, che chở cho em và nắm tay em.
Anh à, đối với em anh không phải là tất cả nhưng là người con trai duy nhất mà em yêu. Đã 2 năm rồi em vẫn còn nhớ như in chiều hôm đó, trời không quá nắng nhưng cũng đủ làm em mệt mỏi vì lo lắng cho kỳ thi đại học sắp tới.
Anh - một chàng trai đất Huế ít nói, ít cười, pha lẫn chút màu "nhát gái". Cứ mỗi lần đứng cạnh con gái anh chỉ mỉm cười không nói một lời. Hỏi thì anh trả lời, còn không anh im lặng. Phải chăng đó là nét riêng biệt khiến em yêu? Vâng, chắc thế.
Sau lần gặp đầu tiên ở phòng trọ, chúng ta nói chuyện rất ăn ý. Luôn nói cùng lúc khiến cả hai ngượng "chín" mặt. Kể từ đó mình quen nhau, anh nhắn tin cho em nhiều hơn, an ủi, động viên em học tốt để chuẩn bị cho kỳ thi đại học.
Sau 12 năm đèn sách, em đã thi đỗ vào Học viện cảnh s.át n.hân dân T-32. Sau ngày em nhập học với những bỡ ngỡ của nơi đất khách, anh đã luôn an ủi, động viên em cố gắng. Tuy chân ướt chân ráo ra Hà Nội học nhưng có anh, em như thêm nghị lực sống. Và 1 tháng sau khi em nhập học, mình chính thức yêu nhau.
Em rất vui và hạnh phúc, cuộc sống trong quân ngũ đối với một cô gái nơi miền đất Quảng Bình quanh năm chịu nhiều thiên tai, bão lụt cũng cho em bao mùi vị nếm trải gian lao và chút nắng tình yêu của anh đã cho em nghị lực sống để vươn lên.
Em luôn luôn cố gắng, không ngại khó khăn, gian lao thử thách. Nhưng chính lịch học dày đặc, sự mệt mỏi sau những lần hành quân khiến em quên mất anh, em ít nhắn tin hơn, ít nói chuyện và luôn cằn nhằn mỗi lúc anh gọi điện hỏi thăm. Em biết anh đau lòng lắm, nhưng vẫn cam chịu để yêu em, để nắm tay em.
Cứ thế, thời gian trôi, đồng hồ vẫn quay đều, anh ra trường và bắt đầu đi làm, mình lại xa nhau hơn vì tính ghen tuông thái quá. Giận nhau là chuyện cơm bữa, còn chia tay cũng đôi ba lần... nhưng chẳng hiểu sao , mỗi lần chia tay người giữ em lại vẫn là anh, người nắm tay em vẫn là anh và người thương em, cần em vẫn là anh.
Những ngày làm lành sau nhiều trận "cuồng phong" giận dỗi, anh vẫn là người nắm tay em, xin lỗi dù em là người có lỗi. Em cám ơn anh vì đã đến bên cuộc đời em, vẫn nắm c.hặt t.ay em, vẫn yêu thương em dù bên anh luôn có bao người con gái xinh đẹp hơn em, cá tính hơn em và dịu dàng hơn em theo đuổi... vì anh là một chàng trai tâm lý.
Em nhớ có lần em đòi chia tay, anh không suy nghĩ, vội nói "Ừ, em hãy giữ gìn sức khỏe , cố gắng ăn nhiều vào để còn sức mà học. Anh yêu em, chúc em sớm tìm được một nửa của mình". Đêm đó, em đã khóc rất nhiều, sưng cả mắt, đợi điện thoại anh xin lỗi, nhưng mãi tới 5 ngày sau anh mới nhắn tin đến rằng: "Nếu còn yêu, xin em cho anh một cơ hội". Em vui lắm, nước mắt chực trào bấy lâu không kìm được vội lăn dài nóng hổi trên má. Nhưng vẫn trong vai "người bị hại" em vẫn giận và bắt anh xin lỗi, nói yêu em hàng trăm lần mới thôi.
Sau lần đó, em không dám nói chia tay dù giận ít hay nhiều. 2 năm trôi qua nhưng tình yêu trong em vẫn thế, vẫn ngây ngô, tỉnh bơ, giả là người bị hại sau những lần giận nhau, còn anh luôn luôn là bị cáo.
Anh à, em yêu anh rất nhiều. Cám ơn anh đã đến bên đời em, yêu em, che chở cho em và nắm tay em. Em luôn mơ về một bến bờ hạnh phúc, nơi đó anh là chồng của em "người bị hại"còn em vợ của "bị cáo". Chúng ta sẽ có nguyên một "đội bóng" và cùng nhau xây dựng tương lai anh nhé! Em yêu anh! Gửi tình yêu của em.
Theo Dân Việt
10 cách hoàn hảo để quyến rũ chàng Những phụ nữ lý tưởng thường nói năng rành mạch, rõ ràng và biết cách cân bằng giữa lý trí và cảm xúc. Vấn đề muôn thuở của đàn bà là làm sao nắm giữ trái tim người đàn ông. Nghe có vẻ bất khả thi nhưng ở thời đại ngày nay vấn đề này đã trở thành chuyện "dễ như ăn cháo"....