Đom đóm và giọt sương
Tối hôm đó không có trăng nhưng bầu trời đầy sao sáng. Đom Đóm bay từ bụi tre ngà ra ruộng lúa. Cây đèn của Đom Đóm cứ chớp lên trong đêm, trông đẹp như ngôi Sao Hôm đang nhấp nháy.
Đom Đóm sà xuống chân ruộng bắt mấy con Rầy Nâu hại lúa để ăn lót dạ. Sau đó, cậu ta bay lên một gò cao, đậu lên một bông cỏ may, vừa hóng gió thu về đêm, vừa làm cho cây đèn của mình sáng thêm. Bỗng Đom Đóm nhìn sang bên cạnh và thấy cô bạn Giọt Sương đang đung đưa trên lá cỏ. Đom Đóm thầm nghĩ: “Ôi! Bạn Giọt Sương thật là xinh đẹp!”. Rồi Đom Đóm cất cánh bay quanh Giọt Sương. Lạ thật! Càng đến gần, Đom Đóm lại càng thấy Giọt Sương đẹp hơn. Đom Đóm cất tiếng:
- Chào bạn Giọt Sương, trông bạn lung linh, tỏa sáng như một viên ngọc vậy!
Giọt Sương dịu dàng nói:
- Bạn Đom Đóm ơi! Mình sáng đẹp thế này là vì mình phản chiếu ánh sáng từ các ngôi sao trên bầu trời, có khi còn mờ hơn ánh sáng cây đèn của bạn. Mình nghĩ bạn mới là người đẹp nhất, sáng nhất, vì bạn sáng lên được từ chính bản thân mình. Bạn thật đáng tự hào!
Đom Đóm nói:
Video đang HOT
- Bạn Giọt Sương khiêm tốn quá! Nhưng mình xin cảm ơn bạn về những lời tốt đẹp bạn dành cho mình. Thôi, chào bạn! Mình đi bắt bọn Rầy Nâu hại lúa đây!
Đom Đóm bay đi, Giọt Sương còn nói với theo, giọng đầy khích lệ:
- Xin chúc bạn làm tròn nhiệm vụ của mình để đồng ruộng thêm tươi tốt nhé!
Bài học: Luôn luôn khiêm tốn và đừng tiếc lời khen ngợi để khích lệ một ai đó
Theo Guu
Gió mùa về, lòng người ấm áp mà sao quá xa vời...
Ngày đầu gió mùa về, ngoài đường vắng tanh, gió lạnh cứ thế thổi làm bay tóc cô gái. Thêm cả những giọt mưa bay bay, có hạt mưa vô tình rơi nhẹ vào đôi mắt kính làm nhoèn đi.
Ngày đầu gió mùa về, ngoài đường vắng tanh, gió lạnh cứ thế thổi làm bay tóc cô gái. Thêm cả những giọt mưa bay bay, có hạt mưa vô tình rơi nhẹ vào đôi mắt kính làm nhoèn đi. Bước chân đi thật chậm, chiếc tai nghe với bài hát quen thuộc cứ thế vang bên tai. Cơn gió ngoài kia không ngừng thổi, mỗi lúc như mạnh hơn. Lòng cô gái dâng lên bao cảm xúc khó tả. Biết yêu hay ghét gió mùa đây? Gió mùa lạnh, cảm giác cô đơn ngập tràn, đem đến những hi vọng mong manh rồi cũng lạnh lùng cuốn nó đi mất. Nhưng mùa về mang theo những cơn gió, những cơn mưa bay bất chợt, bước chân dưới những hạt mưa nhẹ rơi cho lòng bao cảm xúc thú vị, để rồi nụ cười bất chợt xuất hiện trên đôi môi mà chẳng cần đến ai đó đã rời xa cô gái khi gió mùa bắt đầu về.
Tuổ.i 18, cái tuổ.i mà tâm hồn cô gái biết nhạy cảm và dâng lên nhiều cảm xúc. Tạm gác lại những áp lực nặng nề của năm học cuối cấp, cô gái mang trong mình chút gì đó suy tư, suy tư về gió mùa - những cơn gió se se lạnh của tiết trời cuối năm.
Những ngày sau đó, gió mùa lại thổi, nhưng chẳng phải cơn gió đầu mùa nữa. Phải rồi! Ngày hôm nay khác với những ngày đầu gió mùa hôm qua.
Ngày đầu gió mùa về, ngoài đường vắng tanh, gió lạnh cứ thế thổi làm bay tóc cô gái. (Ảnh minh họa)
Gió khẽ đùa lòng người, cứ thế lạnh buốt hơn. Không còn những hạt mưa tí tách rơi làm nhoèn đi đôi mắt kính ấy. Cũng chẳng cần đi ngoài đường thật khuya mới nhận ra cái lạnh rõ rệt của gió mùa của những ngày đầu tháng 12. Ai đó có biết không? Nơi đây bàn tay cô gái đã sưng đỏ lên vì những làn gió biết đùa giữa quãng đường vắng từ trường về nhà. Lớp áo bông dày, hay đôi giày thể thao tưởng như ấm áp cũng chẳng thể nào dấu đi được những cái run người khe khẽ
Phải rồi! Ai mà chẳng như vậy chứ!
Bước đi ngoài đường một mình khi bầu trời đã phủ kín một màu đen tĩnh mịch trong những ngày gió mùa về mà. Cảm giác này không phải của riêng một người, và càng không phải riêng mình cô gái kia. Không còn mang những suy nghĩ riêng tư khác lạ: thích mưa, thích đi một mình trên đường khuya gió lạnh, thích thấy những ánh đèn pha mập mờ lung linh sau đôi kính nhoèn đi vì ướt. Cảm xúc này mang những nét chung hơn thì phải, những nét chung, nét vô tư của các cô gái tuổ.i biết yêu! Biết yêu mùa gió lạnh!
Và dường như mỗi lúc gió ngoài kia khẽ thổi, khao khát yêu thương lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn trong lòng cô gái thì phải? Giá mà gió mùa biết ấp ủ đôi vai kia, biết giữ ấm cho đôi bàn tay khỏi sưng đỏ, biết xua đi những cái hắt hơi mà bạn bè ví như con mèo hen bị cảm lạnh.Thì có lẽ cô gái còn yêu những ngày đầu tháng 12 này hơn nữa
Bước đi ngoài đường một mình khi bầu trời đã phủ kín một màu đen tĩnh mịch trong những ngày gió mùa về mà. (Ảnh minh họa)
Bởi lẽ, gió mùa chẳng bao giờ bỏ quên cô gái, gió mùa chỉ tạm rời xa cô gái để nhường chân cho tia nắng ban mai những ngày hè mơ mộng, và rồi lại trở về ôm lấy cô trong những ngày cuối năm hiu quạnh này. Khác xa với người nào đó, lạnh lùng, vô tâm và cả vô tình, bước đi xa, cứ thế đi xa mãi mà chẳng một lần quay nhẹ đầu nhìn lại, nhìn về một cô gái của mùa gió ^^
Giá mà người nào đó giống như gió mùa kia. Có lạnh lùng, có cách xa, nhưng rồi cũng có lúc nào đó bất chợt nghĩ về cô gái yêu mùa gió lạnh.
"Gió lạnh nhưng vẫn làm mờ đi khoảng cách...
... lòng người ấm áp mà sao quá đỗi xa vời..."
Theo Guu
Vợ tôi đã nhìn thấy bầu trời sau 40 năm Tôi là tác giả bài viết "Cầu trời mang bình minh đến cho vợ tôi". Sau bao nhiêu năm, vợ tôi đã nhìn thấy vạn vật xung quanh bằng đôi mắt của mình, được nhìn ngắm tôi và 3 thiên thần đáng yêu cô ấy sinh ra. Tôi là Nguyễn Huy Bình, người đàn ông có thật trên cuộc đời này, giờ vợ...